Hắn vốn muốn xem rốt cuộc khu tình báo số 1 trông như thế nào, kết quả còn chưa đi ra ngoài, đám Diêm Vương Sống của khu tình báo số 1 đã đến tận nơi bắt người rồi.
Không thể không nói, hành động lần này của Khánh Hoa khiến người ta cực kì chấn động, ít nhất là mạnh hơn khu tình báo số 3 yếu đuối kia.
Sau khi Khánh Nhất tới khu tình báo PCA số 3 luôn cảm thấy rất thất vọng. Đám thám viên chỉ biết nịnh nọt thì thôi, ngay cả ý thức phản trinh sát đơn giản nhất cũng thua xa các nhân viên tình báo khác.
Bây giờ nhìn thấy hành động của khu tình báo số 1, hắn mới hiểu hoá ra khu tình báo số 3 thật sự chỉ được cái mã ngoài.
Nếu được điều đến khu tình báo số 1 thì tốt rồi, Khánh Nhất nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này Khánh Hoa nhanh chóng dẫn người rời đi, Khánh Nhất đột nhiên hỏi thám viên bên cạnh:
“Đây là thanh tra nào của khu tình báo số 1 vậy?”
“Không phải.”
Thám viên lắc đầu:
“Khánh Hoa là thanh tra thực tập của tổ 7 khu tình báo số 1, là người Khánh thị chúng ta. Biên chế ở chỗ họ khác cao, bên trên còn có một vị trí thanh tra chính nữa, nghe nói hôm qua thanh tra chính kia vừa nhậm chức. Xem ra lãnh đạo mới này muốn làm mấy chuyện, không biết sẽ bắt được bao nhiêu người.”
Khánh Nhất tự nhủ trong lòng, thanh tra này còn lợi hại hơn đám thanh tra thực tập như họ nhiều, cũng không biết là tinh nhuệ nào trong hệ thống tình báo của gia độc đang phụ trách tổ 7 khu tình báo số 1?
…
Ròng rã cả một ngày, tin tức khu tình báo số 1 chia ra bắt kẻ tình nghi đã được lan truyền nhanh chóng.
Trong số những người bị bắt có quan chức, có người bình thường, có nhân viên tình báo, chỉ nhìn qua tổ hợp này, ai cũng không hiểu được rốt cuộc khu tình báo số 1 đang lên cơn điên gì.
Đến chạng vạng tối, đã có rất nhiều người bị nhốt tỏng ngục giam bí mật của tổ 7.
Mà những thám viên kia đều đã mệt mỏi cả một ngày, ai nấy đều uể oải ngồi ở vị trí của mình, thỉnh thoảng còn cẩn thận đánh giá vị thanh tra trong phòng làm việc.
Khánh Trần đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong thế giới thần bí của Lấy Đức Phục Người, giống như mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài hôm nay đều không liên quan gì đến hắn.
Hắn cũng không quan tâm đến kết quả bắt bớ của đám thám viên.
Bên ngoài phòng làm việc là văn phòng lớn ồn ào, mà trong văn phòng lại là thế giới yên tĩnh.
Một thám viên thấp giọng nói:
“Thần kì thật, ta vừa phá cửa vào trong nhà kẻ tình nghi. Tên kia đã khai luôn, nói là vụng trộm vận chuyển người vào thành phố số 18 giúp Kashima, còn cho rằng cán bộ quản lý cục xuất nhập cảnh mà hắn từng hối lộ khai ra mình. Hình như tên là Lý Mạnh Lâm. Bây giờ Dương Húc Dương đã đi bắt Lý Mạnh Lâm, đang trên đường trở về.”
“Ta cũng tìm được chính chủ ngay, còn tìm được mật thư trong nhà kẻ tình nghi, vậy mà tên này lại tiết lộ toàn bộ kế hoạch tiêu diệt đồng bằng Trường Châu năm sau của tập đoàn quân Liên Bang cho hoang dã nữa chứ.”
Đám thám viên trao đổi với nhau, trong quá trình bắt kẻ tình nghi, có người cắn thuốc độc tự vẫn, có người khai ngay tại chỗ, còn tìm được cả chứng cứ trong nhà.
Trong tổng cộng 37 người bị bắt có ít nhất hơn một nửa là người mà đám thám viên xác định muốn bắt.
Trước khi Khánh Trần đến, đám thám viên đã phải bận rộn phá án gần nửa tháng, kết quả sau khi Khánh Trần đến, chỉ tốn một buổi tối đã xử lý hết hơn một nửa số vụ án khó giải quyết nhất.
Chỉ có người trải qua ngày hôm nay mới có thể hiểu được sự kinh khủng của thanh tra mới này.
Đến mức lúc này tất cả đám thám viên đều phải sợ hãi kính trọng nhìn về phía văn phòng.
Mấy tổ tình báo khác trên tầng đều thi nhau phái người đến tầng ba nghe ngóng tình huống, nhưng đám thám viên tổ 7 đã được Khánh Hoa dặn dò, ai nấy đều giữ kín miệng, không để lộ một chút tin tức nào ra ngoài.
Khánh Hoa cảnh cáo rất đơn giản: Đừng có mà giở trò dưới mắt ông chủ mới, cũng đừng ôm bất kì tâm lý may mắn gì. Từ hôm nay trở đi mọi người nhất định phải làm việc hẳn hoi, ít tiếp xúc với bên ngoài.
Chạng vạng tối, hai thanh tra thực tập Khánh Hoa và Khánh Chuẩn ngồi trong phòng giải khát, mỗi người cầm một cốc cà phê.
Khánh Chuẩn cực kì nhàn nhã, hôm nay mọi người đều bận rộn làm việc, chỉ có hắn ngồi trong văn phòng không đi đâu cả.
Lấy lí do là giữ nhà, bảo vệ ông chủ mới.
Khánh Hoa nhìn về phía Khánh Chuẩn:
“Ngươi nói xem, ảnh tử tiên sinh phái một tên yêu nghiệt đến cục tình báo để làm gì? Thống nhất cơ quan tình báo PCA? Ta đã làm việc ở PCA mười một năm, lần đầu tiên gặp được ông chủ yêu nghiệt như thế!”