Nhưng đây không phải là cách. Đúng là Quân đội Liên bang không hợp tác cho lắm a.
Khánh Trần và Đinh Đông đi về phía cây liễu lớn. Người khổng lồ đi bên cạnh rất cẩn thận tránh né những con côn trùng trên mặt đất, như sợ rằng bàn chân to hơn bánh xe của mình sẽ giẫm chết chúng.
Thỉnh thoảng khi đi ngang qua tán cây, lỡ đụng vào tổ chim trên cành, người khổng lồ bối rối bắt lấy tổ chim, sau đó đưa chim con và tổ đặt lại trên cành cây.
Ông lão trên lưng Khánh Trần kinh ngạc nói:
“Nhìn bộ dạng hung dữ đáng sợ lại tốt bụng như vậy? Khánh Trần, hắn là bạn của ngươi ở cấm địa sao?"
Khánh Trần cười: "Đúng vậy, bạn của ta.”
Đinh Đông nghe được câu này, lập tức mừng rỡ: "Đinh Đông!"
Trong lúc nói chuyện, hắn lỡ tay đụng phải một con rắn đang nằm trên tán cây, Đinh Đông vội vàng đỡ lấy nó, xoè lòng bàn tay đem nó trở lại trên cây.
Con rắn hoa có vẻ vẫn rất tức giận, cắn một cái vào lòng bàn tay của Đinh Đông.
Điều đáng sợ là nó không cắn được ...
Đinh Đông cũng không để ý đến điều này.
Ông lão nhìn Đing Đông, sau đó hỏi Khánh Trần:
“Hắn là dân bản địa ở cấm địa số 002 đúng không?"
“Đúng vậy.”
Khánh Trần gật đầu.
“Hắn chỉ kêu đinh đông, là cách hắn nói chuyện sao? Ngươi nghe hiểu?”
Ông cảm thấy kiểu giao tiếp này rất kì lạ. Lúc trước Khánh Trần còn có thể nói chuyện với Thanh Sơn Chuẩn, bây giờ còn hiểu cả hai tiếng Đinh Đông cùng những hàm ý bên trong đó, điều này vô cùng thần kỳ.
Khánh Trần giải thích:
“Cấm địa thực sự cũng giống như một vật cấm, đều quy tắc riêng của nó. Nếu ngươi là một Kỵ Sĩ thì sẽ được cấm địa số 002 thu nhận, khi đó ngươi có thể hiểu họ đang nói gì...Không phải, đó không thể xem là một quy tắc, mà là chìa khóa để mở một cánh cửa. Chỉ cần có được chiếc chìa khóa này, mọi quy tắc ở cấm địa sẽ không còn cản trở ngươi, và các sinh vật trong Cấm Đất đai cũng sẽ không còn đề phòng ngươi nữa. "
Ông lão đột nhiên im lặng.
Khánh Trần hỏi:
“Sao ngài không nói nữa?”
Ông lão cảm khái nói:
“Thế giới đa dạng như vậy, ta lại lãng phí cả một đời.”
Khánh Trần hỏi:
“Ngài hối hận sao?”
“Không, ta đã làm việc ta cần phải làm, chỉ là có chút tiếc nuối.”
Ông lão nói:
“Ta có chút tò mò, chỉ có một vị người khổng lồ ở vùng cấm địa số 002 này sao, hay còn những người khác nữa?
Đinh Đông: “Đinh Đông!”
(Còn có em trai của ta, Cô Đông!)
Khánh Trần bất ngờ, thì ra Đinh Đông còn có em trai tên là Cô Đông.
Trước đó, hắn chưa từng nghĩ Đinh Đông có người thân, hắn còn tưởng chỉ có một mình Đinh Đông ở nơi này.
Chỉ là cái tên này, nghe qua loa quá đi?!
Đinh Đông nghe rất đáng yêu, còn Cô Đông nghe như tiếng rơi xuống đất.
“Ai đặt tên cho các ngươi thế?”
Khánh Trần buồn bực nói.
Đinh Đông cười ngốc, sau đó đưa tay chỉ về phía sâu bên trong cấm địa số 002.
Khánh Trần liền hiểu, là do những lão Kỵ Sĩ đặt cho, thực ra rất hợp với phong cách của họ.
“Em trai ngươi đang ở trong sao?”
Khánh Trần tò mò.
Đinh Đông lập tức lắc đầu:
“Đinh Đông.”
(Hắn đến cấm địa khác để chơi rồi.)
Khánh Trần lại sửng sốt:
“Các ngươi có thể tự do rời khỏi vùng cấm địa sao?”
Đinh Đông gật đầu.
“Khoan đã, các ngươi không phải bị quy tắc trói buộc phải ở tại đây sao?”
Khánh Trần hỏi.
“Đinh Đông?”
(Quy tắc gì? Ta cũng từng ra ngoài để đi chơi rồi, nhưng không biết còn có quy tắc cấm chúng ta không được đi chơi?”
Khánh Trần liền hiểu, dân bản địa ở cấm địa số 002 hay ở những cấm địa khác đều không bị quy tắc trói buộc, bảo sao Cô Đông đi ra ngoài chơi.
Hắn nhìn Đing Đông, trong lòng nhủ thầm liệu sau này mình thám hiểm vùng cấm địa khác, không biết có thể rủ Đing Đông đi cùng không?
Lúc này, Khánh Trần hỏi:
“Ngươi có từng thấy một nhóm thanh niên tiến vào cấm địa số 002 trước đó không?
“Đinh Đông!”
(Có, bọn hắn còn bị một đám người truy sát, đám thanh niên đó là bạn của ngươi sao, ta có thể giúp ngươi đuổi đám người truy sát kia!)
Khánh Trần lại lắc đầu:
“Không cần. Cám ơn ngươi Đinh Đông, ta nhận ý tốt của ngươi.”
Đinh Đông gãi đầu, không hiểu vì sao Khánh Trần lại từ chối.
Thực ra, thiếu niên này suy nghĩ rất đơn giản, hắn cảm thấy Đinh Đông quá lương thiện, ngay cả con kiến trên đất cũng không nỡ tổn thương, sao hắn có thể bắt Đinh Đông làm mấy chuyện chém giết được?
Trong cuộc sống này có rất nhiều người thích ức hiếp người hiền lành, họ càng nhường nhịn, chúng càng lấn tới.
Nhưng Khánh Trần không phải người như vậy.
Ông lão trên lưng hắn nói:
“Ê, nhóc con, ngươi tốt xấu gì cũng nên phiên dịch lời của Đinh Đông cho ta a. Ta không thể hiểu hắn đang nói gì, rất khó chịu a.”
Khánh Trần thầm nghĩ Đinh Đông nói nhiều như vậy, bản thân hắn không biết bắt đầu dịch từ đâu?
Hắn nghĩ một lúc rồi nói:
“Hắn bảo trăng đêm nay khá đẹp.”
“Chỉ như vậy thôi?”
“Đúng.”