Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 935: Mất Này Được Kia




Khánh Trần nghĩ một lúc rồi nói:

"Được rồi, ta đã biết, bây giờ Lý thị đang điều tra cái gì?"

Lý Vân Thủ nói:

"Chúng ta đang điều tra Cơ Giới thần giáo, chúng ta đã tìm được manh mối cho rằng người đứng sau Cơ Giới thần giáo có liên quan đến Jindai."

"Được rồi, cảm ơn.”

Khánh Trần gật đầu:

"Nếu ngươi cần giúp gì thì cứ liên lạc với ta."

Sau đó Khánh Trần lại quay về tầng 3.

Lý Vân Thủ đứng trong phòng thẩm vấn lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Khánh Trần. Đối với những người làm việc cho Lý thị như hắn, Khánh Trần là một trong những người có một ghế trong chiếc bàn quyền lực của gia tộc.

Trong mắt hắn, những nhân vật lớn như đối phương nhìn như những đám mây trên trời. Tuy có thể nhìn thấy hằng ngày nhưng hắn biết mình sẽ chẳng bao giờ có thể với đến được.

Phần lớn mọi người đều nghĩ Khánh Trần chỉ có một người lẻ loi ở khu 1, có lẽ ngay cả thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị cũng nghĩ như vậy.

Nhưng mọi chuyện đâu phải như thế.

Có lẽ bây giờ thám viên và thanh tra thực tập ở tổ 7 vẫn chưa biết, ngay khi họ đang bàn cách khiến thanh tra mới đến phải mất mặt, thì thế lực của Lý thị ở khu 1 là tổ 2 đã được đích thân gia chủ Lý Vân Thọ gọi đến để nhắc nhở họ phải nghe theo lệnh của Khánh Trần.

Nếu công việc của tổ 2 có xung đột gì với tổ của Khánh Trần, họ nhất định phải đặt chuyện đảm bảo an toàn của Khánh Trần lên hàng đầu….

Sau nhận được cuộc điện thoại đó, Lý Vân Thủ đã hiểu chuyện này quan trọng đến mức nào, nên lúc biết tin Khánh Trần đến nhận chức, hắn đã nhắn tin hẹn gặp đối phương.

Cho nên, đối với Khánh Trần, dù thám viên và thanh tra thực tập dưới quyền hắn không chịu nghe lời thì hắn vẫn có người để sai bảo.

Không có tổ 7, hắn vẫn có thể hoàn thành công việc.

Chỉ là hắn không muốn làm vậy thôi.

Lúc này, Khánh Trần đã hiểu được khu 1 là một nơi thế nào.

Đây là nơi các tập đoàn có thể công khai chèn ép đối thủ của mình.

Trong những lần phát biểu công khai trước khi tranh cử, đa phân nghị viên rất thích nói một câu: Công dân là những người quyết định bộ máy trong liên bang.

Nhưng người dân lại không biết là, bộ máy lên bang không hề phụ thuộc vào quyết định của họ, mà do những tập đoàn như Lý thị, Khánh thị, Trần thị, Jindai, Kashima.

Trên lục địa này chỉ có duy nhất một quốc gia, tuy thành phố mà Jindai và Kashima thống trị cách những thành phố còn lại rất xa, nhưng chẳng phải họ vẫn là người dân liên bang sao.

Người dân đều nghĩ, mọi người đều có quyền bình đẳng, nhưng chẳng lẽ họ không thắc mắc ai mới là người cho họ quyền đó sao.

Một học giả nào đó từng dạy trong đại học Thanh Hòa đã nói, chế độ dân chủ chính là trò cười lớn nhất trong liên bang.

Chỉ những nghị viên có tập đoàn chống lưng mới có thể tranh một ghế trong nghị viện, nhưng vì các tập đoàn không muốn tập đoàn khác có quyền lớn hơn mình, nên họ mới duy trì chức vị tổng thống. Chuyện đó khiến những kẻ thắng cử tổng thống biến thành những kẻ đáng thương nhất trong lịch sử, dù họ có vượt qua bao nhiêu chông gai mới có thể đặt được chức vị cao nhất trong chính phủ thì quyền lực họ có vẫn chẳng đáng là bao.

Mọi người đều nghĩ vị học giả này sẽ bị tập đoàn ám sát, nhưng cuối cùng chuyện đó không hề xảy ra.

Nhưng mọi người lại không biết, tuy các tập đoàn không làm gì hắn, nhưng cơ quan tình báo PCA lại đến tận nhà để dọa dẫm người đó. Sau đó họ lại đưa ra một ít hứa hẹn, cuối cùng nghênh ngang rời khỏi.

Sự thật đã chứng minh, không phải người có học nào cũng dũng cảm nói lên sự thật như hắn.

Nhưng cũng chứng minh một việc, Cơ quan Tình báo Liên bang PCA không phải chỉ là một cơ quan tình báo bình thường, việc họ phụ trách không phải chỉ là điều tra tình báo như mọi người nghĩ.

Họ là tay sai của các tập đoàn, công việc của họ là làm những chuyện bẩn thỉu mà tập đoàn không tiện ra mặt.

Sau khi thấy Khánh Trần quay lại phòng làm việc, các thám viên đều có vẻ rất bất ngờ, không phải vừa rồi thanh tra của họ tức giận bỏ về, sao bây giờ còn quay lại, nếu hắn không về thì vừa rồi hắn đi đâu.

Khánh Hoa nhìn Khánh Trần:

"Ông chủ, bây giờ cũng muộn rồi, hay ngày mai ngài lại đọc tiếp hồ sơ cũng được."

Khánh Trần lắc đầu:

"Các ngươi cứ về đi, ta muốn đọc tiếp."

Khánh Hoa khá bất ngờ, hắn quay sang nhìn những thám viên khác, sau đó tất cả đều rời khỏi.

Hắn không biết, đối với những người như họ, bắt sếp của mình đọc hết số tài liệu là đang làm khó dễ hắn.

Nhưng đối với Khánh Trần mà nói, hắn không hề thấy khó chịu một chút nào, mà thậm chí hắn còn cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt để tìm hiểu những bí mật của liên bang.