Trần Dã Hồ đứng một mình trước cửa sổ sát đất, bình tĩnh nhìn chiếc xe bay có hắc võ sĩ biến mất trong màn đêm.
Hắn hỏi:
"Đội còn lại của tiểu đội tác chiến đã tìm được chưa?”
Có người ở sau lưng trả lời:
"Đã tìm được rồi, tất cả đều hôn mê. Theo nhận định của ta, chắc chắn có người đã tấn công bọn họ ở trong lối thoát hiểm, sau đó làm như không có chuyện gì mà đi ra.”
Trần Dã Hồ cười một tiếng, nói:
"Việc này đã nói cho chúng ta biết, chúng ta bện cái lưới kia, còn chưa đủ mau đâu. Rút lui đi, về nhà đi ngủ.”
Chỉ là, tất cả những người trong cuộc đều về nhà đi ngủ, nhưng những người bị quấy rầy trong đêm nay, lại không thể nào ngủ được.
Không biết có bao nhiêu người nửa đêm phải tham gia những cuộc họp online qua điện thoại, và có bao nhiêu người phải làm bao nhiêu bản báo cáo, phân tích.
Trên internet truyền ra thông tin nóng sốt như vậy, phía truyền thông cũng bắt đầu tranh nhau đưa tin.
Có người phân tích, người mà Lý Thúc Đồng gặp mặt không biết là ai, có thể là đại biểu của thế lực nào đó.
Còn có người phân tích, gần đây việc người du hành thời gian xảy ra liên tiếp, xuất hiện ở thế giới ngoài dẫn tới hỗn loạn, cho nên Lý Thúc Đồng lại xuất hiện lần nữa trong tầm mắt của tất cả mọi người, là để xử lí việc này.
Đêm nay, có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng khó mà biết được đối với liên bang.
Thật ra mọi người càng nghiêng về suy đoán thứ nhất: Thời gian qua, sau tám năm, Lý Thúc Đồng đã đi ra khỏi ngục giam, chính là vì gặp người quan trọng này, để đàm phán một việc vô cùng quan trọng nào đó.
Mặc dù không biết người đeo mặt nạ hình mặt mèo này rốt cuộc là ai, nhưng nhất định là người vô cùng quan trọng.
Từ phán đoán qua thân hình, có thể là Khánh Tầm hoặc là Rama của Khánh thị? Là Lý Chính Tể của tập đoàn Lộc Đảo? Hay là Jindai Imade của tập đoàn Jindai?
Không có cách nào xác định được là ai.
Nhưng mà bọn họ không biết là, Lý Thúc Đồng đi ra từ ngục giam số 18, ngồi nhìn máy bay trực thăng vũ trang và bị pháo binh ngắm hỏa lực vào chính mình.
Cũng chỉ là vì mang Khánh Trần xem một chút phong cảnh mà thôi.
Giống như chính hắn đã từng nói, phong cảnh mà người khác đã xem qua, học sinh của hắn cũng phải nhìn thấy.
Chỉ có thế thôi.
Mà sở dĩ hắn ăn thịt kho tàu, cũng chỉ vì hắn muốn ăn thịt kho tàu mà thôi.
Trên đường trở về, Khánh Trần ngồi trên chiếc ghế mềm mại trong xe bay, Lý Thúc Đồng nói với hắn:
"Biết vì sao ta muốn ngươi đeo mặt nạ không?”
"Bởi vì ngươi không muốn để cho người khác biết ta có liên quan đến ngươi.”
Khánh Trần trả lời.
Lý Thúc Đồng lại hỏi:
"Ngươi biết vì sao ta đã thu ngươi làm học sinh, nhưng không muốn công khai không? Có cảm thấy không công bằng hay không?”
"Sẽ không đâu.”
Khánh Trần bình tĩnh lắc đầu:
"Là bởi vì ngươi biết rõ gánh nặng trên người rất khó gỡ xuống, cho nên lo lắng ta sẽ bị những gánh nặng đó đè ép, ta phải cảm ơn lão sư mới đúng.”
"Ngươi vẫn luôn rất thông minh, lại có tiềm lực không giới hạn.”
Lý Thúc Đồng thở dài nói:
"Đương nhiên cũng chính vì vậy, ta mới không muốn để ngươi phải đem theo cái gì mà đi vào chiến trường.”
Điều Lý Thúc Đồng mong muốn, là một lão sư, việc hắn sẽ làm bây giờ là không bắt buộc học sinh của mình phải chiến đấu cùng mình.
Mà là đi cùng Khánh Trần một đoạn đường, sau đó nhìn bóng lưng đó có thể đi bao xa.
Khánh Trần cũng không trả lời những câu nói này, mà là đột nhiên hỏi:
"Sau này chúng ta còn có cơ hội đi ra không?”
Lý Thúc Đồng vô cùng hứng thú mà hỏi:
"Ngươi còn muốn đi ra chơi à?”
"Muốn.”
Khánh Trần gật đầu:
"Bởi vì có thể ta sẽ phải chạy đua với thời gian, hoặc là chạy đua với những người du hành thời gian khác.”
"Vậy thì mấy ngày nữa chúng ta lại tìm cơ hội ra ngoài chơi.”
Lý Thúc Đồng cười tủm tỉm nói, giống như trận đấu đêm nay, không đáng để hắn không quan tâm đến.
Người đàn ông trung niên này, có vẻ như cho tới bây giờ, chưa từng sợ hãi thứ gì bao giờ.
Lúc này, cũng mới là rạng sáng 3 giờ, hắn cũng vừa mới xuyên về được 3 giờ.
Nhưng Khánh Trần cảm thấy, đây chính là ba giờ đồng hồ vui sướng nhất trong mười bảy năm cuộc đời mình.
Lúc này, Trịnh Viễn Đông lặng yên đi vào quán bả cho lính đánh thuê ở thành phố số 18, Lộ Viễn đã chờ ở đây từ lâu.
Trịnh Viễn Đông hỏi:
"Ngươi đã xem tin tức chưa?”
Lộ Viễn nói:
"Tôi đã xem, ông chủ, ta cảm thấy phải tiếp xúc thử với Lưu Đức Trụ một chút, ở thế giới trong, Lý Thúc Đồng là nhân vật rất quan trọng, cho dù ngươi chê Lưu Đức Trụ, cũng phải cân nhắc đến vì hắn ta là người thân cận với Lý Thúc Đồng nhất.”
Trịnh Viễn Đông vẫn lắc đầu:
"Ta tin vào trực giác của chính mình, mà càng ngày lại càng tin tưởng. Lộ Viễn, ngươi phải hiểu được, loại nhân vật như Lý Thúc Đồng không thể nào để ý đến kẻ như Lưu Đức Trụ được, trong ngục giam số 18 nhất định còn có kẻ du hành thời gian thứ ba.”
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Lộ Viễn không biết phải làm sao.
"Tìm ra hắn.”