Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 918: Diễn Viên




"Cũng đúng, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi….Đúng rồi, học trưởng, chúng ta có thể làm thân với nhân vật lớn này không. Người du hành có thể ôm đùi những nhân vật lớn ở thế giới trong đều sống rất thoải mái, chẳng phải chúng ta vừa gặp được một nhân vật lớn ở thế giới trong sao, mọi người không định nhân cơ hội này để ôm đùi người đó?"

Đoàn Tử nói:

"Nếu chúng ta có thể ôm được đùi của một nhân vật lớn, sau này cần gì liều mạng trên hoang dã nữa."

Tôn Sở Từ nghĩ một lúc rồi mới nói:

"Cũng không phải không được, ta sẽ thử dò hỏi xem đối phương có cần người chạy chân hay không. Nhưng mọi người phải hiểu một việc, muốn ôm được đùi thì chúng ta phải có năng lực trước đã, nếu chúng ta không có năng lực gì thì người đó còn cần chúng ta làm gì."

Trên đường đi, Tôn Sở Từ đã nói rất nhiều chuyện với Khánh Trần.

Nhưng không hiêu tại sao, càng nói chuyện với đối phương nhiều, hắn lại càng cảm thấy đối phương thần bí hơn.

Sau khi xuống xe, Khánh Trần không vội về nhà thuê, hắn muốn đi dạo ở khu thứ năm một lúc.

Chuyến đi đến thành phố số 10 lần này nhất định rất nguy hiểm, dù không có thì chắc chắn thủ lĩnh ảnh tử cũng sẽ tạo ra nguy hiểm cho hắn.

Khánh Trần không phải người thích cầu may, việc hắn phải làm bây giờ là ghi nhớ tất cả các tuyến đường ở khu thứ năm trước khi nguy hiểm ập đến.

Sáu tiếng sau, hắn ghi nhớ qua tổng cộng 78 con đường. Ngoài ra, hắn đã tìm ra 12 con đường có thể dùng để chạy trốn, ba con đường trong đó dùng để chạy trốn đến nhà an toàn ở khu thứ ba, 9 con đường còn lại dùng để rời khỏi thành phố số 10.

Khánh Trần không biết chuyện hắn vừa làm có ý nghĩa gì hay không, nhưng hắn biết có chuẩn bị trước vẫn tốt hơn.

Hắn muốn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước khi gia nhập Mật Điệp ti.

Căn hộ Khánh Trần thuê nằm trong 'Cao ốc Utopia', ngay khi hắn vừa bước vào cao ốc đã thấy cửa thang máy đang chuẩn bị đóng lại.

Hắn vội chạy lại rồi bước vào ngay trước khi cửa thang máy đóng lại.

Trong thang máy có một người phụ nữ chùm kín mít từ đầu đến chân đang đứng. Trên đầu người đó đội một cái mũ, ngoài ra còn đeo khẩu trang, kính râm, nhìn rất cổ quái.

Khánh Trần cảm thấy cách ăn mặc của đối phương trông rất quen, nhưng hắn nghĩ mãi mà vẫn không thể nhớ nổi mình đã nhìn thấy nó ở đâu.

Hắn liếc nhìn hàng nút bấm, đối phương định đến tầng 112, Khánh Trần cũng đang muốn đến tầng 112.

Lúc này Khánh Trần đã bắt đầu cảnh giác, chẳng lẽ hắn vừa đến thành phố số 10 mà đã có người tra được địa chỉ nhà hắn sao?

Khánh Trần lặng sẽ cầm lấy một đầu của Con Rối Giật Dây, chỉ cần người phụ nữ đó có hành động gì bất thường thì hắn có thể lập tức truyền chân khi của Kỵ Sĩ vào Con Rối Giật Dây để biến nó thành vũ khí sắc bén.

Ngay khi thang máy đến tầng 12, người phụ nữ bỗng nói:

"Có nhất thiết phải làm vậy không?"

Khánh Trần dần dần siết chặt Con Rối Giật Dây:

"Hử?"

Chẳng lẽ đối phương đã nhận ra hắn định làm gì?

Giọng của nàng khá thanh thúy, có lẽ tuổi tác đối phương cũng không lớn.

Khánh Trần nhìn thấy bàn tay đeo găng màu đen của đối phương đã bắt đầu thò vào trong túi xách, có lẽ nàng đang định móc súng ra để bắn hắn.

Nhưng hắn không hề hoang hốt mà bình tĩnh hỏi:

"Ai phái ngươi tới?"

"Ai phái ta tới?"

Có vẻ đối phương rất bất ngờ với câu hỏi của hắn:

"Ngươi đang nói cái gì vậy, đừng tưởng chỉ cần nói như vậy là có thể qua mắt được ta."

Sau đó nàng rút ra một cái dùi cui điện được ngụy trang thành hình một thỏi son.

Khánh Trần: "?"

Hắn bỗng cảm thấy mọi chuyện hình như không giống với tưởng tượng của hắn làm, làm gì có sát thủ nào lại dùng những vũ khi bình dân như dùi cui điện.

Hơn nữa, những lời đối phương vừa nói cũng không khớp với những gì hắn tưởng tượng lắm….

Nàng tiếp tục nói:

"Xem ra bây giờ đám nhà báo các ngươi thật lợi hại. Ta đã trốn đến tận chỗ này rồi mà các ngươi vẫn có thể tìm ra sao? Chẳng lẽ các ngươi không thể cho những nghệ sĩ như chúng ta chút không gian riêng tư sao, các ngươi không cảm thấy phiền à? Nếu các ngươi còn dám đến cao ốc này một lần nữa thì đừng trách ta không khách khí."

Giọng điệu đối phương càng ngày càng lớn, cảm xúc cũng càng ngày càng phẫn nộ, nàng còn vừa nói vừa khua khua thỏi son trong tay.

Khánh Trần: "…."

Tuy bây giờ hắn đã bình tĩnh lại nhưng hắn vẫn không dám hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Đến tận bây giờ hắn mới hiểu tại sao hắn lại cảm thấy cách ăn mặc của đối phương nhìn quen mắt như vậy, chẳng phải lúc trước Lục Áp cũng trùm kín mít y như vậy rồi mới vác kính viễn vọng lên sân thượng để nhìn sang chỗ hắn sao.

Khánh Trần đành nói với đối phương:

"Xin lỗi, có lẽ ngươi hiểu lầm chuyện gì đó rồi."