Đếm ngược 16:00:00
Tám giờ sáng.
Trên Thanh Sơn Tuyệt Bích, phía sau vách núi, Lý Khác đang tự tay đào một ngôi mộ cho ông nội mình, để ông an giấc ngàn thu.
Từ nay về sau, ông nội sẽ được làm bạn cùng ánh bình minh, trăng thanh gió mát.
"Đừng đau lòng quá, ý nguyện cuối đời của ông đã được hoàn thành, ra đi không có gì tiếc nuối."
Khánh Trần bình tĩnh nói.
Lý Khác quệt mu bàn tay lau nước mắt:
"Ta hiểu, chỉ là khó lòng dứt bỏ. Ông nội xưa này luôn rất nghiêm túc, nhưng hồi ta còn nhỏ, ông nội sẽ vừa răn dạy cha ta, vừa tranh thủ lúc cha ta xấu hổ cúi đầu không chú ý được để nhét cho ta cái kẹo, còn nháy mắt với ta, để ta giữ bí mật. Thực ra xưa nay ông không phải là một người nghiêm khắc, chỉ có điều, ở vị trí của ông thì cần phải như vậy."
Khánh Trần thở dài:
"Ông đã dùng cả đời mình để đóng một vai ông không muốn đóng, nhưng ông đã hoàn thành nó rất tốt."
Lý Khác đứng dậy, Khánh Trần dẫn hắn về lại đỉnh Thanh Sơn Tuyệt Bích, chỉ vào dòng chữ trên đất:
"Vĩnh viễn thiếu niên, đây chính là khát vọng duy nhất trong đời ông cụ, nhưng nó không có nghĩa là sống lâu trăm tuổi, mà là vĩnh viễn trẻ trung, vĩnh viễn chân thành ngay thẳng, vĩnh viễn nhiệt huyết sôi trào, vĩnh viễn khát khao lên đường. Không bị lợi ích trói buộc, Kỵ Sĩ trời sinh chính là bằng vào một tấm lòng dũng mãnh và cô độc, trở thành một người lãng mạn nhất thế gian..."
Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu lặng lẽ nhìn dòng chữ khắc trên mặt đất, họ bỗng hiểu được, vì sao Khánh Trần lại nói, mọi người chỉ cần bước lên con đường này sẽ không tự chủ được mà tán dương tín ngưỡng của Kỵ Sĩ.
Thực ra tám hạng khiêu chiến ở Sinh Tử Quan, nói là con đường tu hành, chẳng bằng nói là điều kiện khắc nghiệt nhất mà Kỵ Sĩ dùng để sàng chọn bạn đồng hành trên đường.
Khánh Trần quay đầu nhìn về phía cây cổ thụ che khuất cả bầu trời, thở dài:
"Con đường này càng đi lâu thì càng hiểu được rõ hơn những kỳ vọng mà người sáng lập đã gửi gắm đối với mỗi vị kỵ sĩ khi viết ra bốn chữ ‘vĩnh viễn thiếu niên’."
Một giây lát nào đó, thiếu niên từng suy tư.
Thay vì nói hắn đã cùng ông lão đi nốt một đoạn đường, chẳng bằng nói là ông lão đãng dùng nốt những ánh hào quang còn sót lại cùng những tiếc nuốt của đời mình để dắt hắn đi một chặng đường.
Lần trước, Lý Thúc Đồng đã dẫn hắn đi một chặng đường, bù đắp cho quá khứ mười bảy năm chất chồng vết thương của hắn.
Lần này, ông lão lại dắt hắn đi nốt một chặng đường, dùng những thời khắc cuối cùng để dạy cho hắn, giờ này khắc này, thứ gì mới là quý giá nhất đối với hắn.
Bấy giờ, trong rừng cây chợt vang lên tiếng vỗ tay:
"Cái này mới xứng với cái chết của người đứng đầu Lý thị, nằm ở trong trang viên lưng chừng núi còn chẳng bằng nằm đấy ngắm bình minh và hoàng hôn mỗi ngày. Vừa rồi ta có đi tạ mộ cho ông cụ, trước đây ta vốn không kính trọng gì ông, nhưng hiện tại đã có."
Ba người bên Khánh Trần quay đầu lại nhìn, chợt phát hiện Ảnh tử tiên sinh mặc bộ đồ đen bó sát, đội mũ lưỡi trai màu đen, đeo khẩu trang đen đang vừa vỗ tay vừa bước ra, thỉnh thoảng còn ho một tiếng.
Nếu không nhờ tiếng ho khan quen thuộc này, có lẽ chính Khánh Trần cũng không thể xác định được đây chính là ảnh tử tiên sinh của Khánh thị.
Hình như mỗi lần hắn thấy người này đều là ở trong tình huống tối tăm khó quan sát.
Đây là lần đầu tiên ảnh tử tiên sinh chịu đứng dưới ánh mặt trời để trò chuyện với hắn.
Cao gầy, đây là ấn tượng sâu sắc nhất của Khánh Trần.
Ảnh tử Khánh thị cười nói:
"Đời người ấy mà, khi tới trung niên thì thường sẽ bắt đầu bận tâm lo nghĩ cho con cháu. Đến khi chết, con cháu còn có thể tới tạ mộ cho ngươi, cầu mong ngươi tiếp tục phù hộ. Nếu đời con cháu phát triển không được tốt, chưa biết chừng lại còn cảm thấy mai táng ngươi không đúng chỗ, đổi một nơi có phong thủy tốt hơn cho ngươi. Cho nên, an nghỉ ở chỗ này là rất tốt rồi. Sau này ta chết, ta cũng muốn tới đây, nếu có thể tiếp tục đoàn tụ một chỗ đấu võ mồm với mấy lão già ở khu cấm địa số 002, hẳn sẽ vui vẻ lắm đấy."
Khánh Trần nhìn ảnh tử tiên sinh:
"Lúc này hẳn nội chiến trong liên bang đã bắt đầu rồi, ngài vẫn còn thừa thời gian thong dong tới khu cấm địa số 002 chơi sao?"
Ảnh tử tiên sinh cười cười:
"Nội chiến thì liên quan gì đến ta?"
"Không liên quan?"
Khánh Trần nghi hoặc.
"Những chuyện cần làm ta đã làm xong từ trước, vào thời khắc chiến tranh thực sự bắt đầu, ta không liên quan gì nữa."
Ảnh tử tiên sinh cười nói.
Đây thật ra là một sự tự tin kì quái.
Giống như khi chơi cờ, đi được mười ba bước rồi thì dù không cần đi nốt tàn cục sau đó, thắng thua cũng đã được xác định.