Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 11: Nuốt Lời




“Cô Vũ, sao cô không gọi cho tôi đến đón?”

Trùng hợp Ngô Việt mở cổng bước ra, ánh mắt chẳng mấy thiện cảm dành cho Lục Trác đối diện. Nhìn thấy anh ấy, Chiêu Vũ như đang chột dạ lập tức gỡ bỏ bàn tay của anh ta, và tạo khoảng cách để không phải hiểu lầm.

“Anh Trác, anh về đi.”

Lục Trác hiểu rõ nơi đây nguy hiểm đến nhường nào, tiếp tục lên tiếng nhấn nhá: “Hãy suy nghĩ thật kỹ lời anh nói.”

Chiêu Vũ khẽ gật đầu, lén lút nhìn qua Ngô Việt thăm dò.

Sau đó, cả hai lặng thinh đứng nhìn chiếc xe của Lục Trác lái đi, một đoạn rất xa.

Lúc này, Chiêu Vũ e ngại ngập ngùng lên tiếng: “Anh Việt, anh giúp tôi giữ kín chuyện này được không? Đừng nói cho anh ấy biết.”

Cô cũng không muốn về trễ, chỉ do điện thoại hết pin, nhóm bạn và cô Nhã không cho về sớm, cứ giữ ở lại đến tiệc tàn.

“Tôi cũng muốn giúp cô, nhưng...”

Chẳng lẽ bây giờ anh phải chạy lên rửa mắt, tẩy não Phùng Hựu Đông?

Thấy cô hụt hẫng, ý định sẽ năn nỉ mình, anh ấy nói tiếp: “Thiếu gia đã về, đang trên phòng.”

“Hả?”

Chiêu Vũ sửng sốt trợn mắt, lời nói như sét đánh ngang tai, cả người cứng ngắc không hề cử động.

Ngô Việt lắc đầu, vốn dĩ hiểu rõ tính cách cực kỳ chiếm hữu, kiểm soát và ngang tàng của Phùng Hựu Đông. Câu chuyện của Hứa Siêu đã là minh chứng quá cụ thể, bất lực nói: “Hết cứu!”

“Chắc không sao đâu, tôi có xin phép anh ấy.”



Ngô Việt ngửa mặt đưa tay vỗ trán, thắc mắc tại sao Chiêu Vũ không suy nghĩ phức tạp hơn một chút?

“Tôi lên trước nha, anh giúp tôi khóa cổng, cảm ơn!”

Chiêu Vũ nhanh chân chạy đi, lên tới tầng ba cô phải dừng lại, đến khi nhịp thở ổn định phần nào mới vào phòng ngủ, trong lòng có hai luồng cảm xúc vừa vui vừa sợ.

Cạnh.

Vừa mở cửa bước vào, cô đã bắt gặp Phùng Hựu Đông đang ngồi ở sofa. Từng ngón tay của hắn đan xen hờ hợt vào nhau, ánh mắt vô cảm cố định nhìn dưới nền gạch lạnh ngắt.

Lúc này, Chiêu Vũ chưa kịp mở miệng giải thích lý do, thì hắn đột nhiên lên tiếng tra hỏi: “Đã mấy giờ? Điện thoại tại sao không liên lạc được? Là ai đưa em về?”

Lời nói thốt ra và mi mắt xếch lên, ánh nhìn gắt gao tập trung vào người Chiêu Vũ, thần sắc toát vẻ tức giận khôn nguôi.

Cô cúi gầm mặt xuống, đôi mắt long lanh giọt lệ, lí nhỉ trả lời: “Điện thoại của tôi hết pin.”

Ba câu hỏi, nhưng Chiêu Vũ chỉ trả lời duy nhất một câu.

Phùng Hựu Đông tức giận đứng dậy rời khỏi chiếc ghế sofa, chậm rãi tiến đến cô gái. Chiêu Vũ sợ sệt tới mức bờ vai mảnh mai run rẩy, không dám ngẩng lên nhìn hắn.

“Mười hai giờ khuya, em để cho thằng đàn ông khác đưa em về nhà, còn nắm tay lưu luyến. An Đình Chiêu Vũ, tôi chiều chuộng em quá nên bây giờ em không còn xem tôi ra cái thá gì nữa, đúng không?”

Chiêu Vũ gục cổ trước sức ép bức người của hắn, nghẹn ngào giải thích: “Anh Trác là anh trai của tôi.”

Phùng Hựu Đông cười khẩy một cái, lạnh lùng hỏi lại: “Có cùng huyết thống không?”

“Nhưng tôi và anh ấy không có gì với nhau, mối quan hệ thực sự chỉ là anh em.”

“Em cho rằng anh trai, nhưng người ta có nghĩ thế không? Từ ngày mai, em chỉ được phép đi học và về nhà, đặc biệt tránh xa Lục Trác. Nếu không, tôi chẳng biết chức danh Phó Giáo sư cậu ta giữ được bao lâu.”

Bờ môi căng mọng mím chặt vừa ấm ức vừa tủi thân, Chiêu Vũ ngẩng lên đôi mắt đã ngập nước phảng phất uất nghẹn nhìn sâu vào đôi mắt sâu thẩm của hắn, và chỉ nhận lại sự lạnh giá đến rét buốt đống băng trái tim.



Cô nhớ nhung và trông mong hắn về, khi nãy cô vui mừng vì sắp gặp được hắn, cuối cùng thì...

“Có phải nếu tôi đủ tiền, tôi có thể đi không?”

Phùng Hựu Đông nhận thấy ý định muốn rời xa hắn của Chiêu Vũ, hàm răng cắn chặt nóng giận đến tận cùng điên cuồng, nhất thời mất kiểm soát mạnh bạo túm lấy hai bả vai thon thả của cô, lên tiếng:

“Em vừa nói gì? Em muốn rời xa tôi ư?”

“Anh đã nói, chẳng lẽ muốn nuốt lời?”

Lồng ngực nam tính phập phồng dữ dội, Chiêu Vũ cảm nhận rõ ràng sức nóng từ hơi thở của Phùng Hựu Đông phả ra, đến lực bàn tay cũng đang bóp chặt hơn khi nãy, ánh mắt hung tàn và hàm răng đay nghiến thốt ra từng chữ: “Đúng! Tôi chính xác là nuốt lời! Em nghĩ số tiền nhỏ nhặt đó đủ đổi những gì tôi đã bỏ ra sao? Em thử rời xa tôi xem, tôi thách em đó, An Đình Chiêu Vũ!”

Phùng Hựu Đông thực sự sắp mất bình tĩnh và ngay chính bản thân cũng nhận ra. Hắn buông lỏng bàn tay, tiến lại bức tường đấm mạnh vào đó xả giận, da thịt bị rách chảy máu tí tách xuống nền, khiến Chiêu Vũ một phen sửng sốt, ứa ra nước mắt đưa tay bụm miệng đang há hốc của mình.

Hắn hoàn toàn không giống ông An sử dụng bạo lực, chỉ cần ông ta không vui là tìm đến mẹ cô tác động vật lý lên người, chẳng có một lý do chính đáng nào cả và ngay khi đã ly hôn.

“Em tốt nhất nên dẹp bỏ suy nghĩ đó, đừng hòng rời xa tôi!”

Rầm.

Phùng Hựu Đông bước nhanh ra khỏi căn phòng lạnh lẽo, nơi đây chỉ còn một mình Chiêu Vũ, cô đột nhiên nức nở trong ấm ức tủi hờn.

Đã rất nhiều lúc cô muốn tự vẫn để theo mẹ, nhưng nhớ đến lời dặn dò trước khi qua đời của bà ấy, cô ngưng lại ý định.

Mẹ cô bảo rằng bà rất muốn sống, rất muốn nhìn cô kết hôn, sinh con nhưng không đủ sức tiếp tục chống chọi với căn bệnh quái ác.

Còn cô thì khác, nên chẳng thể vì vài điều vụn vặt mà từ bỏ...

“Mẹ ơi, con phải làm sao bây giờ?”