Nhân Duyên Lỡ Lần Vấn Vương

Chương 34: Ba Ruột




Một tuần sau.

Hai, ba ngày nay có vài đoạn ký ức lúc nhỏ mờ nhạt xuất hiện trong đầu của Chiêu Vũ, cô nghĩ thời gian hồi phục sẽ không còn xa nữa, cũng hy vọng trước ngày mình kết hôn, như thế Phùng Hựu Đông sẽ rất vui mừng.

Hôm nay chủ nhật, nên hắn không đi làm, và đang định ăn sáng xong đưa cô đi thử váy cưới, chuẩn bị cho ngày đính hôn trọng đại sắp tới, sẽ diễn ra vào giữa tháng sau.

Mặc dù không đi làm nhưng Phùng Hựu Đông dậy từ rất sớm, đó là thói quen của hắn. ngôn tình hài

Thế nhưng, hơn một tháng rưỡi nay hắn đều nằm chờ đến khi Chiêu Vũ thức giấc, trừ những hôm có cuộc họp thì chuẩn bị để lên tập đoàn, chứ không thì hôm nào cũng đi làm trễ vì cô dậy sớm nhất chắc cũng phải hơn bảy giờ.

Có lẽ, điều đó dần dần trở thành thói quen…

Lúc này, Chiêu Vũ cựa quậy cơ thể thức giấc, thấy thế Phùng Hựu Đông nhẹ nhàng đặt xuống bên mặt của cô nụ hôn chào buổi sáng, lại thêm hôn vào bả vai trắng noãn do kìm lòng không nổi.

Chiêu Vũ cười khúc khích, đẩy đầu hắn ra, lên tiếng: “Ưmmm, đừng mà~~”

“Đây là quyền lợi của chồng hợp pháp.”

Chiêu Vũ mỉm cười rõ hơn, cơ thể đang nằm nghiêng bất giác xoay lại, dúi mặt vào ngực trần của Phùng Hựu Đông dụi dụi như mèo nhỏ, vòng tay ôm chặt thắt lưng.

“Ông xã, em mệt lắm, còn đau nữa!”

Vừa ngủ dậy thôi, cứ nghĩ Chiêu Vũ vừa đánh trận trở về, nhưng tối qua bị hành cũng không thua kém với việc đó bao nhiêu, lên giường xuống sofa và vào tận phòng tắm.

“Anh mạnh quá ư?”

Bên trong tắm chăn, Phùng Hựu Đông đưa tay massage nhè nhẹ ở vùng thắt lưng cho Chiêu Vũ, có một chút đau lòng và tự trách bản thân không kiềm chế được mà làm cô đau.

“Dạ!”

Với một người đàn ông, được người phụ nữ của mình công nhận là điều đáng để kiêu ngạo nhất.

Phùng Hựu Đông cười nhẹ siết chặt Chiêu Vũ hơn nữa, yêu chiều hôn xuống đỉnh đầu thơm tho của cô.

Reng.

Chuông điện thoại vang lên, Chiêu Vũ ngẩng nhìn Phùng Hựu Đông đang rướn người cầm lấy, sau đó chăm chú ngắm hắn nói chuyện.

“Tôi nghe.”

“Thiếu gia, ông Mạc Đình muốn gặp cậu, đồng ý hay là từ chối?”

Nghe Ngô Việt nói xong, sắc mặt của Phùng Hựu Đông trở nên ưu tư hơn hẳn, ánh mắt còn nhìn xuống Chiêu Vũ.

“Đồng ý.”

“Vậy để tôi sắp xếp lịch hẹn, có gì thông báo với cậu sau.”

“Không cần! Liên hệ lại với ông ấy, bảo hiện tại tôi rảnh, có thể đến nhà.”

“Vâng.”

Phùng Hựu Đông cúp máy, lông mày khẽ nhíu lại một chút, có sự đấu tranh lẫn nghi ngờ khôn nguôi.

Thấy sắc mặt không tốt của hắn, cô hỏi: “Gì vậy anh?”

“Nhà chúng ta một lát nữa có khách đến, nên em nằm nghỉ đi, anh vào vệ sinh cá nhân trước.”

Chiêu Vũ lắc đầu bám theo cánh tay của hắn ngồi dậy, lên tiếng: “Em đói, muốn ăn sáng.”

Nghe thế, Phùng Hựu Đông lật tấm chăn sang một bên, nhấc bổng cơ thể nhỏ nhắn của Chiêu Vũ lên trên tay bế vào phòng tắm.

…----------------…

Hai giờ đồng hồ sau, ông Mạc Đình một mình đến nhà tìm gặp Phùng Hựu Đông, là thanh mai trúc mã và có hẹn ước với mẹ Chiêu Vũ.

Thế nhưng, có lẽ ông ấy không thể cưỡng lại được danh vọng và quyền lực, nên đã chia tay với bà ấy và theo đuổi cháu ngoại của ông chủ tập đoàn AF.

“Giám đốc Mạc, mời ngồi!”

“Tôi đã nghỉ việc, nên không cần phải như thế.”

Khóe môi Phùng Hựu Đông cong nhẹ, vốn dĩ phần nào biết rõ lý do ông ấy tới đây.

Mạc Đình… An Đình…Chiêu Vũ, nghe có vẻ rất liên quan đến nhau.

“Ông muốn gặp tôi có việc gì? Một lát tôi phải ra ngoài, chỉ có thể tiếp ông khoảng một tiếng, nên là…”

Mặc dù đoán thế, nhưng có vẻ như Phùng Hựu Đông cũng chẳng tôn trọng ông ấy, ngược lại đồng cảm với ông An, bởi hắn chính là người hiểu rõ cảm giác bị phản bội ra sao.

“Tôi và cậu có thể đến nơi nào riêng tư hơn không?”

Phùng Hựu Đông nhíu mày, sau đó gật đầu, chỉ tay về hướng tầng trên.

Vào văn phòng làm việc của hắn, ông Mạc Đình lại phải mất một thời gian trầm tư để nhớ về câu chuyện năm xưa, của ông và bà Tô Diễm.

Sau đó lên tiếng: “Tôi đã nghe ông Tô nói qua, cậu rất thương Chiêu Vũ, làm rất nhiều chuyện vì con bé. Phùng tổng, tôi mang ơn cậu rất nhiều, tôi phải làm sao để trả đây?”

Cho dù cúi dập đầu hay quỳ xuống cũng được, cả hai cũng được… ông chấp nhận tất cả.

Thực sự ông không biết sự hiện diện của Chiêu Vũ, sau ngày ông cưỡng đoạt bà ấy, ông đã không đủ bản lĩnh để về đây hay lần nữa gặp mặt để xin lỗi. Phải đến hiện tại, ông mới đủ dũng khí đối diện.

Nào ngờ, người phụ nữ ấy đã mất…

Nào ngờ, vì tại mình, người phụ nữ ấy chịu rất nhiều tổn thương, đau khổ…

Và làm liên lụy đến một đứa trẻ vô tội…

Hôm nghe ông Tô kể hết mọi chuyện, ông đau đến nghẹt thở…

Phùng Hựu Đông chuyển đổi tư thế, vắt chéo đôi chân, nhàn nhạt lên tiếng: “Tôi vẫn chưa hiểu lắm!”

“An Thâm không phải ba ruột của Chiêu Vũ, tôi… chính tôi, mới là ba ruột của con bé!”

Phùng Hựu Đông ngưng đọng trầm mặc, ánh mắt chăm chú nhìn ông ấy, sau đó nói: “Ông An Thâm và mẹ Chiêu Vũ kết hôn hơn 26 năm, nhưng cô ấy hiện tại chưa đủ 22 tuổi và Mạc Thiến bằng tuổi với em gái tôi. Ông thử đoán xem, tôi đang có suy nghĩ gì…về ông?”

Ông Mạc Đình khẩn trương lên tiếng: “Tôi đốn mạt, là tên cầm thú, nhưng mẹ Chiêu Vũ không có lỗi, bà ấy bị tôi cưỡng đoạt.”

“Ông nghe ông Tô kể, chắc biết suýt chút nữa Chiêu Vũ đã chết dưới tay của ông An Thâm. Thú thật, nếu không phải nể mặt ông chung huyết thống với cô ấy, thì chẳng bao giờ có thể ngồi đây trực tiếp nói chuyện với tôi.”

Từ hôm gặp nhau ở mộ bà Tô Diễm, Phùng Hựu Đông đã có nghi ngờ. Mùng bốn Tết, khi Chiêu Vũ và Mạc Thiến đứng gần nhau, hắn lại thấy cả hai có nhiều nét đặc biệt rất giống.

Đột nhiên, ông Mạc Đình từ ngồi trên sofa chậm rãi khụy hai chân xuống nền, nghẹn ngào nói: “Phùng tổng, hôm nay tôi đến đây là để cảm ơn cậu đã chăm sóc và giúp đỡ cho Chiêu Vũ.”

Phùng Hựu Đông lập tức đứng dậy, nhìn ông ta vài giây rồi xoay người bỏ đi, trước khi mở cửa ra ngoài bỗng nhiên lên tiếng: “Tạm thời chuyện này đừng để Chiêu Vũ biết, khi nào cô ấy hồi phục trí nhớ thì tùy ông có nên nói hay không!”