Khánh Trần lặng lẽ quan sát biểu cảm trên mặt đối phương. Hắn phát hiện khi nói những lời này, đối phương vẫn rất bình tĩnh, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn ta cả.
Hắn mất nửa giờ để xem hết tất cả tư liệu về các Diêu Chuẩn.
Trong tập hồ sơ này, có tất cả phương thức liên lạc, thân phận, loại thông tin tình báo có thể thu thập, chiều cao, thể trọng, số đo ba vòng, kỹ năng xuất sắc nhất của cả 12 Diêu Chuẩn.
Chỉ là trên mỗi dòng ghi thực lực của các Diêu Chuẩn đều bị người nào đó dùng bút đen gạch đi, như thể có ai đó không muốn Khánh Trần dễ dàng có được thông tin.
Không cần nghĩ hắn cũng biết chắc chắn người làm chuyện này chính là thủ lĩnh ảnh tử, trừ người này ra thì có ai dám đem những tư liệu quan trọng như vậy trong Mật Điệp ti ra làm trò đùa chứ.
Nửa giờ sau, Khánh Trần mới trả tư liệu cho lão Thẩm.
Thật ra Khánh Trần chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhớ tất cả, nhưng vì không muốn để Diêm Xuân Mễ và lão Thẩm biết thiên phú của mình nên hắn mới cố ý xem lâu như vậy.
Lão Thẩm lấy ra một cái lò thiêu cỡ nhỏ từ trong ngăn kéo.
Lão Thẩm thầm nói:
"Ngươi là người xem tư liệu lâu nhất mà ta biết, những gián điệp bí mật khác đều chỉ nhìn mười phút là xong. Đợi ta nhớ lại quy trình đã...Đúng rồi, còn phải tuyên thệ, nhưng ảnh tử tiên sinh bảo ngươi không cần tuyên thệ, ngươi có thể về được rồi."
Diêm Xuân Mễ sửng sốt, hắn không cần tuyên thệ?!
Tại sao?
Từ trước đến nay tất cả gián điệp bí mật đến đây đều phải tuyên thệ, đây là yêu cầu bắt buộc phải làm trước khi rời khỏi đây.
Nhưng tại sao ảnh tử tiên sinh lại nói Khánh Trần không cần tuyên thệ, trong chuyện này còn cất giấu thâm ý nào sao.
Nhưng nàng nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi chuyện này.
"Có thể về rồi sao?"
Khánh Trần hỏi:
"Ta không được nhận thứ gì? Ví dụ như vũ khí?"
Chẳng phải trên phim đều chiếu, sau khi một người được phong chức đặc công cấp cao gì đó, nhất định sẽ người đó sẽ được phát vũ khí cấp cao như kiểu giày nghe trộm hoặc thứ gì đó như bút máy chứa thuốc nổ sao….
Cuối cùng là một thứ gì đó như một chiếc nhẫn làm vật tượng trưng cho chức vị này.
Lão Thẩm cười híp mắt hỏi:
"Ngươi còn muốn gì? Nếu ngươi còn cần ta phát vũ khí cho ngươi thì ngươi còn là gián điệp bí mật nữa sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ phát cho ngươi một cái huy hiệu đeo trước ngực, để mọi người đều biết ngươi là gián điệp bí mật trong Mật Điệp ti của Khánh thị?"
Tuy bị người khác trào phúng nhưng Khánh Trần không hề cảm thấy tức giận, hắn chỉ chào tạm biệt đối phương rồi bình tĩnh quay lại thang máy.
Lão Thẩm cười híp mắt nhìn theo bóng lứng hắn, như thể đối phương đã gặp chuyện như thế này nhiều lần nên quen rồi.
Trong thang máy, Khánh Trần bỗng nói:
"Diêm Xuân Mễ, trước khi ta đến đây, có phải ngươi chính là gián điệp bí mật phụ trách tổ Diêu Chuẩn này không. Sau khi ta đến, ngươi mới biến thành Diêu Chuẩn."
Diêm Xuân Mễ cười nói:
"Sao lại như vậy được, ta vẫn luôn là Diêu Chuẩn mà."
Lúc nói câu này, đôi mắt của Diêm Xuân Mễ vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt Khánh Trần, tay nàng không đưa lên sờ mũi, ánh mắt nàng cũng không trốn tránh ánh mắt hắn, tất cả đều diễn ra rất bình thường.
Khánh Trần không nói gì, vì hắn đã có đáp án rồi.
Theo phán đoán của hắn, các Diêu Chuẩn sẽ không có tư cách xuống căn phòng đó, lão Thẩm quan trọng mà những tư liệu đặt dưới đó còn quan trọng hơn.
Cho nên, chắc chắn Diêm Xuân Mễ phải có địa vị rất cao, ít nhất thì địa vị của nàng cũng cao hơn những Diêu Chuẩn bình thường khác, nếu không nàng đã không được xuống đây rồi.
Thời gian thang máy đi lên còn chậm hơn nhiều thời gian đi xuống.
Trong lúc đợi thang máy đi lên, Khánh Trần hỏi:
"Vì sao lão Thẩm lại cam tâm tình nguyện ở dưới đó 32 năm?"
Diêm Xuân Mễ nghĩ một lúc rồi mới nói:
"Nghe nói vì 32 năm trước, cả nhà hắn đều bị giết hết, lúc đó chỉ có mỗi hắn còn sống. Sau khi khỏi hẳn, hắn đã thề sẽ tìm ra hung thủ để báo thù. Sau đó, hắn nói hắn không muốn để những thành viên khác của Khánh thị phải chịu cô đơn dưới này, nên mới tình nguyện đảm nhiệm công việc ở đây."
"Ta hiểu rồi.”
Khánh Trần gật đầu, thù hận chính là nguồn động lực lớn nhất thúc đẩy ý chí của một người.
Sau khi quay lại quán rượu Tiêu Đường, Khánh Trần lập tức đi ra ngoài:
"Ngươi cứ tùy ý hành động, nếu có chuyện gì thì ta sẽ tự liên lạc với ngươi. Trước khi ta gọi, đừng tự ý xuất hiện trước mặt ta."