Hắn không hề cảm thấy buồn tẻ chút nào, thậm chí còn rất phấn khích.
Sáng sớm, các thám viên lại lục tục vào phòng làm việc.
Nhưng khi phát hiện có vẻ Khánh Trần cả đêm không rời khỏi phòng làm việc, họ đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Không ngờ ông chủ mới của họ lại liều như vậy!
Khi Khánh Hoa đến, hắn lặng lẽ đứng nhìn qua của sổ phòng làm việc của Khánh Trần một lúc lâu.
Một tên thám viên nói:
"Xem ra ông chủ mới của chúng ta là một kẻ rất hung hãn, có phải hắn định kìm nén sự tức giận một thời gian rồi mới trút lên người chúng ta?"
Một tên thám viên khác nói:
"Không biết hắn có phát hiện ra rất nhiều chỗ trong hồ sơ có sơ hở không, chẳng phải rất nhiều lần chúng ta không đủ chứng cứ vẫn đi bắt người sao."
Sở dĩ những người làm việc ở khu 1 bị gọi là diêm vương sống là vì họ làm việc rất ác liệt, thậm chí còn không từ thủ đoạn nào.
Dù sao thì họ cũng là vũ khí của các tập đoàn, nếu họ không sắc bén thì các tập đoàn còn cần họ làm gì.
Các thám viên đều quay sang hỏi Khánh Hoa:
"Đội phó, ngài thấy thế nào?"
Khánh Hoa nhìn mọi người:
"Ta chỉ sợ hắn không chịu đọc hồ sơ mà còn dùng danh nghĩa của thủ lĩnh ảnh tử để dọa nạt chúng ta, chứ không ta sợ những gì hắn đang làm. Bây giờ dù hắn có đang xem hồ sơ hay không thì ít nhất chúng ta cũng biết hắn không phải một kẻ chỉ biết cáo mượn oai hùm. Các vị, chẳng phải chúng ta đều là người làm việc cho Khánh thị sao, nếu đối phương đã biểu hiện khiêm tốn như vậy, ta nghĩ có lẽ chuyện này cũng nên kết thúc."
"Chúng ta cứ cho qua như vậy sao?"
Khánh Hoa nhìn họ:
"Nếu cho một người đọc hết số hồ sơ đó thì có lẽ phải mất mấy tháng, các ngươi nghĩ ông chủ mới sẽ kiên nhẫn đọc hết tất cả sao, dù hắn không đọc hết nhưng chẳng phải biểu hiện của hắn rất tốt rồi? Các ngươi nghĩ, nếu các ngươi không dừng lại, hắn không có cách nào để trừng trị chúng ta sao?"
Lúc này, Khánh Chuẩn cũng bước vào phòng làm việc, trên tay hắn là một phần ăn sáng, nghênh ngang đi qua mọi người rồi bước vào phòng làm việc của Khánh Trần, sau đó đặt bữa sáng lên bàn.
Nhưng Khánh Trần cũng không ăn, mà bước ra khỏi phòng làm việc rồi bình tĩnh nói:
"Ai là Dương Húc Dương?"
Một thám viên do dự một lúc mới dám đứng dậy:
"Thanh tra, ta là Dương Húc Dương."
Khánh Trần bình tĩnh nói:
"Ta đã xem vụ án tiết lộ bí mật quân sự mà ngươi phụ trách, có phải ngươi vẫn chưa tìm đủ chúng cứ chứng minh người đó tiết lộ bí mật quân sự đúng không, bây giờ ngươi lập tức đi điều tra nhà số 36 trong phố Hưng Diệp ở khu thứ ba. Rõ ràng người này có rất nhiều tiền, tại sao hắn lại luôn đi bộ về nhà, trong camera giám sát, căn nhà số 36 nằm trên đường về nhà hắn. Hơn nữa, trong mười lần ngẩng đầu có chín lần hắn nhìn về phía cửa sổ căn nhà đó, rất có thể chỗ đó có tín hiệu giữa hắn và gián điệp, ngươi lập tức đi bắt chủ căn nhà đó, sau đó mang đến phòng thẩm vẫn. Lý Lực, Vương Ba, các ngươi phải giám sát xem Jindai và Kashima có động tĩnh gì không, nếu họ có hành động gì thì lập tức báo cho ta, không cho phép kẻ tình nghi gặp bất cứ người nào."
Cả phòng làm việc đều trở nên yên tĩnh, mọi người đều kinh ngạc nhìn Khánh Trần.
Khánh Trần nói:
"Không nghe thấy gì sao?"
"Vâng vâng.”
Dương Húc Dương vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.
Khánh Trần tiếp tục nói:
"Ai là Từ Ôn?"
Một thám viên lặng lẽ đứng dậy.
Khánh Trần nói:
"Ngươi lập tức đến khu 6 mang Chu Thần Dịch về điều tra, trong vụ án buôn lậu 6.12, lời khai của hắn có mâu thuẫn, ta nghi ngờ hắn đang nói dối, lập tức bắt về thẩm vấn, ta muốn biết thứ họ buôn lậu là gì."
Khánh Hoa sửng sốt, khu 6 chẳng phải là địa bàn của Jindai sao. Chẳng lẽ mới ngày thứ 2 đi làm mà ông chủ mới đã đối đầu với Jindai rồi?!
Hắn nhắc nhở:
"Thanh tra, khu 6 chính là địa bàn của Jindai…."
Khánh Trần quay sang nhìn Khánh Hoa:
"Chúng ta không thể mang người của Jindai đi?"
Khánh Hoa cúi đầu:
"Có thể."
Sau đó hắn lập tức mở máy tính rồi kiểm tra lại hồ sơ vụ án buôn lậu 6.12, quả nhiên lời khai của Chu Thần Dịch có mâu thuẫn.
Khánh Hoa lập tức đứng dậy gọi tên 6 thám viên, sau đó tất cả cùng đến khu 6 bắt người đi.
Khánh Hoa đi rồi, Khánh Trần lại gọi tên 10 người khác, yêu cầu họ lập tức đi bắt những 37 người về thẩm vấn.
Chỉ hơn 10 phút sau, Khánh Chuẩn ngơ ngác nhìn phòng làm việc từ lúc nào nhiệt, đến lúc lặng ngắt không một bóng người.
Khánh Trần nhìn Khánh Chuẩn:
"Ngươi đi giúp Khánh Hoa đi, ta lo họ sẽ có xung đột."
Khánh Chuẩn cười nói:
"Chỉ sợ chúng ta không có lí do thôi, nếu chúng ta đã có lí do bắt người thì chắc chắn họ sẽ không dám làm gì. Danh hiệu Diêm Vương sống của chúng ta không phải tự nhiên mà có. Thật ra một phần ba số vụ án mà khu 1 cần xử lí đều liên quan đến những người ở các khu khác. Đây chính là cái mà mọi người gọi là bài trừ đối lập."
---
Hiện tại mình đảm bảo đây là bản dịch nhanh nhất ở nước ta và đã theo kịp tác ạ! Các bạn thấy hay hãy giới thiệu với bạn bè để cùng ủng hộ mình nhé!
Đừng quên đẩy KIM PHIẾU và ĐỀ CỬ nữa!