Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 873: Bạn Cũ 7




“Sư phụ, chúng ta có nên nói chuyện này cho ông biết không?”

Lý Khác hỏi.

Xe vượt địa hình chạy theo hướng mặt trời phía nam.

Họ một mình rời khỏi thành phố số 18, rồi gặp Hội Tam Điểm, sau hai ngày náo nhiệt vui vẻ, họ lại một mình lên đường.

Cũng như một kiếp nhân sinh, ai cũng trải qua những xô bồ náo nhiệt, rồi lại trở về với cô độc.

Con đường luôn là của riêng mình, trong cuộc sống này chẳng có bữa tiệc nào là không tàn cuộc cả.

Khánh Trần suy nghĩ một lúc:

“Đừng nói, lão gia tử không còn bao nhiêu thời gian nữa, đừng để ông ấy biết chuyện bằng hữu tốt của mình đã ra đi.”

“Ừm.”

Lý Khác trầm ngâm hồi lâu mới đáp lại.

Thực ra, Khánh Trần không có quyền quyết định thay ông lão, nhưng hắn thực sự lo rằng nếu ngài ấy biết được tin dữ này sẽ không thể vượt qua để đến cấm địa số 002.

Đến chạng vạng tối, cuối cùng ông lão đã tỉnh.

Lúc này, Hồ Tiểu Ngưu đã kiệt sức nên Khánh Trần thay hắn lái xe, tuy là người mới nhưng Khánh Trần lại vô cùng thuần thục.

Chiếc xe địa hình lăn bánh vững chãi trên vùng đồng cỏ hiu quạnh.

Phía xa xa là ánh hoàng hôn, xung quanh bốn phía chỉ thấy đồng hoang, vắng vẻ tiêu điều, cả thế giới tựa như được phủ một lớp màu dầu đỏ cam, bao la hùng vĩ nhưng lại rất cô đơn.

Ở ghế sau, Lý Khác đỡ cơ thể ông lão dậy, bên trong ấm giữ nhiệt còn chút nước nóng bèn cho lão hớp một ngụm.

Bỗng nhiên Khánh Trần không nhịn được nên đã hỏi:

“Lão gia tử, ngài và vị bằng hữu kia đã gặp nhau như thế nào thế?”

Hắn ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, thấy ông lão ngẩn người.

Ông lão hỏi:

“Các ngươi đã gặp hắn rồi?”

Khánh Trần trầm mặc một lúc:

“Ừm.”

“Các ngươi đã gặp hắn, nhưng lại không nói cho ta biết, vậy là hắn chết rồi.”

Ông lão nói ra suy đoán trong đầu của mình.

Bầu không khí trong xe trở nên trầm mặc.

Ông lão suy nghĩ một chút rồi nói:

“Ngươi không nói cho ta biết, vì lo rằng nếu ta nghe tin dữ từ người bạn già ấy sẽ không thể đến cấm địa số 002 được, đúng chứ?

“Ừm.”

Khánh Trần gật đầu.

“Yên tâm, ta không dễ tổn thương đến vậy.”

Ông lão nói:

"Hơn nữa, ta đã chứng kiến rất nhiều cuộc chia ly trong cuộc đời mình.”

“Có vẻ ngài biết hắn ta sẽ chết.”

Khánh Trần nói.

“Để ta nói cho các ngươi biết lý do vì sao chúng ta trở thành bằng hữu của nhau.”

Ông lão vừa cười vừa nói:

“Khi đó, ta không già như bây giờ, còn đặc biệt thích đi qua mật đạo của biệt viện Thu Diệp để ra ngoài chơi. Có một lần, ta đến quán rượu mình hay lui tới, tại đây đang tổ chức cuộc thi uống bia.”

“Đêm hôm đó, hầu hết những người trong quán rượu đều say bí tỉ, cuối cùng chỉ còn lại hai chúng ta.”

Ông lão nhìn ánh hoàng hôn rồi hồi tưởng chuyện xưa cũ:

“Sau đó, chúng ta cũng say, ta không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Theo lời kể của Lý Vân Kính, lúc ấy hai chúng ta chạy đến đấu trường Hồng Tinh, nói muốn quyết đấu với nhau, thậm chí còn đập hỏng rất nhiều đồ vật của người ta. Lúc đó, ta chẳng còn một xu dính túi, may có Lý Vân Kính giúp trả một khoản bồi thường cho phòng tập, hai ta mới không bị đánh ấy chứ.”

“Từ đó về sau, mỗi lần ta vụng trộm ra ngoài uống rượu đều sẽ gọi hắn đến uống cùng, rồi làm một số việc rất thái quá. Bây giờ nghĩ lại, đó có lẽ là niềm hạnh phúc hiếm có trong đời ta.”

“Ngài biết hắn ta là thành viên của Jindai từ khi nào?”

Khánh Trần hỏi.

“Thực ra, ta đã phát hiện ra vào năm thứ hai. Lý Vân Kính đã theo dõi hắn trong ba tháng, tìm thấy một số manh mối.”

Ông lão nói:

“Nhưng ta không vạch trần, hắn cũng không báo cáo với Jindai về ta. Hai người giả vờ một chút, thì vẫn có thể tiếp tục là bạn tốt của nhau.”

Ông lão nói tiếp:

“Đến năm thứ ba, mẹ của hắn bệnh nặng, nhưng gia tộc Jindai chần chừ không cho hắn trở về miền bắc. Khoảng thời gian đó, hắn rất suy sụp, ta đã chủ động đưa cho hắn ta một tin tức quan trọng, để hắn có địa vị, cũng đủ tư cách để ra điều kiện với gia tộc.”

“Hắn trở về miền bắc để cùng mẹ vượt qua khoảng thời gian cuối đời. Khi quay lại thành phố số 18, hắn đã chủ động thú nhận mọi chuyện với ta.”

Ông lão cười nói:

“Khi đó, hắn cảm thấy áy náy vô cùng. Ta nhân cơ hội ấy liền phạt hắn tám chén rượu, lần uống rượu này ta là người thắng.”

“Cũng bắt đầu từ lúc đó, hắn cứ khăng khăng nói để ta lợi dụng hắn một lần, có như vậy thì lương tâm hắn mới an tâm được phần nào.”

“Nhưng thực ra, ta biết trong lòng hắn đã quyết định, chỉ cần ta lợi dụng hắn một lần, hắn sẽ chọn cái chết mà không một chút do dự, để không phải chịu sự tra tấn giữa lòng trung thành của gia tộc và tình nghĩa bạn bè. Rikuto không hề giống với những người khác của gia tộc Jindai. Đôi khi ta nghĩ, một nhân vật như Rikuto lại có thể bước ra từ gia tộc bẩn thỉu ấy thật rất hiếm có.”

“Vậy là ngài biết sau khi lợi dụng hắn lần này, hắn nhất định sẽ tự vẫn.”

Khánh Trần nhẹ giọng nói:

“Vậy sao còn muốn lợi dụng hắn?”