Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 118




Sau khi trực thăng cất cánh bay đến sân bay áp tải, Bạch Sở Niên và Eris bị nhốt trong hai cái lồng sắt kiên cố, cho dù bọn họ đều bị đeo ức chế nhưng cảnh sát vẫn cảnh giác canh giữ bọn họ.

Bởi vì dung tích của trực thăng vốn có hạn, để thuận tiện cho việc vận chuyển, tạm thời áp tải sử dụng lồng sắt tương đối nhỏ, người lớn ngồi ở bên trong không thể đứng thẳng người, chỉ có thể cúi đầu khom lưng, hoặc là ôm chân co người ngồi ở bên trong.

Máy ức chế khóa gáy vẫn luôn có hiệu quả, loại cảm giác này tựa như bệnh đốt sống cổ phát tác nghiêm trọng, không chỉ cổ thế nào cũng không thoải mái mà đầu cũng sẽ mơ hồ đau nhức.

Bạch Sở Niên vẫn trầm mặc, trước khi hắn lấy ra máy thông tin vi mô hủy đi thì phát hiện có một tín hiệu liên lạc thông qua tổng bộ thỉnh cầu truy cập.

Khi đó Hà Sở Vị truy cập vào máy thông tin liên lạc của hắn, trong thời gian cuối cùng sắp bị áp giải nói với hắn: "Trước khi đến cảng M trợ giúp bọn tôi ở Cuba làm nhiệm vụ hợp tác với chi nhánh IOA phía Nam Mỹ, một đặc vụ tên là Bekin nghe nói chúng ta có giao tình nên nhờ tôi xin lỗi cậu. Hắn ta nói rằng tất cả bọn họ đều cảm ơn cậu vì đã chỉ huy và sự bảo vệ của cậu đối với bọn họ, hắn đã làm tổn thương cậu, hắn rất xin lỗi cậu."

Bạch Sở Niên cũng không có nói với bất luận ai về việc lần đó ở Caribe gặp phải cả, mặc dù hắn không thích tính toán chi li nhưng chuyện này ở trong lòng hắn vẫn như một cây kim đâm đến đau âm ỉ -- cùng là là một đao trí mạng, một viên đạn, bởi vì đánh vào người người sẽ chết, đánh vào người hắn hắn không chết liền nhận định rằng hắn bị thương tổn nhỏ sao, hắn cảm thấy như vậy thực không công bằng.

Hà Sở Vị nói như vậy, Bạch Sở Niên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Hắn suy nghĩ một chút, gửi cho Hà Sở Vị một tọa độ, bảo hắn đến ga tàu điện ngầm trấn an đứa con đã mất mẹ.

Ở trong lồng hơn nửa tiếng đồng hồ chân liền tê, nhưng bất luận động đậy thế nào cũng không có khả năng duỗi chân ra được, động tác lớn sẽ có cảnh sát đá mạnh lồng một cước cảnh cáo bọn họ không được tâm tư lệch lạc.

Cảnh sát nhìn họ không giống như nhìn vào một con người, mà nhìn như một con vật.

Eris bỗng nhiên bắt lấy lan can lồng, mặt dán vào khe hở lồng sắt, hướng ra bên ngoài "Gâu Gâu" hai tiếng.

Cảnh sát vừa mới đá vào lồng sắt của bọn họ sắc mặt liền thay đổi, lập tức lấy súng lục chĩa vào đầu hắn, thậm chí lui ra nửa bước, các cảnh sát canh gác khác cũng lập tức chấn động tinh thần, ngồi thẳng người, lấy súng ngắn ra hướng về phía hắn.

Eris cười rộ lên, quay đầu lại nói với Bạch Sở Niên: "Lại bị dọa sợ, chúng ta ở trong lồng sắt bọn họ cư nhiên cũng sẽ sợ hãi nha."

Hắn cười đến thực sự vui vẻ, khóe miệng cong cong lên, nhưng có lẽ vì khí chất nên nụ cười của hắn luôn mang theo một cỗ âm trầm, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Bạch Sở Niên tìm một tư thế tương đối thoải mái, gối tay tựa vào cửa lồng, lười biếng nói: "Cậu không mệt sao, tôi đều ngủ được hai giấc rồi đấy."

"Đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay như vậy đấy." Eris hào hứng nói: "Knicks đã nói với tôi về dáng ngồi qua trên máy bay, nhưng mỗi lần đó tôi đều được đặt trong hộp."

Bạch Sở Niên nhất thời lấy lại tinh thần, bọn họ biết rất ít về tổ chức khủng bố Hồng Hầu Điểu, cho dù chỉ là một ít tình báo thôi nhưng cũng đều có vẻ vô cùng trân quý.

"Boss của cậu?" Bạch Sở Niên hỏi.

"Không, hắn là một cấp dưới của Boss, nhưng tất cả mọi người đều rất tôn kính hắn." Eris rất hứng thú với đề tài này, ngồi xổm trong lồng nói như không coi ai ra gì: "Hắn thích chế tác con rối gỗ hình cầu, rất đẹp. Người ở đó sau lưng bàn tán về hắn đều gọi hắn là 'thợ rối gỗ', tôi đã giết họ, bởi vì tôi nghĩ rằng ít nhất phải gọi hắn ta 'nghệ sĩ' mới đúng."

Nhưng Eris nói nửa ngày, cũng chỉ dừng lại ở miêu tả sự dịu dàng cùng tài hoa của người đó, ngoại trừ tình báo hắn đã rời khỏi tổ chức Hồng Hầu Điểu ra thì Bạch Sở Niên từ trong lời nói của hắn nhận được tin tức có thể sử dụng kỳ thật rất ít.

Các sĩ quan cảnh sát xung quanh đã ghi lại cuộc trò chuyện của họ một cách cẩn thận, sau đó một trong những sĩ quan omega đã chĩa súng vào mũi của Eris và hỏi hắn: "Người làm con rối hiện đã đi đâu?"

Người làm con rối gỗ cũng là một cái tên trong danh sách truy nã của nhà tù quốc tế, tuy rằng không phải là thí nghiệm thể nhưng người nọ xuất quỷ nhập thần, hơn nữa có được năng lực phân hóa kỳ lạ, cho tới nay đều ở bên cạnh Boss Hồng Hầu Điểu đảm nhiệm vai trò bày mưu tính kế.

Bạch Sở Niên cảm thấy cảnh sát này thực ngu xuẩn, nhịn không được cười nhạo: "Nghe không ra sao, nếu hắn biết ở đâu thì hiện tại còn có thể bị nhốt ở chỗ này?"



"Ngươi câm miệng lại cho ta." Tên cảnh sát kia quay đầu lại khiển trách Bạch Sở Niên, nhưng lực chú ý của hắn bị Bạch Sở Niên phân tán, tay phải cầm súng chạm vào lồng sắt, Eris bắt lấy họng súng của hắn túm lấy, cắn một cái trên ngón tay hắn.

Tên cảnh sát kia bị kinh hách, dùng sức kéo ra tay, mấy cảnh sát trên trực thăng lập tức rút súng ra cảnh giác nhắm vào bọn họ: "Không được nhúc nhích, thành thật một chút."

Cảnh sát bị cắn nhìn thoáng qua ngón tay bị khắc dấu răng nanh, trên mu bàn tay xuất hiện một con búp bê chết chóc.

Bởi vì các tuyến thể bị ức chế nên các tin tức tố được lưu trữ trong răng bị hạn chế, ít tin tức tố bị tiêm vào da nên các dấu hiệu hình thành tương ứng cũng sẽ rất nhỏ.

Eris liếm những giọt máu ở khóe môi: "Làm omega của tôi không, trưởng quan? Tôi mạnh lắm đấy."

Cảnh sát tức giận đạp mạnh vào lồng của Eris, vừa đạp vừa mắng "Quái vật", Eris nằm xuống lồng cười đến đập đầu.

Sau khi vào sân bay áp tải, bọn họ bị đội ngũ chuyên gia chuyên nghiệp lục soát, Bạch Sở niên và Eris bị tách ra đẩy vào hai phòng vô trùng.

Lần này quả bom siêu nhỏ và chip truy tung trong thân thể Eris cũng phải bị tháo rời, Hồng Hầu Điểu cứ như vậy mà bị tổn thất thật lớn, lúc này hẳn là đã đứng ngồi không yên rồi.

Tình huống bên Eris hắn không nhìn thấy được, bên mình bị trói hai tay hai chân, máy ức chế sau gáy nối liền một sợi xích ngắn, sau khi cố định rắn chắc hắn, các bác sĩ mới bắt đầu kiểm tra.

Bạch Sở Niên ngược lại vẫn rất thoải mái, nằm sấp trên giường kiểm tra, cánh tay đan xen lót cằm, quay đầu lại trấn an mấy bác sĩ y tá tinh thần khẩn trương omega: "Đừng sợ, tôi không giãy dụa đâu."

Toàn thân hắn đều bị lục soát một lần, ngay cả mắt trái băng bó cũng bị mở băng kiểm tra cẩn thận, cuối cùng không phát hiện mang theo chip điện tử, chỗ gây tranh cãi duy nhất chính là khuyên tai xương cá trên tai hắn đeo.

Trên xương cá khảm khoáng thạch màu đen, mấy vị trí nối liền với lỗ tai đều cùng thịt sinh trưởng cùng một chỗ, trên xương cá có thần kinh nối liền với huyết nhục của hắn, thoạt nhìn thứ này cùng thân thể hắn hòa làm một thể.

Một bác sĩ cúi xuống hỏi hắn: "Chúng tôi đã quét đồ trang trí trên tai của cậu, không có cảm biến bất thường, nếu cậu có thể nói cụ thể về cái này thì theo quy định có thể mang theo."

"?" Bạch Sở Niên lập tức tinh thần đại chấn: "Rốt cục cũng có người hỏi tôi cái này rồi sao?"

Vì vậy, máy bay vận chuyển vì Bạch Sở Niên kể lể chuyện khuyên tai nên đã bị trì hoãn ba giờ.

Sau khi Bạch Sở Niên bị áp giải rời khỏi thành phố Nha Trùng, tất cả mọi người tạm thời mất liên lạc với hắn, bao gồm cả Rimbaud.

Nhưng Ngôn Dật đã tìm cho anh một số việc làm, có thể khiến cho anh không nhàm chán như vậy. Trong những ngày Tiểu Bạch vắng mặt, nhân ngư ở trong thành thị nhân loại luôn có chút cô độc không hợp, khó tránh khỏi cảm xúc xấu lên mà phá hư đồ đạc.

Đảo Nha Trùng được bao quanh bởi biển, và Rimbaud có lẽ sẽ thoải mái hơn khi ở đó. Hơn nữa nhân ngư nói không sai, Ngôn Dật muốn anh tự mình tiếp xúc với tiểu hài tử nhân loại, hy vọng anh đối với người khác cho dù không triệt để buông lỏng đề phòng thì ít nhất cũng có thể bớt lại thành kiến.

Sau khi trở về từ cảng M, Ngôn Dật thường xuyên suy nghĩ những lời mà Rimbaud nói với mình, Rimbaud tuy rằng cao ngạo tự làm theo ý mình nhưng ý thức bẩm sinh của anh đáng để cân nhắc.

Căn cứ huấn luyện đặc biệt đảo Nha Trùng sắp nghênh đón một vị huấn luyện viên mới, sáng sớm các đặc huấn sinh đã xếp hàng chờ đợi ở bến tàu ven biển, chờ phà đến.

Bỗng nhiên bầu trời tích tụ một lượng lớn mây đen, sấm sét lóe lên trong tầng mây, khi thì uốn xuống đem mặt biển chiếu lên cực sáng, một bộ cảnh tượng sấm sét muốn tới.

Mặt biển yên tĩnh dâng lên sóng lớn, một con cá đuối màu lam toàn thân trong suốt từ trong sóng lớn nhảy lên, trên lưng mang theo một chiếc vali du lịch treo móc khóa hình con mèo.



Tất cả các huấn luyện viên há hốc miệng, ngửa đầu nhìn hình ảnh kỳ dị lần đầu tiên gặp được trong đời này.

Cá đuối xanh u lam từ trên cao rơi xuống, mặt đất phát ra một trận sấm sét ong ong khiến người ta choáng váng, sóng điện biến mất, Rimbaud đột nhiên dừng trên bãi biển, chậm rãi đứng thẳng người, ngồi trên vali, đeo kính râm, nửa người trên ngoại trừ băng y tế quấn quanh ra thì còn mặc một bộ trang phục huấn luyện viên ngắn, trước ngực áo khảm logo IOA.

Trong lúc các đặc huấn luyện viên còn sửng sốt thì Rimbaud đã đẩy kính râm lên trên mái tóc vàng, ngồi trên vali du lịch nói: "Huấn luyện viên các cậu có việc phải đi công tác, từ hôm nay trở đi tôi sẽ thay huấn luyện viên Tiểu Bạch miêu nhà tôi làm việc, các cậu cảm thấy Tiểu Bạch nghiêm khắc sao? Đó là bởi vì các cậu chưa gặp tôi thôi. Mỗi ngày ở đây một tiểu O sẽ phải đến chỗ tôi ghi nhớ bài tập về nhà, có ý kiến cũng không cần nói, dù sao tôi cũng sẽ không nghe."

Giọng nói nam tính giàu từ tính pha trộn hương vị mê hoặc đặc trưng của chủng tộc nhân ngư, tương phản với ngoại hình xinh đẹp gợi cảm của anh hơi lớn.

Các đặc huấn sinh lặng ngắt như tờ, vài giây sau, tất cả những con chuột nhỏ có đặc điểm lông xù ôm nhau chạy trốn, nghi thức chào đón kết thúc, đợi lúc bọn nhỏ đều chạy trốn đi gần hết rồi Lục Ngôn và Tất Lãm Tinh vẫn không đi mà vây quanh Rimbaud, Lục Ngôn ôm cánh tay anh cao hứng: "Lão Niết rốt cục cũng bị sa thải rồi! Những ngày tháng tốt đẹp của tôi tới rồi~"

Rimbaud mặc kệ cậu ở bên cạnh vây quanh mình, nhéo nhéo tai thỏ của cậu.

Tất Lãm Tinh từ lần trước để Lục Ngôn cắn một dấu hiệu nhỏ liền chấp nhất với loại ký hiệu nhỏ tư mật này, thường xuyên tìm Lục Ngôn đánh cược hoặc thi đấu, thắng liền xin cậu một cái đánh dấu nhỏ, loại đánh dấu nhỏ này sẽ duy trì được trong vòng một tuần, mỗi tuần có kỳ thi Tất Lãm Tinh đều đặc biệt cố gắng.

Hắn thích xắn tay áo lên một chút, có thể như ẩn như hiện lộ ra một chút dấu hiệu đánh dấu bên cạnh, nhưng bỗng nhiên phát giác Rimbaud đang nhìn mình, Tất Lãm Tinh có chút chột dạ, đưa tay ra sau lưng kéo ống tay áo che đi đánh dấu.

"Không cần giấu." Rimbaud bắt đầu tam quan nguy hiểm của mình: "Tôi ủng hộ yêu đương sớm, hai người mau đi hẹn hò đi luôn đi."

Tất Lãm Tinh: "..."

Lục Ngôn dựng thẳng tai lên: "Tôi không có!"

Tiêu Thuần cũng không đi, tìm một khoảng trống kéo vây cá của Rimbaud, nhỏ giọng hỏi: "Huấn luyện viên Bạch thật sự không sao sao?"

Rimbaud nằm trên cần gạt của vali: "Em ấy sẽ trở lại sớm thôi. Bộ dáng cậu kẹp đuôi cực kỳ đáng yêu, tên họ Hàn kia cứ ở dưới bàn họp vụng trộm xem phim chụp X-quang, hình như là xem đuôi của cậu, nộ dáng lại còn nhìn rất say sưa nữa."

"..." Tiêu Thuần bị anh nói đến nỗi hai má nóng lên, sau khi hắn từ cảng M trở về bác sĩ Hàn đích xác có chụp X-quang cho hắn kiểm tra xem xương có vết nứt hay không.

Huỳnh và cá hề cuối tháng sẽ phải rời khỏi căn cứ đặc huấn rồi chuyển sang phòng điều tra của tổ đặc công, bọn họ vốn định nói với huấn luyện viên Bạch một tiếng, lại không nghĩ tới huấn luyện viên Bạch không trở về.

Cá hề vẫn không dám tiếp cận Rimbaud, khí tức trên người Rimbaud làm cho chân hắn mềm nhũn, thậm chí đến gần một chút liền nhịn không được mà quỳ xuống.

Sợ cái gì đến ngay cái đó, Rimbaud câu đuôi muốn hắn qua bên mình.

Cá hề cứng ngắc đồng thủ cùng chân đi tới trước mặt Rimbaud, nuốt một ngụm nước bọt: "Vương... á nhầm, xin chào huấn luyện viên..."

Đầu đuôi lạnh lẽo của Rimbaud quấn quanh cổ hắn, kéo hắn đến trước mặt mình, ghé vào nhìn hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lay động sợi tóc của hắn, chậm rãi hỏi: "Nghe nói chính là nhà ngươi giúp Tiểu Bạch dịch 'Jideio' thành 'Ba đứa bé' sao? Ngươi đúng thật là..."

Vu Tiểu Chanh sợ tới mức chân run rẩy, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, thấy Rimbaud bỗng nhiên giơ tay lên, cho là muốn cho mình một cái tát, sợ tới mức nhắm mắt lại: "Vương, tôi biết sai rồi, tôi sẽ không dám nói lung tung nữa, cầu xin người..."

Rimbaud mở lòng bàn tay ra, lòng bàn tay trôi nổi một con sứa ánh sáng xanh nhỏ đem thưởng cho Vu Tiểu Chanh.

"Ngươi đúng thật là một con quỷ nhỏ hiểu chuyện."