Đồng hồ cho hắn biết, hiện tại là 8 giờ 29 phút buổi sáng.
Vào lúc này, một thanh niên thừa dịp những người khác không chú ý đột nhiên đi đến bên người Khánh Trần, thấp giọng nói:
"Rốt cục ngài đã đến, quả nhiên đẹp mắt như trong truyền thuyết. Ta chính là Lộ Quảng Nghĩa, Khánh Ngôn an bài ta tới từ ba tháng trước tiến đến. Ngài gọi ta là Tiểu Lộ được rồi."
Khánh Trần:
"? ? ?"
Hắn sửng sốt nhìn đối phương một chút.
Thanh niên Lộ Quảng Nghĩa này đại khái 24, 25 tuổi. Tóc dài màu đen, cánh tay phải cùng chân trái đều được lắp máy móc, mắt cũng vậy. Khánh Trần có thể thấy được sự thay đổi từ xoắn ốc do tiêu cự của đối phương.
Máy móc trên thân thể người này không khác đại bộ phận các tù nhân còn lại. Cơ mà dù từ chất liệu hay tạo hình đều trông tinh tế hơn.
Khánh Trần nhớ lại, tìm quỹ tích hành vi của đối phương.
Lúc này Khánh Trần mới phát hiện trong hơn một giờ Lộ Quảng Nghĩa đã nhìn mình 21 lần, đây chỉ là số lần đối phương tại nằm trong tầm mắt hắn.
Khánh Trần không biết người này là ai, nhưng dựa vào giọng nói của đối phương, rõ ràng người này biết mình, hơn nữa còn dùng kính ngữ.
Nghe ý tứ của Lộ Quảng Nghĩa, hắn vào pháo đài ngục giam này hình như có mưu đồ khác.
Nhưng Khánh Trần sợ lộ chuyện hắn xuyên qua nên tạm thời không muốn thân cận với Lộ Quảng Nghĩa:
"Tạm thời ta không cần ngươi hỗ trợ, có một số việc tự ta có thể làm."
Lộ Quảng Nghĩa đầu lắc như trống lắc:
"Không nên không nên, ta nhất định phải hầu hạ ngài cho tốt."
Khánh Trần cũng lắc đầu:
"Không ai cao quý hơn ai, ngươi không cần dùng kính ngữ như hầu hạ gì đó với ta.”
Lúc này, Lộ Quảng Nghĩa nịnh nọt:
"Đừng a, về sau ngài cứ việc sai sử ta, coi như ta là thiểm cẩu của ngài, cái loại chỉ biết liếm chân kia!"
Khánh Trần bó tay, đến cùng là hạng người nào mới có thể nói ra mấy câu không có chút sĩ diện thế này:
"Nếu ta có bệnh phù chân thì sao?"
Lộ Quảng Nghĩa không chút e lệ nói:
"Vậy ta liếm cho ngài càng tốt!"
Khánh Trần im lặng nửa ngày:
". . .Trâu bò."
Dù hắn đã cố gắng khắc chế bản thân không nên nói lung tung nhưng vẫn nhịn chẳng được mà cảm khái.
Hiện tại Khánh Trần có chút khó hiểu. Hắn rõ ràng là xuyên thân thể và ý thức chung một chỗ, vì sao lại còn liên quan quá khứ lằng nhằng thế này?
Nói cách khác, ở thế giới này, trong mắt đám người này, hắn vốn là người sống ở đây?
Lộ Quảng Nghĩa thấy Khánh Trần không nói gì thì thấp giọng nói:
"Sáng nay ta còn suy nghĩ vì sao ngài không tới tìm ta trước, thì ra ngài dự định lấy người mới thân phận để tiếp cận Lý Thúc Đồng, thật cao minh. Tại pháo đài ngục giam số 18 này, nếu như có thể đạt được sự trợ giúp Lý Thúc Đồng, kế hoạch của chúng ta sẽ càng thêm thuận lợi."
Khánh Trần:
". . ."
Kế hoạch gì.
Ngươi đang nói cái gì vạiiiiii!!!
Có thể nói rõ hơn một chút không?!?!
Lộ Quảng Nghĩa như đang nói một mình, tiếp tục nói:
"Ta đã tới đây được hơn ba tháng, đã thu thập một nhóm người vì ngài. Ngài yên tâm, bọn họ sẽ không như xe bị tuột xích."
Thiếu niên nói chuyện líu ríu.
Khánh Trần cảm thấy Lộ Quảng Nghĩa có chút lắm lời. Hắn chỉ yên lặng lắng nghe, không biết nên đáp lại thế nào.
Cái này giống đang chơi "Ai là nội ứng", lúc ngươi cầm một tấm bài trống không, phải đợi mọi người nói xong ngươi mới có thể nói. Ngược lại, nếu ngươi nói trước sẽ rất dễ lộ.
Hắn tìm tòi một chút trí nhớ trong đầu, phát hiện lúc ăn điểm tâm, bên cạnh Lộ Quảng Nghĩa có hơn trăm người, trong đó thân thể mỗi người đều được trang bị máy móc.
Xem ra, những người này chính là thủ họ trong lời nói của Lộ Quảng Nghĩa.
Lộ Quảng Nghĩa thấy Khánh Trần như cũ vẫn không nói lời nào, thế là lần nữa thấp giọng hỏi:
"Bất quá, ngài phải cẩn thận Lý Thúc Đồng, ở chung với loại người này như lột da bảo hổ. Làm không tốt sẽ khiến chúng ta lâm vào tình thế bị động. . . Thật có lỗi, là ta lắm mồm."
Lúc này Khánh Trần nhận, Lý Thúc Đồng đối phương nói có lẽ là nam nhân trung niên kia.
Lộ Quảng Nghĩa thấy hắn đánh cờ với Lý Thúc Đồng và tưởng lầm hắn vì nhiệm vụ mới làm vậy.
Bất quá hắn tiếp cận Lý Thúc Đồng cũng không phải vì kế hoạch gì đó mà là vì mạng sống.
"Lần này ngài mang theo chỉ thị gì mà đến?"
Lộ Quảng Nghĩa đột nhiên hỏi.
Khánh Trần chậm rãi quay đầu nhìn thanh niên:
"Lạt ma tới từ phía nam."
Thanh niên:
"? ? ?"
Khánh Trần không để ý tới đối phương nữa mà xoay người rời đi, để lại Lộ Quảng Nghĩa ngốc ngơ tại chỗ, nói:
"Lạt ma tới từ phía nam? Lạt ma gì?"