Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 18: Tôi Thua Rồi!




Thím Dao ôm Chiêu Vũ vào nhà, nhìn đôi chân trần lạnh lẽo của cô mà tội nghiệp, mặt mày bơ phờ xanh lét cùng đôi mắt ướt đẫm đỏ trạch càng đáng thương hơn.

“Cô Vũ ngồi đây, tôi ra ngoài trả tiền taxi.”

Tiếp xúc với cô chỉ ba hơn năm, là một người dưng nhưng tình cảm dành cho cô hơn hẳn người thân gia đình.

Chiêu Vũ co ro ôm gối trên sofa, gục mặt khóc tiếp.

Hết cơn bão này đến cơn sóng khác, rốt cuộc cô đã lầm lỗi gì mà lại đày đọa đến thế?

Cuộc sống của cô mới ổn hơn một chút, sao lại nỡ lòng đạp xuống tận cùng đau khổ.

Thím Dao đứng ngoài cửa nhìn vào Chiêu Vũ, chẳng biết cả hai đã xảy ra chuyện gì nhưng lúc này bà thương cô vô cùng. Ai nói cô yếu đuối chứ riêng bà thấy cô mạnh mẽ, với muôn vàn đau khổ trút xuống đầu, thì nhiều người đã gục ngã lâu lắm rồi.

Lúc này, thím Dao lấy điện thoại trong túi áo, bấm gọi cho Phùng Hựu Đông, nhưng không kết nối.

Sau đó, bà ấy gọi cho Hứa Siêu, và chỉ vài giây anh ấy đã nghe máy: “Con nghe, thím Dao!”

“Cậu có đi cùng thiếu gia không?”

“Không thím ạ, con đã về nhà, có chuyện gì sao?”

“Cô Vũ muốn gặp, nhưng điện thoại cậu ấy không thể kết nối.”

Phùng Hựu Đông rời khỏi nhà Lục Trác lập tức lái xe quay ngược trở lại quán bar tìm Diêu Nhất, uống rượu ừng ực liên tiếp từng ly, đến anh ta muốn ngăn cũng không thể.

“Cậu định uống cho chết hả?”

“Thất bại! Tôi thua rồi, Diêu Nhất! Tôi thua rồi!”

Phùng Hựu Đông lảm nhảm, uống bằng ly không thấy thỏa mãn, hắn cầm nguyên chai rượu đổ xuống cổ họng, muốn say bất tỉnh để chẳng còn đau thương cực độ.

“Phùng Hựu Đông, cậu điên à?”



Diêu Nhất giật lại chai rượu đặt mạnh xuống bàn tức giận Phùng Hựu Đông, nói: “Cậu thế này thì được gì? Tỉnh táo lại đi! Đừng vì một người con gái mà hành hạ bản thân đến sống dở chết dở!”

Hai chữ tỉnh táo dễ nói nhưng khó làm, anh ta không phải là hắn sao biết được vừa xảy ra chuyện gì? Yêu Chiêu Vũ nhiều bao nhiêu?

Phùng Hựu Đông gục mặt, hai tay ôm đầu thống khổ lẫn bất lực bản thân, cũng chính vì không còn khả năng nên hắn quyết định buông tay Chiêu Vũ, giải thoát cũng là cách yêu cô và điều cuối cùng hắn làm.

“Diêu Nhất, tôi bỏ cuộc!”

“An Đình Chiêu Vũ vô tình đến vậy sao?”

Chiêu Vũ vẫn chưa trả lời, nhưng sự việc vừa rồi đã quá rõ ràng.

Khoảnh khắc kia lại ùa về, khiến tâm trí Phùng Hựu Đông lần nữa vỡ tung, hắn sẽ phát điên và mất kiềm chế nếu tiếp tục nhớ tới.

“Tôi không thể không uống, làm ơn để tôi say đi!”

Hứa Siêu liên lạc với Phùng Hựu Đông không được nên gọi điện hỏi thăm Diêu Nhất, biết hắn ở quán bar, nên anh ấy cùng Ngô Việt đến đón, lúc này đã say khướt mê man nằm ở sofa.

“Diêu tổng, sao lại để cậu ấy uống nhiều đến vậy?”

“Phùng Hựu Đông mà muốn, ông nội tôi lại ngăn còn không được huống chi là tôi.”

Sau đó, cả hai khó khăn dìu Phùng Hựu Đông ra xe đưa về, hiện tại dù có ném hắn xuống biển thì cũng chẳng hay biết.

Lúc này, Chiêu Vũ vẫn còn chờ trông, thấy hai chiếc xe lái vào biệt thự, cô vô cùng lo lắng gấp gáp chạy ra ngoài sân.

Thấy cô, Ngô Việt lên tiếng trước:

“Thiếu gia say quá, để tôi và Hứa Siêu đưa cậu ấy lên phòng, một mình cô không dìu nổi đâu.”

”Cảm ơn anh!”



Chiêu Vũ theo sau hai người họ, nước mắt lả chả tuôn rơi, trên khuôn mặt không ném được sự đau khổ cực độ, mọi tội lỗi trong lòng dâng lên tới tột đỉnh.

Hứa Siêu và Ngô Việt dìu đỡ Phùng Hựu Đông nằm xuống ngay ngắn trên giường, định tháo giày vào quần áo cho hắn nhưng hiểu ý nhìn nhau dừng lại, để việc đó cho cô gái phía sau.

“Cô Vũ, phiền cô chăm sóc cho cậu ấy.”

Chiêu Vũ không lắc đầu cũng chẳng gật đầu, đứng yên chăm chú nhìn ngắm Phùng Hựu Đông đang ngủ.

Cô muốn ôm hắn, nhưng ngại bản thân đã dơ bẩn...!

Cô muốn nói yêu hắn, nhưng giờ đã quá muộn màng...!

Ba năm trước cô từng rất muốn tự do, mong đến ngày đủ tiền để chuộc thân, nhưng lúc này được Phùng Hựu Đông rộng lượng thì cô sợ phải xa hắn...

Cô yêu hắn, trái tim thực sự rung động, chẳng biết từ lúc nào...!

Trong phòng sau đó chỉ còn tồn tại mình Chiêu Vũ và Phùng Hựu Đông, đôi chân trần chầm chầm tiến lại chiếc giường, cúi người nhẹ nhàng tháo giày và tất cho hắn.

“ Chiêu Vũ...Chiêu Vũ...”

Phùng Hựu Đông đột nhiên lên tiếng lẩm bẩm gọi tên cô trong cơn say, hai tay quơ quàng tìm kiếm sau đó hạ xuống nằm im.

Chiêu Vũ đau lòng tột cùng khụy gối xuống nền khóc nấc từng cơn, đưa tay lên miệng bụm chặt để đừng phát ra âm thanh sợ quấy rối giấc ngủ, do cô muốn gần hắn thêm nữa, sợ tỉnh lại sẽ xua đuổi cô đi.

Tối qua cả hai hạnh phúc trên chiếc giường này, hắn ôm cô, vỗ về, yêu thương...ru cô vào giấc ngủ không lo lắng, không muộn phiền...chỉ có hạnh phúc!

“Hựu Đông...em xin lỗi...em không muốn như vậy...hức...xin lỗi anh!”

Đôi mắt tròn xoe chứa đầy nước mắt, hàng mi dài run rẩy yếu ớt đóng lại làm hai dòng lệ tuôn trào. Đau khổ chỉ có tăng lên chứ không hề giảm bớt, liệu Chiêu Vũ có vượt qua cơn sóng lớn này không?

Cuộc sống mai sau sẽ như thế nào?

“Tô Đan! Thẩm Lan! Tôi hận hai người!”