Ngày đó, cô đi tìm Hứa Nhược Tinh, đặc biệt thay chiếc váy dài bản thân thích nhất, viết một bức thư bày tỏ, ôm tâm trạng thấp thỏm bất an, đi tìm chị ấy.
Muốn nói cho Hứa Nhược Tinh, rất xin lỗi, cô đã lừa chị ấy, cô không phải bạn học cùng khoá hay cùng lớp. Chỉ là nhìn thấy tin tức của Hứa Nhược Tinh trên tập san của trường cạnh bên nên cô ôm hy vọng thử một lần, viết thư cho Hứa Nhược Tinh.
Không nghĩ tới, Hứa Nhược Tinh sẽ trả lời.
Hứa Nhược Tinh thật sự một chút cũng không hiểu cất giấu đi chút riêng tư của bản thân, trừ bỏ không có nói ra tên thật, chuyện lớn nhỏ gì nói hết. Học lớp nào, học tập như thế nào, tình trạng bạn bè ở lớp ra sao, khi nào trực nhật, ngày nào có kiểm tra... Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cùng Tô nghi chia sẻ, thật sự coi Tô Nghi trở thành một người bạn, mà không phải một người bạn chỉ qua thư từ.
Do đó cô rất nhanh biết được ngôi sao nhỏ là Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh.
Bút danh là một chữ cuối cùng trong tên của Hứa Nhược Tinh, cũng thật là tùy ý.
( 'Ngôi sao nhỏ' tên hán việt là 'Tiểu tinh')
Nhưng ngôi sao nhỏ tùy ý như vậy, ngoài ý muốn đáp xuống thế giới của cô, treo trên trời cao, thành ánh sáng cô phấn đấu muốn chạm vào.
Cô vì vậy mà dần dần từ bỏ suy sụp, bắt đầu học tập, bắt đầu nghiêm túc sống. Giả vờ không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của các bạn, bắt đầu thử kết bạn. Ngay từ đầu rất khó khăn nhưng những hàng chữ của Hứa Nhược Tinh cho cô vô hạn dũng cảm.
Sau đó, cô được người ta tỏ tình, liền trực tiếp từ chối, người nọ lén nói xấu cô tính tình cô quái, tỏ tình cô là để mắt đến cô, cô còn giả vờ thanh cao.
Thời điểm cô biết đến lời đồn đãi vớ vẩn kia đã là thật lâu về sau, bởi vì không có bạn, không có người nói cho cô biết. Các bạn học khác thường, cô không hay biết gì, khi đó biết được mình bị mọi người ghét bỏ, rất muốn gặp Hứa Nhược Tinh.
Cô rất khó chịu, cô không vui, cô muốn gặp Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh từng nói, cô không vui, có thể đi tìm chị ấy.
Tất cả ảo tưởng luôn tốt đẹp như vậy, cô tỉ mỉ trang điểm cho bản thân, như là muốn đi tỏ tình, đến cổng trường, ở xa xa nhìn đến Hứa Nhược Tinh. Hứa Nhược Tinh bên người còn có một người đang đứng, cô có biết người đó, Chu Viện Viện, là bạn tốt của chị ấy từng đề cập.
Bạn tốt của chị ấy, hóa ra cũng chính là bạn gái.
Siết chặt túi, phát ra tiếng vang, bị bao phủ ở trong hoàn cảnh ầm ĩ xung quanh, Tô Nghi khẽ nâng đầu: "Chị nhớ ra rồi sao?"
Hứa Nhược Tinh nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Nếu không nhớ ra thì sao? Tô Nghi có phải dự định sẽ không kể cho cô biết chuyện gì phải không? Tưởng tượng đến như vậy, còn có chút hờn dỗi, Hứa Nhược Tinh đáp: "Ừm."
"Nhớ tới cũng tốt."
"Vì sao không nói cho chị biết?"
Tô Nghi rũ mắt, nhìn đến túi trong tay, nhấp môi: "Chị có bạn gái."
Tựa lời kể đến trễ rất nhiều năm, nói cho hết lời hốc mắt Tô Nghi đột nhiên đỏ, ký ức lúc trước như thủy triều bao phủ. Tô Nghi còn nhớ rõ là mình đã chạy trối chết, rõ ràng là bạn qua thư từ, mà cô lại có tình cảm với Hứa Nhược Tinh.
Cô đã có tình cảm với ngôi sao nhỏ ấy.
Không dám tiếp cận thêm, đặc biệt là dưới tình huống biết người kia có bạn gái, cô trói buộc chính mình. Nhưng vào ngày Hứa Nhược Tinh sinh nhật, cô vẫn là không nhịn xuống được, tặng quà cho Hứa Nhược Tinh.
Hứa Nhược Tinh dở khóc dở cười: "Em khi nào..." Đột nhiên hiểu được, không mở miệng, vài giây sau mới mở miệng: "Em ngốc đúng không?"
"Chị không phải..." Lại nói: "Lên xe rồi nói sau."
Trong xe điều hòa đã mở, Tô Nghi ngồi ở ghế phụ, Hứa Nhược Tinh ngồi ở bên người cô: "Chị cùng Chu Viện Viện, không phải kiểu quan hệ mà em suy nghĩ."
Tô Nghi hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Hứa Nhược Tinh, lông mi run rẩy, trong xe không bật đèn, chỉ có đèn đường ngoài cửa sổ, tối tăm không chút ánh sáng.
Hứa Nhược Tinh cũng nhìn vào đôi mắt Tô Nghi, nắm bắt được sự thay đổi trong cảm xúc cô ấy.
"Hồi học cấp ba, chị gặp phải người cực biến thái theo đuổi chị một cách đáng sợ, Chu Viện Viện cũng gặp phải." Hứa Nhược Tinh cúi đầu nhỏ giọng kể lại: "Sau này bọn chị liền làm bộ...."
Cách làm thật ấu trĩ, khi đó vì cái gì không nghĩ tới cách khác? Hứa Nhược Tinh hối hận không thôi: "Tô Nghi, thực xin lỗi."
Cũng không biết chính mình đang thực xin lỗi cái gì.
Thực xin lỗi vì Tô Nghi đã từng thích cô sao?
Hay là thực xin lỗi vì hai người bỏ lỡ nhau nhiều năm như vậy?
Tô Nghi ngẩn người, bừng tỉnh mới hiểu được chuyện gì xảy ra: "Chính là Chu Viện Viện nói rất nhiều chuyện về chị." Nói đứt quãng: "Ở nước ngoài...."
"Cô ấy nói bậy, chị sau này khi biết được mọi chuyện, cùng cô ấy chặt đứt liên hệ."
Hóa ra.
Là như thế này sao?
Không phải vì yêu quá khắc sâu nên không dám đề cập tên này cũng chưa bao giờ nhắc lại? Chỉ là bởi sai lầm lại bị Hứa Nhược Tinh phát hiện mới chặt đứt quan hệ?
Giọng Tô Nghi hơi nghẹn ngào, suy nghĩ có chút rối loạn, những lời này tác động rất lớn đến cô, điên đảo hết mọi suy nghĩ nhận định trước kia của cô.
Lúc trước Hứa Nhược Tinh nói chưa từng yêu ai cả.
Hoàn toàn không phải nói dối.
Tô Nghi nhắm mắt, ngực nhức mỏi, mắt nóng lên, nghiêng đầu hướng phía ngoài cửa sổ xe, không ai đi lại yên tĩnh bốn phía, chỉ còn lại có miên man suy nghĩ.
Còn có muốn khóc cùng xúc động.
"Tô Nghi."
Không nhẫn nhịn nổi, Tô Nghi quay đầu vùi vào trong lòng ngực Hứa Nhược Tinh, cô giống một đứa trẻ chịu đựng hết tủi thân, ghé vào trong lòng ngực người trước mặt, chật vật khóc thảm thiết, thanh âm đi vào lỗ tai Hứa Nhược Tinh, như đao xé tim gan, đau đớn tận xương tủy.
Mong người kia đừng khóc, nhưng Hứa Nhược Tinh biết hiện tại tốt nhất là phát tiết, đoạn hồi ức đè nặng làm Tô Nghi đau kịch liệt.
Hóa ra thứ đầu tiên cô mang đến cho Tô Nghi không phải vui sướng, mà là đau khổ.
Hứa Nhược Tinh ôm Tô Nghi, không nói chuyện, chỉ là nghe người trong lòng khóc thút thít.
Tô Nghi gắt gao ôm chặt cô, nước mắt làm ướt áo sơ mi, dán ở trên quần áo Hứa Nhược Tinh, hơi lành lạnh. Nhưng nội tâm Hứa Nhược Tinh lại quay cuồng mãnh liệt, như lửa, từ hơi hơi cháy âm ỉ, đến điên cuồng thiêu đốt.
Cô cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Tô Nghi, Tô Nghi hồn nhiên chưa phát hiện, lâm vào cảnh đau đớn vòng vây nhiều năm bị người nhẹ nhàng đẩy ra một cánh cửa, sau đó lôi ra ngoài. Tô Nghi đứng ở bên ngoài nhìn vòng vây giam giữ bản thân trước kia, mới biết thì ra là trói buộc do bản thân cô tự mang đến.
Hối hận như thủy triều, hoàn toàn bao phủ, Tô Nghi khóc đến đôi mắt hơi sưng, rất đau, nhắm mắt đều đau. Gục ở trong lòng Hứa Nhược Tinh, rất lâu, một đoạn thời gian mới khống chế được cảm xúc.
"Không khóc nữa sao?"
Tô Nghi không trả lời, chỉ là cúi đầu, lấy giấy bên cạnh, rồi lại đưa mắt cái túi màu đen. Cô cầm lại đây, mở ra, bên trong là một cây kem.
Là loại màu tím, hồi cấp ba Hứa Nhược Tinh thích ăn nhất, ở trong thư từng nói. Tô Nghi mỗi lần đi siêu thị đều phải mua, có lần cô không ăn được, ngồi cửa siêu thị hơn nửa ngày.
Sau này, rốt cuộc cũng không ăn nữa.
"Đã chảy rồi, chị lại đi mua cho em..."
Lời nói còn chưa nói xong, nhìn đến Tô Nghi dùng túi đóng gói bọc kem, xác thật kem đã chảy, nhưng chưa hoàn toàn chảy hết, cái que gỗ, càng giống như là cái muỗng. Tô Nghi từ túi đóng gói múc ra một ít, ngậm ở đầu lưỡi, ngọt ngào.
Cô ngẩng đầu: "Chảy rồi cũng có thể ăn."
Đã khóc khiến giọng nói hơi khàn, đôi mắt hồng hồng, hai má vẫn luôn cọ quần áo cũng phiếm hồng, lông mi rũ xuống, nước mắt lấp lánh mang theo rung động. Hứa Nhược Tinh cảm nhận cả trái tim cũng đang run rẩy. Ngắm Tô Nghi đang múc kem từng ít một, trong xe tràn ngập mùi thơm ngọt của kem, hỏi: "Ăn ngon không?"
Tô Nghi nhàn nhạt có một tiếng, Hứa Nhược Tinh nghiêng người qua, ngậm lấy que kem Tô Nghi đang ăn, đầu lưỡi lạnh lẽo lại ngọt ngào.
Đôi mắt khóc đỏ đến phát sưng nhìn qua, Hứa Nhược Tinh nói: "Ngon."
Hứa Nhược Tinh vươn tay, làm như tư thế muốn lấy cây kem lại.
Tô Nghi vừa định rụt tay, tay Hứa Nhược Tinh đã vòng qua sườn mặt cô ấy, để ở phía sau đầu, nhẹ nhàng nghiêng người ra phía trước, Hứa Nhược Tinh hôn Tô Nghi.
Đầu lưỡi hai người tràn đầy vị ngọt, dây dưa lẫn nhau, chơi đùa, túi đóng gói kem trong tay Tô Nghi bị Hứa Nhược Tinh đặt ở một bên. Trong tay trống rỗng, gấp không chờ nổi muốn bắt lấy cái gì đó, bắt lấy cổ áo của Hứa Nhược Tinh. Cổ áo bị nắm chặt ở lòng bàn tay, nếp nhăn hiện ra rõ ràng.
Hứa Nhược Tinh sợ Tô Nghi không thể thở, muốn thoáng buông ra, bị Tô Nghi túm trở về, tay ôm chặt lại.
Làm Hứa Nhược Tinh từ chủ động biến thành bị động.
Trong xe lửa đã bùng lên, âm thanh bốn phía trở nên mơ hồ, Tô Nghi cắn cánh môi Hứa Nhược Tinh, mềm mại, bị cô cắn ra vệt đỏ.
Hứa Nhược Tinh hơi hơi ngửa đầu, Tô Nghi dọc theo cằm, vùi vào xương quai xanh, nơi này là nơi Tô Nghi yêu nhất. Quả nhiên vừa mở miệng, răng chạm đến xương quai xanh, da thịt trắng nõn xuất hiện dấu vết, làn da hơi mỏng bị mút có chút xuất huyết.
Tô Nghi buông Hứa Nhược Tinh ra, lưu luyến ngắm dấu hôn bên xương quai xanh: "Đau không?"
Hình như là lần đầu tiên, hai người thẳng thắn thành khẩn, Tô Nghi ở nơi này lưu lại dấu vết, sau đó lại ghé vào trên người, giọng nói mang ý cười: "Có đau hay không?"
"Đau."
"Đau là được rồi, em cố ý."
Tô Nghi nghịch ngợm như vậy, Hứa Nhược Tinh đột nhiên có chút hoài niệm, cô gọi: "Tô Nghi."
Tô Nghi giương mắt, tư thế hai người thật gần, gần đến Tô Nghi có thể ở đáy mắt người kia nhìn thấy ảnh ngược của chính mình, chiếu vào con ngươi sâu thẳm, cảm xúc tối đen như mực, chờ đợi bùng nổ.
Bị hấp dẫn, chớp cũng chưa chớp mắt, ánh mắt Hứa Nhược Tinh từ trên người cô liếc nhìn bên ngoài có biển quảng cáo rất lớn: "Chúng ta đêm nay, có thể không trở về nhà không?"
Tô Nghi chần chừ vài giây: "Không trở về nhà?"
Hứa Nhược Tinh nói giọng trầm thấp: "Ừm, không trở về nhà."
"Không trở về nhà thì đi đâu?"
Tô Nghi theo tầm mắt Hứa Nhược Tinh nhìn qua, biển tên khách sạn sáng rực rỡ, ngực căng thẳng, phút chốc mà nhớ tới những lần cùng Hứa Nhược Tinh ngủ chung, nhưng không dám tới gần.
Mỗi lần đều là chờ Hứa Nhược Tinh ngủ rồi, cô mới có thể lên giường.
Lúc này cảm xúc lần thứ hai nảy lên, có ủy khuất, có hối hận, còn có khát vọng vô bờ đối với thân thể Hứa Nhược Tinh, tại đây giây phút này, toàn bộ bùng nổ.
Tô Nghi thấy hốc mắt lần nữa nóng lên, cô ôm eo Hứa Nhược Tinh, ngón tay từ áo sơ mi mỏng manh đi vào, mang theo đầu ngón tay lạnh lẽo đụng tới da thịt ấm áp, thân người Hứa Nhược Tinh run lên.
Hứa Nhược Tinh giữ chặt tay Tô Nghi, nắm ở lòng bàn tay, lòng bàn tay hai người nóng lên: "Chờ một chút."
Giọng nói khàn khàn, nỗ lực áp xuống dao động bị Tô Nghi khơi mào, khàn giọng nói tiếp: "Chờ một chút Tô Nghi, chị đi đặt phòng đã."