Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 875: Sinh Tử Quan Của Lý Tu Duệ 1




“Nhìn phân hiệu bộ đội của họ, họ chắc hẳn thuộc Sư đoàn 198 của Quân đội Liên bang thứ hai. Đó là quân đội chính thống của Trần thị.”

Ông lão nói:

“Phía nam luôn là đất phần trăm của Trần thị, Át Bích giúp đỡ người dân ở vùng hoang dã, người du hành lại xây dựng nhà, điều này sẽ chọc tức họ.”

“Chắn hẳn phần lớn họ đã đuổi vào cấm địa số 002.”

Khánh Trần nghi ngờ nói:

“Không phải Quân đội Liên bang bình thường sẽ không tùy tiện tiến vào cấm địa số 002 săn lùng người dân hoang dã sao?”

Hắn nhớ rất rõ, mẹ của Đinh Đông đã từng bị Quân đội Liên bang đuổi tiến vào cấm địa. Lúc đó bà đã trốn thoát khỏi sự truy sát ấy, cuối cùng đã hạ sinh một sinh linh mới trong cấm địa.

Khi đó, Quân đội Liên bang đã dừng lại ở biên giới.

Nếu không có sự lý do, sẽ chẳng có ai vô cớ tiến vào cấm địa cả.

Ông lão nói:

“Cấm địa số 002 vốn thuộc địa bàn của Trần thị, họ cũng có hiểu biết về nơi này. Trong những năm đầu, Trần thị đã dùng tù binh để thử nghiệm quy tắc của cấm địa.”

“Khoan đã, tù nhân ở trong ngục giam có thể bị họ đưa ra ngoài sao?”

Khánh Trần hiếu kỳ nói, điều này đáng lẽ không nên xảy ra.

“Vẫn chưa phải nhốt vào ngục giam.”

Ông lão giải thích:

“Họ đã lợi dụng Ủy ban An ninh PCE để bắt giữ nghi phạm, nhưng không khởi tố, trực tiếp nhốt vào ngục giam bí mật của Trần thị, chờ ngày sử dụng.

Khánh Trần sững sờ một chút, hình phạt riêng?

Quả nhiên, nhân loại vẫn có nhiều cách khác nhau để tránh trí tuệ nhân tạo.

Vì trí tuệ nhân tạo rất công bằng, tốt nhất không gửi tù nhân đến các nhà tù do trí tuệ nhân tạo kiểm soát, mà thiết lập một nhà tù bí mật riêng.

Ông lão trầm ngâm một lúc:

“Chúng ta không có thù oán gì với họ, trên xe còn có logo Khánh thị, họ sẽ không xen vào việc của người khác, chúng ta cứ lách qua là được.”

Nhưng, ông lão vừa dứt lời đã thấy Khánh Trần lấy ra ‘Lấy Đức Phục Người’, chĩa súng vào Quân đội Liên bang bắt ra một phát.

Đám quân đội chính thống của Trần thị lập tức lên xe đuổi theo.

Ông lão chưa kịp định hình lại:

“Ngươi làm gì vậy?”

Khánh Trần im lặng không trả lời, hắn làm vậy chỉ vì nhớ lại những lời Lý Thúc Đồng từng nói khi hắn lần đầu tiên leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích: Ngươi còn thiếu một cơ hội.

Bây giờ, Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác cũng thiếu cơ hội.

….

“Sư phụ ngươi lái nhanh một chút đi, họ sắp đuổi kịp rồi.”

Lý Khác ngồi ở ghế sau, một tay nắm lấy thành ghế, một tay nắm lấy túi ngủ của ông lão.

Mà Khánh Trần thì lái xe việt dã nhanh đến mức người trong xe cứ như sắp bị văng ra ngoài vậy.

Hồ Tiểu Ngưu, Lý Khác, ông lão đều không thể hiểu được, rõ ràng đám binh sĩ tập đoàn quân kia không có ý định đuổi giết họ, vì sao Khánh Trần lại phải bắn một phát súng đó?

Cảm thấy cuộc sống quá yên bình sao?

Cũng may Khánh Trần rất biết nắm chắc thời cơ, không đợi tập đoàn quân đuổi theo, xe việt dã đã lái vào bên trong khu cấm kỵ rồi.

“Nhanh nhanh nhanh, xuống xe.”

Khánh Trần lấy hai cái túi đeo lưng ở cốp ra, đeo lên người Hồ Tiểu Ngưu và Lý Khác.

Mà hắn thì cõng ông lão, liều mạng chạy vào sâu trong khu cấm kỵ.

Ông lão ngơ ngác nằm trên lưng Khánh Trần, vốn dĩ đây là một hành trình từ biệt nhẹ như mây gió, lại bị Khánh Trần khiến cho kích thích như thế.

Cứ như nếu có thể bình yên đi đến vách núi Thanh Sơn, hành trình từ biệt này sẽ không đủ long trọng vậy.

Ông lão hỏi:

“Cứ phải cho thêm phần này vào sao? Có cần thiết không?”

Khánh Trần thấp giọng:

“Ngài không hiểu đâu, đây là truyền thống của Kỵ Sĩ, vách núi Thanh Sơn kia cao đến 600 mét, nếu không có chút động lực thì không leo lên nổi, phải cắt đứt đường lui của họ mới được.”

“Không.”

Ông lão cảm thán:

“Ta cảm thấy ngươi muốn cướp mất đường sống của ta thì có.”

Khánh Trần kịp phản ứng:

“Sao lúc trước ngài không tức?”

Ông lão:

“...Tên nhóc này phản ứng nhanh thật.”

Lúc này, Khánh Trần chợt phát hiện tập đoàn quân đuổi theo đằng sau lại chần chờ bên ngoài khu cấm kỵ, không hề có ý định đi vào.

Dù sao tập đoàn quân cũng không phải đồ ngốc, rõ ràng đây là khiêu khích, muốn dẫn họ vào trong khu cấm kỵ số 002.

Nếu bị lừa thì quá ngu xuẩn.

Khánh Trần đứng yên quay đầu quan sát, hoá ra lúc trước sư phụ kiếm sống cũng không dễ dàng.

Như vậy không được.

Nghĩ tới đây, Khánh Trần lấy Lấy Đức Phục Người ra bắn vào xe của tập đoàn quân lần nữa.

Mấy phát súng này giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, tập đoàn quân hoàn toàn bị chọc giận, thi nhau vọt vào.

Ông lão rất quen với quân sự, tự nhủ lần này tiêu rồi:

“Tên nhóc, dùng mấy phát súng của ngươi để chọc giận binh sĩ quân chính quy không thực tế lắm. Họ lao vào chắc chắn không vì ngươi tùy tiện bắn mấy phát súng, mà vì họ vẫn còn một đội nữa ở gần đây...”