Khánh Chuẩn thầm nghĩ, sau lần này, có lẽ Khánh Hoa và những người còn lại sẽ chịu nghe lời.
Lúc này, Khánh Hoa đang ngồi trên xe đi về phía khu 6.
Thám viên đang lái xe ngập ngừng rất lâu rồi mới dám nói:
"Đội phó, ngài nghĩ đêm qua ông chủ mới đã xem bao nhiêu hồ sơ?"
Khánh Hoa thở dài rồi nói:
"Dù bây giờ ai đó nói với ta là hắn đã đọc hết tất cả hồ sơ thì ta cũng tin. Các ngươi có thấy không, lúc giao nhiệm vụ, hắn đã nói liên tiếp 17 vụ án, lúc đó hắn còn không cần xem lại tài liệu. Nhưng hắn lại có thể nói rõ người phụ trách vụ án đó là ai, vụ án đó có chỗ nào đáng ngờ. Nếu bảo ta đứng diễn thuyết 5 phút, hẳn ta vẫn phải cầm bản thảo, rõ ràng hắn nói nhiều vậy mà sắc mặt vẫn chẳng thay đổi chút nào."
Khánh Hoa nói tiếp:
"Ta đã xác nhận lại, không phải hắn chỉ sai chúng ta đi làm việc cho vui đâu,. Chỉ riêng vụ án tiết lộ bí mật quân sự, ta đã xem lại 6 lần video giám sát phố Hưng Diệp. Đúng là mỗi lần đi qua căn nhà đó, đối phương đều nhìn lên góc bên phải tòa nhà đó một lần."
Mọi người trong xe đều im lặng.
Khánh Hoa nói:
"Xem ra ông chủ mới của chúng ta sẽ khiến cơ quan tình báo PCA gà chó không yên. Các ngươi nên chuẩn bị tăng ca đi, ta nghĩ có lẽ thời gian tới chúng ta sẽ phải bận rộn đấy."
…
Trên đường phố Hưng Diệp.
Dương Húc Dương dẫn hai tên thám viên và hơn ba mươi đặc công chạy đến.
Cục tình báo trung ương Liên Bang PCA vốn đã là một cơ cấu quyền lực chính thống, phía dưới họ một có danh sách đặc công hành động riêng, một khi xảy ra sự kiện bạo lực xung đột, đám thám viên đều sẽ điều động đặc công tới.
“Kỳ quái!”
Dương Húc Dương ngồi ở trong xe nói.
Hắn cầm máy tính bảng xem đi xem lại quỹ tích hàng động của kẻ tình nghi ở trong hồ sơ.
Giống như thanh tra mới nhậm chức nói, đúng là khi đối phương rất xuất hiện ở nơi này đều hơi ngẩng đầu nhìn về phía bên phải.
Động tác kia nhỏ đến mức dù có rất nhiều người nhìn qua màn hình giám sát cũng không phát hiện ra.
Nhưng động tác này lại rất rõ, vì sau khi Khánh Trần nhắc nhở, mọi người đã đặt chung mười màn hình giám sát để so sánh, đúng là có thể phát hiện ra mánh khóe.
Dương Húc Dương nhìn về phía hai tên thám viên khác:
“Vị thanh tra mới nhậm chức này là yêu nghiệt gì vậy, thế mà còn phát hiện ra được cả chuyện này? Không phải là hắn nhìn mấy đoạn video theo dõi này cả đêm đấy chứ?”
Một thám viên nói:
“Ngươi không thấy trong nhóm đều đang bận rộn sao, bây giờ trong văn phòng ở tầng ba không có ai cả, tất cả ngoại trừ Khánh Chuẩn đều bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ. Đó đều là những vụ án khó giải quyết nhất trong tay mọi người. Nói cách khác, chắc chắn không phải hắn xem một vụ án này cả đêm, mà là xem hết tất cả các vụ án.”
Ba người này ra ngoài sớm nhất, không biết sau đó trong văn phòng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng lúc này tất cả thám viên đều đang đi đến chỗ mục tiêu của mình, mọi người thảo luận trên đường đi, đều cảm thấy sắp điên rồi.
Vị thanh tra trẻ tuổi kia lẳng lặng đứng trong văn phòng, gửi ra từng mệnh lệnh chính xác như máy móc, từng manh mối đều được tìm ra.
Cảm giác áp bách mạnh mẽ kia khiến người ta hoàn toàn không để mắt đến tuổi tác, cấp bậc của đối phương.
Dương Húc Dương thở dài nói:
“Rốt cuộc thế nào thì phải xem xác suất bắt người thành công của mọi người hôm nay, đã lâu rồi tổ 7 chúng ta không dốc hết sức, cũng không biết ngục giam bí mật tổ 7 có thể chứa nhiều người như vậy không.”
Nói rồi hắn xuống xe đầu tiên, làm ba động tác tay ra hiệu chiến thuật với tổ đặc công.
Đám thám viên và đặc công chia làm hai nhóm đánh bọc sườn toà nhà Địa Mạn phía trước.
Dựa theo góc độ ngẩng đầu của kẻ tình nghi kia, hắn ở phòng 504 hoặc 604 trong toà nhà Địa Mạn.
Dương Húc Dương dẫn mấy tên đặc công đi vào thang máy, một đội khác thì đi lối thoát hiểm, còn bốn người ở lại dưới tầng canh gác, đề phòng kẻ tình nghi nhảy cửa sổ chạy trốn.
Nhưng mà mọi chuyện còn thuận lợi hơn cả tưởng tượng, Dương Húc Dương vừa mới đến cửa 504, cánh cửa đã được đẩy ra từ bên trong.
Một người phụ nữ trẻ tuổi nhìn thấy mấy người Dương Húc Dương thì cực kì kinh ngạc, quay người chạy vào trong phòng.
Mới chạy được hai bước, đã bị Dương Húc Dương nổ súng bắn trúng hai chân ngã xuống đất.
“Đè nàng lại.”
Dương Húc Dương cười gằn nói:
“Gặp Diêm Vương Sống khu 1 mà còn muốn chạy?”
Một giây sau, Dương Húc Dương đã cảm thấy không đúng, vì người phụ nữ kia vẫn nằm rạp trên mặt đất không hề động đậy.
Hắn vội tiến lên hai bước lật người phụ nữ kia lại, đã thấy khóe miệng nàng chảy máu.
“ĐM.”
Dương Húc Dương tức tối đứng dậy.
Người phụ nữ này là tử sĩ giấu thuốc độc trong miệng, điều này chứng tỏ đây là manh mối cực kì quan trọng, nếu không tại sao lại có tử sĩ quả quyết hy sinh ở đây được?