Ngoài ra còn một điều khác biệt nữa là trong những tủ kính ở đây lại là những cô gái mặc kimono đang ngồi, mỗi người đều trông rất đoan trang.
Khi những người đàn ông say rượu đi lại gần những tủ kính đó, nếu họ chọn trúng ai thì sẽ cầm thắt lưng của người đó vào trong, sau khi xong chuyện, bà chủ sẽ tặng cho họ một que kẹo.
Que kẹo đại biểu cho những người đàn ông đã xong chuyện, khi bà chủ của những cửa hàng khác nhìn chiếc kẹo que, họ sẽ biết chắc người này sẽ không vào cửa hàng của họ, không cần tốn công mời chào nữa.
Khánh Trần đến đây không phải vì chuyện này, mà vì phố Phong Tình của Jindai là một trong những nơi ít camera giám sát nhất ở khu thứ năm. Hơn nữa, những dãy đèn neon trên bầu trời và những chiếc cờ rượu to lớn ở đây có thể giúp hắn che giấu hành tung.
Khánh Trần biết thành phố số 10 là một nơi rất nguy hiểm, nên hắn phải thật cẩn thận.
Khi thiếu niên đi qua phố Phong Tình, hầu như tất cả những cô gái mặc kimono trong tủ kính đều quay sang nhìn hắn, thường thì khách của họ toàn là những ông chú béo ịch, hầu như chẳng có thiếu niên nào lại đến đây cả.
Những thiếu niên sạch sẽ như đối phương còn cần đến chỗ này sao?
Nhưng họ đợi mãi mà vẫn không thấy thiếu niên đó dừng lại trước cửa nhà ai, một lúc sau, người đó cũng biến mất ở cuối phố Phong Tình.
Việc Khánh Trần làm đầu tiên sau khi quay lại cao ốc Utopia là đi xung quanh tòa nhà mấy vòng xem có xe của uỷ ban quản lý an ninh PCE đậu ở quanh đây không, sau khi chắc chắn không có chiếc xe nào, hắn mới dám bước vào thang máy.
Hắn phải làm như vậy vì hắn lo minh tinh đó sẽ báo cảnh sát, tuy chức vị của hắn ở Cơ quan tình báo Liên bang có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này, nhưng hắn không muốn vì chuyện nhỏ này mà khiến danh tiếng của mình xấu đi.
Sau khi nhấn nút tầng 112, thang máy dần dần đi lên trên, đến khi con số trên thang máy chuyển nhảy đến số 66, bức tường sắt thép trước cửa thang máy biến thành một lớp thủy tinh trong suốt.
Cả thế giới Cyberpunk dần hiện ra trước mắt hắn, trước mặt hắn là những ánh đèn tỏa ra từ những căn nhà trong cao ốc bên cạnh, phía trên là chằng chịt những chiếc xe bay đang đi qua đi lại.
Khánh Trần cảm thấy như đang bay lên, bầu không khi u ám lúc trước cũng càng lúc càng sáng tỏ.
Trước mặt hắn chính là nơi nhân gian trụy lạc.
Sau khi thấy dấu vết trên cánh cửa, Khánh Trần lại thở dài một tiếng.
Vừa mở cửa ra là hắn đã ngửi thấy mùi trà thơm và tiếng ho khan.
Tất cả đèn trong nhà đều tắt ngúm nên xung quanh hắn tối om, chỉ có chút ánh sáng heo hắt chiếu vào từ đám đèn neon ngoài cửa sổ, nhưng chút ánh sáng đó sao có thể chiếu được đến mặt của thủ lĩnh ảnh tử.
Khánh Trần bất đắc dĩ nói:
"Chủ nhà như ta còn chưa kịp mua ấm nước mà, sao ngài lại đến đây uống trà rồi?"
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị cười, sau đó chỉ vào ấm nước trên bàn trà:
"Ầy, ta mua rồi, coi như đây là quà chúc mừng ngươi được thăng chức."
Cứ tưởng tượng đến hình ảnh Ám Ảnh Chi Môn mở ra, sau đó đối phương cầm theo ấm nước bước ra, Khánh Trần bỗng cảm thấy có gì đó là lạ.
"Quà tặng của thủ lĩnh ảnh tử Khánh thị sao có thể chỉ là một cái ấm nước được, chẳng lẽ ngài không thể đưa ta vật cấm kỵ nào đó sao?"
Khánh Trần hỏi.
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị không thèm trả lời câu hỏi này của hắn mà nói sang chuyện khác:
"Ngươi có ấn tượng gì về Diêm Xuân Mễ?"
Khánh Trần ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
"Nàng đang giấu tài."
"Ồ?"
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị có vẻ khá bất ngờ với câu trả lời của hắn:
"Không ngờ ngươi lại có thể nhận ra được chuyện này, sao ngươi nghĩ nàng muốn giấu tài?"
"Có thể nàng lo ông chủ mới của nàng ghét những người giỏi hơn mình ? Hoặc nàng lo ta sẽ sai nàng đi xông pha chiến trường?"
Khánh Trần suy đoán nói.
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị cười nói:
"Ngươi nghĩ sao về cách làm này của nàng?"
Khánh Trần nói:
"Không quan trọng."
"Không tệ, thứ người quản lí cần để ý không phải những thứ này, ngươi không phải quan tâm nàng nghĩ gì, làm thế nào, ngươi chỉ cần biết mình muốn làm gì là được.”
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị nói.
Khánh Trần bỗng nhân ra một việc, Lý Thúc Đồng dạy hắn tu hành thế nào, Lý Tu Duệ dạy hắn làm người như thế nào, còn thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị lại đang dạy hắn làm thế nào để trở thành một ông chủ.
Nhưng tại sao đối phương lại muốn dạy mình những thứ này?
Thật ra Khánh Trần cũng nghĩ ra một vài lí do để lí giải cho việc này, nhưng vì những đáp án đó đều rất khủng khiếp nên hắn vẫn không thể dám chắc mình có đoán đúng không nữa.
"Ngươi định dùng những Diêu Chuẩn khác như thế nào.”
Thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị hỏi.
Khánh Trần nghĩ một lúc mới nói:
"Nếu ta nói mình không định dùng họ thì ngài có tin không?"