Nhân Gian Hoan Hỉ

Nhân Gian Hoan Hỉ - Chương 76




Nhan Nghệ không biết sao mình lại chạy xe đến đây, có lẽ đây là nơi duy nhất có thể chứng minh cô cùng Cố Gia Thụy từng xuất hiện chung một chỗ.

Cô nghĩ, rốt cuộc cô là bị khí chất tươi mới bây giờ của Cố Gia Thụy hấp dẫn, hay là thực sự yêu anh rồi? Hay chỉ là tìm chỗ ký thác cảm tình mới sau ly hôn? Sau đó cô lại nghĩ, nếu là những trường hợp này, cô đã sớm bỏ qua, làm sao giống như bây giờ.

Từ nhỏ đến lớn, Nhan Nghệ đều không phải là người kiên trì, dù cho trong lúc học tập hay trong cuộc sống đều quen với việc ung dung và tạm chấp nhận; cũng bởi vì bản thân không có nhiều yêu cầu lắm, sau khi tốt nghiệp đại học cô nhanh chóng tìm cuộc sống thoải mái ung dung nhất, trở thành một bà nội trợ toàn chức.

Vốn dĩ cô luôn có thể "Ung dung" như vậy, cuộc sống sẽ không thật tốt, nhưng cũng chẳng có chỗ nào tệ, bản thân ở ngục giam của hôn nhân vẫn tốt hơn một thân một mình không có chỗ dựa. Nhưng cô lại là một người không chịu nổi ủy khuất, cô cần ly hôn thoát khỏi thống khổ, lại không hạ được quyết tâm; hôm nay nói ra quyết định ly hôn ngày mai không có gì bất ngờ lại sẽ thỏa hiệp.

Cũng bởi vì như vậy, Vương Diệp càng ngày càng không sợ hãi, cảm thấy cô sẽ không ly hôn, cũng không dám ly hôn.

Sau đó, ngày thực sự đưa ra quyết định ly hôn, là khi cô nhàm chán lật xem đống sách cũ thời còn học trung học và đại học. Quyển lưu bút thanh xuân có ảnh chụp cá nhân của cô, ảnh tốt nghiệp chụp cùng tập thể, những tấm ảnh cũ được chụp bằng máy ảnh polaroid*, thì ra mỗi một bức ảnh đều được cô cất giữ như báu vật.

Polaroid: loại máy ảnh chụp xong in được ra luôn

Nhìn đi nhìn lại những tấm ảnh chụp từ thời còn là học sinh, không hiểu sao tâm trạng của Nhan Nghệ bắt đầu thấy trống trải, cô nhìn chính mình ở trong đó, Đa Ninh, Miêu tỷ, Giang Mãn. . . Nhìn các cô tinh thần phấn chấn mạnh mẽ đầy ngây ngô hướng về tương lai trong ảnh chụp, cô vô cùng hoài niệm, cũng vô cùng khổ sở.

Còn có vài tấm hình lưu lại là do quan hệ hữu nghị của hai phòng ký túc xá. Sau đó, cô thấy được một bức ảnh mà cô đã dùng giấy dán lên mặt người trong ảnh; lột giấy dán ra, cô lặng người nhìn Cố Gia Thụy đang ngồi dựa vào sô pha trong ảnh. Ảnh chụp Cố Gia Thụy vẫn còn tóc đen, năm phần tóc chia đều ra hai bên*, ánh mắt xinh đẹp lại thâm sâu; trong trí nhớ người này nói chuyện luôn không nhanh không chậm, mỗi lần gặp mặt trên mặt đều chứa ôn nhu cùng ý cười ấm áp.

*Chính là quả đầu bổ đôi đó ^^

Đáng tiếc tấm hình này bị cô hủy hoại, mặt sau của bức ảnh bị cô viết xuống năm chữ: "Tên hỗn đản hoa tâm”.
Ôi, thì ra tên hỗn đản hoa tâm này từng là người cô thích, cô thiếu chút nữa đều đã quên. Đã quên chính mình cũng từng tràn đầy chờ mong với tình yêu, đã quên cô cũng lặng im ngóng trông được yêu thật lòng, đã quên khi đó cô từng có ảo tưởng chân thành nhất với cuộc hôn nhân trong tương lai. . .

May mắn thay, cô đều nhớ ra rồi.

Sau đó anh thì sao, một hòa thượng đã xuất gia thì còn nhớ chuyện cũ nhiều không? Nhan Nghệ ngồi ở ghế lái quay đầu sang, lặng im không nói gì nhìn Cố Gia Thụy đang ngồi ở ghế phụ lái. Cô cam đoan sẽ không miễn cưỡng anh, nếu thật sự là anh không còn chút tâm tư nào với cô.

Nhưng mà nếu như còn một chút, một chút thôi, cô cũng không muốn buông tha. Cuộc đời có nhiều thứ ngoài ý muốn như thế, cô sẽ sống một lần như vậy, vì sao không thể để phần sau của cuộc đời sống bên cạnh người đàn ông mà mình yêu?

Sự nghiệp có thể dụng tâm kinh doanh, tiền cùng mặt mũi đều có thể tự mình kiếm; chỉ có người trong lòng, có thể gặp mà không thể cầu.

Cô thật sự thích Cố Gia Thụy, dù cho trước kia anh là một tên hỗn đản hoa tâm, hiện tại lại là một hòa thượng phá giới mua danh chuộc tiếng.

"Cố Gia Thụy, tôi thật sự cảm thấy anh làm hòa thượng như này rất buồn cười, rõ ràng lục căn không tịnh, còn muốn làm bộ như một lòng hướng phật”. Nhan Nghệ mở miệng nói, giọng điệu nghiêm túc mang theo chút ý cười, cười anh, cũng cười chính mình.

Cố Gia Thụy cũng cười, đồng ý với lời này của cô: "Đúng, làm hòa thượng như này là rất không thú vị."

"Cho nên, anh còn muốn làm hòa thượng như này cả đời sao?" Nhan Nghệ hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cố Gia Thụy.

Cố Gia Thụy quay đầu sang, dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn lại người đặt câu hỏi, nhất thời không nói gì. Sau đó anh lâm vào trầm mặc, đầu óc bình tĩnh lại hỗn độn, thật ra anh không nhất định phải một vừa hai phải làm hòa thượng. Năm năm trước sở dĩ xuất gia, từ nhỏ mưa dầm thấm đất với Phật pháp là một mặt; còn mặt khác, thật đúng là thấy tình cảm trong cuộc sống thật nhàm chán.

Nhưng mà, nhưng mà. . .

"Cố Gia Thụy, anh biết em thích anh, muốn ở cùng với anh." Bởi vì giọng điệu nghiêm túc, Nhan Nghệ căng khóe miệng, còn nói: “Anh thì sao, chúng ta ngoại trừ không thích hợp, anh có thích em chút nào không? Hay là từng có thích em không?"

Nhan Nghệ hỏi rất cẩn thận, lại vô cùng anh dũng.

Cố Gia Thụy cúi thấp đầu, thật sự không biết trả lời như thế nào. Anh không muốn lừa Nhan Nghệ, nhưng lại không muốn lừa chính mình; rõ ràng anh biết Nhan Nghệ muốn cái gì, nhưng anh không có cách nào cho cô, thậm chí không xác định được có cho cô được hay không.

Mà anh, lại càng không muốn làm cô tổn thương. Chuyện quan trọng như hôn nhân, còn trang trọng hơn cả chuyện xuất gia niệm Phật, anh thật sự sợ cô phụ cô, cũng sợ cô sẽ thất vọng, người đàn ông cô thích không có cái gì tốt cả.

Có lẽ, còn không bằng chồng trước của cô.

Đối với tình cảm, trên đời này phần lớn phụ nữ đều dũng cảm hơn đàn ông, thậm chí không chỗ nào sợ hãi. Cố Gia Thụy cũng từng đối mặt với lời tỏ tình dũng cảm như này, người nọ là con gái của người phụ nữ anh hận nhất, anh thống hận cô ta, thế nhưng cô ta lại thích anh.

Cô gái không biết trời cao đất rộng như vậy, thật sự làm anh cảm thấy buồn cười, lại ghê tởm.

Sau lại, cô ta còn mang thai.

Cha nặng nề tát vào mặt anh: "Sao mày có thể làm ra chuyện như vậy với em gái mày!"

Thì ra, người phụ nữ kia hắt nước bẩn vào người anh.

Biết rõ sự tình không liên quan đến anh, ba lại liên tục thở dài nói: "Em gái con không muốn xoá sạch đứa nhỏ. Cho dù sự tình không có liên quan gì đến con, nhưng cũng là con làm ảnh hưởng đến nó!"

Anh thật sự vô cùng buồn cười: "Cô ta là con gái của ba, nhưng không phải em gái của con." Về phần đứa nhỏ kia đến như nào, chẳng lẽ không phải là thượng bất chính hạ tắc loạn sao?

Nhưng mà trốn tránh trách nhiệm, mỗi một người nhà họ Tạ đều làm rất tốt.

Thật ra Cố Gia Thụy vô cùng muốn có một cô em gái, giống Đa Ninh vậy, đơn giản là hiểu chuyện còn tràn đầy sức sống; nếu anh thực sự có một cô em gái như vậy, nhất định anh sẽ yêu thương bảo vệ con bé, làm một người anh trai tốt bảo vệ nó không để mấy tên con trai hư bắt nạt.

Bởi vì trên đời này có nhiều trai hư lắm, trước kia anh cũng là một tên trong số đó.

Quả thật, chỉ luận huyết thống mà nói, anh cũng coi như từng có "Em gái", chỉ có điều có lẽ đàn ông nhà họ Tạ đều có mệnh cứng rắn, phụ nữ chỉ cần dính dáng đến nhà họ Tạ đều không có kết cục tốt. Tạ Tư Nguy kết hôn hai lần, người vợ thứ nhất là mẹ anh, kết quả mẹ anh nửa đời trước làm bạn với ánh đèn khuya, nửa đời sau lại chịu đủ thứ bệnh dày vò; người vợ thứ hai chính là người phụ nữ kia, bà ta sinh cho nhà họ Tạ một cô con gái, kết quả là——

Cố Gia Thụy nói với Nhan Nghệ chuyện nhà họ Tạ, không phải vì hù dọa cô, mà là để cho cô biết rõ rằng nhà họ Tạ thật sự không phải chốn dừng chân tốt. So với nhà họ Vương, nhà họ Tạ càng thêm mục nát, cũng càng thêm kinh khủng; từ đầu tới cuối, nhà họ Tạ chỉ có cái danh thiện tâm mà thôi.

Bao gồm cả những người phụ nữ được gả vào nhà họ Tạ, một đám người đều lần lượt. . .

"Sau đấy những người đó làm sao vậy?" Nhan Nghệ lên tiếng hỏi Cố Gia Thụy, lồng ngực vô cùng căng thẳng. Cô thừa nhận chính mình bị Cố Gia Thụy dọa đến mất mật, chủ yếu do Cố Gia Thụy hạ giọng, còn cứ nói lại ngừng, hơn nữa còn nói đến em gái cùng cha khác mẹ của anh.

Đầu óc đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ, liên hệ đến việc vì sao Cố Gia Thụy xuất gia, hô hấp của Nhan Nghệ bỗng thêm dồn dập. Hai tay rầu rĩ xoắn vào nhau, cô nhìn thẳng vào mắt của Cố Gia Thụy, cúi đầu hỏi: ". . . Chẳng lẽ anh làm mấy người đó?"

Chẳng lẽ anh làm mấy người đó. . .

Cố Gia Thụy ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới Trịnh thí chủ sẽ phản ứng như này, anh vốn thật sự nghiêm túc nói chuyện của nhà họ Tạ với cô, để cho cô biết khó mà lui; giờ này khắc này không hiểu sao đáy lòng lại nảy ra chút xấu xa, anh mím môi không nói gì.

Nhan Nghệ hít vào một ngụm khí lạnh.

"Sợ sao?" Cố Gia Thụy nhẹ nhàng hỏi, nương vào ánh sáng mờ trong xe, con ngươi đảo quanh trước gương mặt mượt mà no đủ trước mắt, cô một hồi khẩn trương, một hồi lại thở mạnh, một hồi lại lâm vào suy nghĩ. . .

Nhan Nghệ quả thực miên man suy nghĩ một hồi, nhưng không đợi Cố Gia Thụy trả lời, cô đã phủ định suy đoán vừa rồi. Nếu cô không biết Cố Gia Thụy, hoặc là không xem qua sách anh viết, cô thật sự sẽ có hoài nghi không tốt.

Dù sao giọng điệu Cố Gia Thụy khi nói đến mẹ kế và em gái, lạnh như băng lại lộ ra oán hận cùng chán ghét. Cô vẫn là lần đầu tiên nghe Cố Gia Thụy nói những lời như vậy, cảm giác giống như một người khác.

Giây tiếp theo, sắc mặt Cố Gia Thụy khôi phục như thường, mắt sâu ôn hòa còn từ bi, như thể đang khuyên can cô chạy mau đi quay đầu là bờ.

". . . Sao các cô ấy lại gặp chuyện không may?" Nhan Nghệ hỏi, giọng điệu kéo dài ra.

"Du thuyền mới mua của nhà họ Tạ không cẩn thận bị lật, nước biển chảy ngược, chỉ cứu được một đứa bé trai hai tuổi." Cố Gia Thụy nhìn Nhan Nghệ, nói chuyện cũ khi xưa nhà họ Tạ đã dùng rất nhiều tiền để áp xuống cho Nhan Nghệ, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Lại mang theo khinh thường.

"Người chết đều là phụ nữ” Cố Gia Thụy nói thêm một câu, đôi mắt thâm thúy hơi chớp, thân thể tiến lại gần nửa phần; hơi thở lúc nói chuyện, tất cả đều lạnh lẽo đập vào mặt Nhan Nghệ.

Nhan Nghệ cảm thấy mình như bị nước biển lạnh băng bao phủ lấy cơ thể, nước biển chậm rãi chảy đến cổ, miệng, cái mũi, đôi mắt. . . Hô hấp trở nên vô cùng khó khăn.

Sau đó, cô dùng sức sặc một tiếng, khôi phục bình thường!

"Quý trùng sinh mệnh, rời xa nhà họ Tạ." Để lại một câu này, Cố Gia Thụy tháo dây an toàn, xoay người chuẩn bị xuống xe.

Lập tức, một giọng nói rất nhẹ từ sau đầu Cố Gia Thụy bay đến: "Cố Gia Thụy, không phải anh đã nói em phúc nhiều mệnh lớn, là phúc tướng khó gặp sao?"

Cố Gia Thụy: ". . ."

Nhan Nghệ cười cười ha ha, không hề nhiều lời, đổi lại một câu: "Anh muốn xuống xe đi chỗ nào?"

"Ở khách sạn một đêm." Cố Gia Thụy mở miệng. Đã khuya, nếu cô đều đã đưa anh đến nơi này, thì đêm nay ở đây đi.

"Anh mang tiền không?" Nhan Nghệ quan tâm hỏi.

"Mang theo." Cố Gia Thụy đáp lời, huống chi có thể dùng điện thoại di động để đặt phòng ở chuỗi khách sạn này mà.

"Vậy mang chứng minh thư không?" Nhan Nghệ lại hỏi.

Cố Gia Thụy: ". . ."

Nhan Nghệ dùng chứng minh thư của mình đặt cho Cố Gia Thụy một phòng, một căn phòng có giường lớn. Cô không nhớ rõ năm ấy Cố Gia Thụy đưa cô lên tầng mấy, vào phòng như thế nào.

Lúc ấy cô tựa như một cô gái bị nam yêu tinh hấp dẫn đến điên đầu, từ KTV đến chuỗi khách sạn, anh nắm tay cô, túm lấy hồn của cô, sau đó để cô ở cửa phòng khách sạn ôn nhu hôn. Anh từng có rất nhiều bạn gái, thế nhưng nụ hôn của anh vừa sạch sẽ lại lễ phép, giống như bộ dáng của anh mãi là không nhanh không chậm vậy.

Hiện tại, người đàn ông trước mắt này, trong thân thể anh còn thừa bao nhiêu thất tình lục dục? Nhan Nghệ đặt tay lên nắm cửa kim loại của khách sạn; Cố Gia Thụy đã đứng ở bên trong, sắc mặt không phải lạnh nhạt mà là trấn định. Nhan Nghệ thoáng tiến lên một bước, nhíu mày nhìn người ở bên trong, không nhẹ không nặng mà mở miệng nói: "Nhất Thành Đại Sư, vậy anh nghỉ ngơi cho tốt, em đi trước."

Nói xong, Nhan Nghệ đóng cửa lại; quay lưng đi bờ vai đơn bạc đeo chiếc túi nhỏ được ưa chuộng, giẫm giày cao gót tinh tế, một cước một cước vênh váo tự đắc dừng ở thảm dài mềm mại trên hành lang, mãi đến khi đi vào trong thang máy, trong lòng cô hung hăng mắng một câu mẹ nó.

Cố Gia Thụy vậy mà dùng câu nói vô nghĩa "Quý trùng sinh mệnh rời xa nhà họ Tạ" để tìm cớ đuổi cô đi! Nếu thật sự là như vậy, vậy anh gặp được cô, nhất định là do anh tam sinh bất hạnh!

. . .

Cái gì là tam sinh bất hạnh, cái gì lại là tam sinh hữu hạnh; trên đời này đâu có ai là tuyệt đối bất hạnh, cũng đâu có ai là tuyệt đối may mắn. Phần lớn là bị mất đi, mới hiểu được hai chữ quý trọng đáng quý nhường nào.

Buổi hôn lễ của Giang Mãn tới gần, trong phòng làm việc Đa Ninh thương lượng với Nhan Nghệ: "Chúng ta gọi cả Miêu Miêu cùng nhau tới chỗ lão đại chứ?"

Đa Ninh xác định Miêu Miêu đang ở thành phố A, tuy rằng Miêu Miêu không liên hệ với các cô, bản thân cũng chỉ xuất hiện trong nhóm chat hôm trước một chút. Về hôn lễ của lão đại, Miêu Miêu cũng không có nói muốn tham gia, nhưng Đa Ninh cảm thấy Miêu Miêu nhất định sẽ tham gia.

Lúc học đại học, Miêu Miêu luôn luôn lấy lão đại làm tấm gương. Quả thực là, Giang Mãn là là người ưu tú lại chăm chỉ cố gắng nhất; khác hẳn với Nhan Nghệ mỗi ngày đều xem phim đọc tiểu thuyết, còn mỗi khi đến thư viện sẽ lười biếng ngồi vẽ vời.

Đối với đề nghị của Đa Ninh, Nhan Nghệ lắc đầu tỏ vẻ: "Cậu có thể liên hệ Miêu tỷ thử xem nào? Dù sao mình cũng cảm thấy Miêu tỷ cũng phân rõ giới hạn với chúng ta rồi."

"Ừm. . ."

Đa Ninh gật đầu, liên hệ với Miêu Miêu qua Wechat, tận lực làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì cả. Sự thật là, cô còn không rõ rốt cuộc Miêu Miêu tồn tại hiểu lầm gì về cô và Nhan Nghệ nữa.

Nhan Nghệ hoàn toàn vô tội bò trên mặt bàn mở miệng nói: "Đa Ninh, cậu không cảm thấy Miêu Miêu coi cậu là tình địch sao?"

Đối mặt với bộ dáng như mèo con của Nhan Nghệ, Đa Ninh chớp chớp mắt, mở miệng nói: ". . . Cậu cảm thấy Miêu Miêu thích Chu Diệu sao?" Nói xong, Đa Ninh cười lắc lắc đầu.

Không có khả năng, Chu đại gia không có khả năng có sức quyến rũ lớn như vậy.

Nhan Nghệ bất đắc dĩ nâng cằm lên, thật sự không biết nên nói với Đa Ninh như thế nào mới phải, tròng mắt xoay chuyển liên tục. Gần đây cô luôn nhớ đến chuyện cũ, nhớ lại không ít chuyện hồi đại học liên quan đến hai phòng ký túc xá. Nếu nói lúc ấy Ô Giang tham gia quan hệ hữu nghị là vì phối hợp với mọi người, không bằng đoán anh ta vì gặp một trong số các cô.

Một người này, Nhan Nghệ cảm thấy không quá có thể là Miêu tỷ, lại càng không phải là cô cùng lão đại, chỉ có có thể là Đa Ninh. Lúc ấy Ô Giang tới ký túc xá cõng Miêu Miêu xuống lầu, phỏng chừng nguyên nhân là Đa Ninh gọi điện thoại cho ký túc xá của Chu tổng.

Có điều, Nhan Nghệ hiểu rõ Đa Ninh không có tâm tư này, cũng không muốn Đa Ninh bởi vì việc này mà xấu hổ.

Đa Ninh hiểu rõ Nhan Nghệ muốn nói cái gì, nhưng mà cô thật sự không tin Ô Giang thích mình, lại càng không tin tưởng Miêu Miêu bởi vì Ô Giang nên phân rõ giới hạn với cô.

"Đa Ninh, nếu Miêu Miêu vẫn không muốn thấy chúng ta, chúng ta cũng đừng liên lạc nữa." Nhan Nghệ nói, trề môi: “Dù sao hôn lễ ngày đó cũng có thể đụng tới."

Đa Ninh nhìn khung trò chuyện trong di động, gật đầu, tiếc nuối mím môi. Trong di động, cô nhìn thấy Miêu Miêu xem tin nhắn rồi, còn lập tức đang trả lời. Nhưng mà, vẫn không có hồi đáp.

——

Hôn lễ của lão đại, Đa Ninh thương lượng với Nhan Nghệ sẽ bay đến hôm hôn lễ. Hôn lễ cử hành vào buổi chiều, lão đại bảo các cô không cần tới sớm, có rất nhiều việc, sợ chiêu đãi các cô không tốt.

Đợi hôn lễ chấm dứt, sẽ cùng tụ họp với các cô.

"Không mang theo người nhà sao?" Trước khi xuất phát tham gia hôn lễ, Đa Ninh ngồi xổm bên vali gấp quần áo, Chu Diệu nghiêng dựa vào trước cửa hỏi cô.

"Anh bận rộn như vậy, quên đi." Đa Ninh nói.

"Ổn mà, vẫn có thời gian tham gia một buổi hôn lễ." Chu Diệu nói.

Đa Ninh ngẩng đầu, mặt mày cong cong nhìn Chu Diệu, hì hì cười cười. Dù cho Chu Diệu bận hay không bận, cô đều không định đưa anh đi cùng. Hôn lễ chấm dứt nếu bốn người trong ký túc xá các cô muốn tụ hội, cô mang theo Chu Diệu sẽ không tiện lắm.

Lão đại Giang Mãn nói, nếu có một ngày bốn người các cô có thể đoàn tụ cùng một chỗ, nhất định phải hả hê một phen.

Chu Diệu quá hiểu Đa Ninh, trong lòng cô có suy nghĩ gì, anh cơ bản một đoán đúng được. Trước kia Đa Ninh đi chơi với bạn, mỗi lần đều vứt anh sang một bên coi anh như bóng đèn.

"Trong hôn lễ nếu có đàn ông xa lạ quấy rầy em. . ." Hai tay Chu Diệu ôm ngực, không đợi anh nói xong, Đa Ninh đã bịt lỗ tai, bất mãn liếc nhìn Chu Diệu nói: "Nào có nhiều đàn ông xa lạ như vậy!"

Trước kia cô không có nhiều hoa đào, bây giờ cô còn làm mẹ rồi!

Chu Diệu ho khan, quên đi. . . Không nói nữa. Cô và anh cùng nhau lớn lên, những người theo đuổi mà anh biết, Đa Ninh chưa chắc đã biết.

Ví dụ như vị Ô Giang kia.

Đa Ninh không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Ô Giang ở sân bay trong nước. Sau khi Thiên Tín gặp chuyện không may, Đa Ninh từ chỗ Hà Hạo biết được Ô Giang cũng bị đưa đi điều tra; làm lãnh đạo cấp cao của Thiên Tín mấy năm nay, Ô Giang cũng bị liên quan vào đó.

"Cho nên, có lẽ Ô Giang sẽ ở trong đó một thời gian." Hà Hạo nói như vậy.



Lúc kiểm tra an ninh đợi lên máy bay, mỗi một người từ toilet đi ra đều có thể lấy nước nóng hoặc nước lạnh miễn phí, Ô Giang đang dùng bình để lấy, trên người mặc một chiếc áo khoác màu đen; lúc nhìn thấy cô đến, bước lui sang một bên hai bước.

Dường như không muốn nhìn thấy cô, lại như thể muốn nhường chỗ cho cô.

"Vòi nước bên phải không tốt lắm, cẩn thận nóng." Ô Giang ở phía sau lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Cám ơn." Đa Ninh vặn vòi nước bên trái, cô cùng Ô Giang lần trước nói chuyện với nhau trong thang máy không thoải mái, nhưng mà mọi người vẫn là bạn học, Đa Ninh cũng không hy vọng mỗi lần gặp mặt đều là khó chịu xấu hổ.

"Em đi tham gia hôn lễ của Giang Mãn, Miêu Miêu hẳn là cũng sẽ đi qua." Đa Ninh lấy nước, xoay người nói với Ô Giang.

Ô Giang không nói gì, Đa Ninh đã nói hết những gì nên nói, sau đó cầm bình thủy tinh đi ra ngoài. Nhan Nghệ đã chờ sẵn ở trước cửa lên máy bay, sắp lên máy bay, giơ tay gọi cô.

Đa Ninh không nói chuyện nhìn thấy Ô Giang với Nhan Nghệ, kết quả vào lúc cô và Nhan Nghệ xếp hàng đăng ký, Ô Giang ở phía ngược lại đột nhiên dừng bước chân, xoay người, nhanh chóng đi về phía các cô.