Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 136




Tuần tra an ninh tầng ngoài nhà máy dược phẩm Bernard, dưới tình huống bình thường hai người một tổ, tổng cộng có sáu tổ, lần lượt tuần tra từ tầng một đến tầng ba bên ngoài.

"Sao lại cảm thấy hôm nay lại yên tĩnh như vậy?" Một nhân viên bảo vệ tự hỏi. Hắn là một người bản địa, và phát âm của hắn giao tiếp bằng ngôn ngữ không phải tiếng mẹ đẻ của mình.

"Đều lười biếng đi, nhìn xem đã mấy giờ rồi, giờ này vốn người dễ mệt mỏi, lại không có việc gì." Đối tác của hắn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, chỉ vào bộ đàm bên hông: "Chỉ cần không có ai báo việc, chúng ta cái gì cũng không cần quan tâm."

Hai người tuần tra trong hành lang, dần dần phát giác đèn trên đỉnh đầu hình như càng ngày càng tối, vốn có thể thấy rõ ánh sáng trên áp phích trên tường nhưng lúc này tối đến mức ngay cả đường xa cũng nhìn không rõ lắm.

Ở giữa đường một tác phẩm điêu khắc thiên thần bnagwf thạch cao đứng sừng sững trong bóng tối, trên người đơn sơ được bọc trong một dải ruy băng trắng.

Nhân viên bảo vệ lau mắt: "Ai đã mang tác phẩm điêu khắc này đến đây đấy?"

Hắn nhấc bộ đàm lên và giữ nút thoại: "Alo, nhà kho đúng không, tầng hai có phải là đang di chuyển đồ không?"

Không ai trả lời ở phía bên kia của bộ đàm.

Mà tác phẩm điêu khắc bằng thạch cao xa lại xuất hiện trước mặt bọn họ trong nháy mắt.

Bảo vệ mới phát hiện hắn cũng không phải là điêu khắc, mà là một thiếu niên omega trắng cả người không có một chút tạp chất, ngũ quan lập thể, thần sắc lạnh lùng, trên trán có một cái hình tam giác kim lam lục tam sắc điểm đồ án, trong ngực ôm một đồng hồ cát thủy tinh.

"Cậu là ai?" Nhân viên bảo vệ kinh ngạc chất vấn, một nhân viên bảo vệ khác phản ứng nhanh hơn, rút súng điện ra bóp cò về phía thiếu niên.

Thiếu niên lạnh nhạt trả lời: "Võng Lượng..."

Hắn đảo ngược đồng hồ cát thủy tinh trong tay, ngay lập tức cát trắng chảy ngược.

Viên đạn điện bay về phía hắn đột nhiên dừng lại, bay về phía trước, lui về trong miệng súng, điều này cũng chưa kết thúc, trong vài mili giây ngắn ngủi, đạn điện giật mất đi điện, mà súng điện vốn nên cách điện lại lóe lên, dòng điện cường đại đánh bảo vệ bất tỉnh trên mặt đất, một nhân viên bảo vệ khác thì cảm thấy khó thở, oxy trong máu nhanh chóng trôi qua, hắn hít thở từng ngụm, lại không nghĩ tới hắn càng hít vào, oxy mất càng nhanh.

Đồng hồ cát Võng Lượng từ từ ngồi xổm xuống, mở nắp đồng hồ cát, nhét bảo vệ vào đồng hồ cát.

Tay hắn và đồng hồ cát trên dưới gắn liền với nhau, thao tác rất vất vả, thân thể bảo vệ bị nhét vào đồng hồ cát đã biến nhỏ hơn thân thể rất nhiều, tựa như cà rốt bị bỏ vào máy ép trái cây, thân thể nhét vào bên trong thủy tinh biến thành cát lún trắng, hóa thành một phần của đồng hồ cát.

Hai thi thể lấp đầy đồng hồ cát, mặt phẳng cát biến hóa chiều cao cũng không lớn, lực nuốt chửng như một cái hố không đáy rất mạnh.

Đồng hồ cát Võng Lượng tiếp tục đi theo hành lang, hai nhân viên bảo vệ ngăn cản hắn đi tới tựa như chưa bao giờ tồn tại, không lưu lại một tia dấu vết.

Tiếng người nơi hắn đi qua toàn bộ yên lặng, biến cả tòa nhà bên ngoài thành U Linh tử lâu.

Đột nhiên, một quả đạn pháo hình tròn rơi xuống chân Võng Lượng, không đợi hắn phản ứng liền nổ tung, lấp lánh cùng ong ong mãnh liệt quấy nhiễu thính giác của Võng Lượng, hai tay hắn nối vào đồng hồ cát không cách nào che lấp lỗ tai, bị ù ù chói tai kích thích đến đau đầu.

Huỳnh dùng năng lực J1 chế tạo đèn flash nổ, nhắm mắt ném loạn xuống dưới chân Võng Lượng, miệng lẩm bẩm: "Đừng tới đây đừng tới đây, Lục Ngôn mau lên đi!"

Vong Lượng tuy rằng không rõ tình huống nhưng lập tức muốn đảo ngược đồng hồ cát, không nghĩ tới một viên đạn bắn tỉa từ ngoài lầu phá cửa sổ mà đến, chính xác đánh thủng tay trái của hắn.

Bàn tay của Võng Lượng giống như thủy tinh protein yếu ớt, đạn bắn tỉa uy lực cường đại nổ tung tay trái của hắn, làm cho cả người hắn lui về phía sau vài bước.

Hắn muốn chạy trốn nhưng con đường đã bị Lục Ngôn chặn lại.

Lục Ngôn cầm hai khẩu súng lục PSS, họng súng nhắm vào Võng Lượng: "Chạy đi đâu cho thoát, mi làm hỏng máy liên lạc của bọn ta rồi đấy!"



Hai viên đạn nhỏ bay về phía Võng Lượng, Võng Lượng cảnh giác nhận ra vị trí của Lục Ngôn, nắp đồng hồ cát bị đạn bắn tỉa của Tiêu Thuần đánh vỡ nhanh chóng khôi phục như cũ, khôi phục tay Võng Lượng như lúc ban đầu, Võng Lượng lập tức điều khiển đồng hồ cát, hai viên đạn kia liền bay ngược trở về.

"Dùng qua một lần chiêu số ta còn sẽ bị ngươi bao vây sao?" Lục Ngôn từ trước khi nổ súng đã sử dụng năng lực đồng sinh "Tốc độ siêu âm", khả năng làm đồng hành của cậu là "Tốc độ siêu âm" 0 giây 100 km tăng tốc, tăng tốc đến tốc độ âm thanh mất 3,2 giây, tăng tốc đến tốc độ siêu âm mất 6 giây, khi cậu nổ súng, đã nhanh chóng tụt xuống phía sau Võng Lượng lắc chân trên không trung, đạp Võng Lượng lên vị trí vừa rồi.

Viên đạn bay trở về liên tiếp bắn vào vai trái và hộp sọ của Võ Lượng, thân thể trắng ở chỗ trúng đạn bị nổ tung, nhưng không có chảy máu, kiêu ngạo giống như một pho tượng thủy tinh protein bị dập nửa hàm và vai, cầm đồng hồ cát nhìn cậu từ xa.

"Đệch, không... Không bị thương sao..." Bị đôi mắt sương trắng kia nhìn chăm chú, Lục Ngôn có chút sợ hãi, nhịn không được lui về phía sau, nói thầm: "Cần phải đánh nát toàn bộ sao? Tôi có cần nổ súng hay không?" Tay theo ý thức đi tìm góc áo của Tất Lãm Tinh, bắt được một nắm không khí mới nhớ tới lần này không cùng Lãm Tinh hành động.

Chính vì do dự của cậu đã cho Võng Lượng có cơ hội phản kích, thân thể tàn phá chậm rãi khép lại như cũ, lập tức đảo ngược đồng hồ cát, một khối trần nhà trên đỉnh đầu Lục Ngôn cấp tốc lão hóa, đèn chiếu sáng nối liền trên trần nhà hướng cậu rơi xuống.

Lục Ngôn né tránh một khối, lại liên tiếp rơi xuống kết cấu thép sắc bén và gạch khác, phế vật nhanh chóng lão hóa rơi xuống như mưa, Lục Ngôn ở vật rơi dày đặc linh hoạt nhảy nhót tránh né, lại không chịu nổi toàn bộ mái nhà sụp đổ xuống, Lục Ngôn bị đập mạnh xuống đất, mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi xuống.

"Đau quá..." Lục Ngôn cảm thấy sau lưng đau nhức, xương cốt có lẽ bị đập gãy, dùng sức bò lại lại bị phế tích gắt gao đè không ra được.

Một dây leo từ dưới lòng đất sinh trưởng ra, đem cốt thép cùng tường gạch đang đè ép Lục Ngôn chống lên, một dây leo đen kịt khác sinh trưởng đến trước mặt Lục Ngôn.

"Lãm Tinh!" Lục Ngôn lập tức bắt được dây leo, dây leo nhanh chóng thu về kéo cậu ra khỏi đống đổ nát.

Tất Lãm Tinh kéo cậu vào trong ngực, lực xung cường đại khiến hai người cùng nhau ngã ra ngoài, Tất Lãm Tinh ngửa mặt xuống đất khiến Lục Ngôn ngã trên người mình.

"Cột sống, cột sống bị gãy rồi!" Lục Ngôn ôm Tất Lãm Tinh một phen nước mũi, nước mắt kêu to, Tất Lãm Tinh nhanh chóng ôm cậu đứng lên, trở tay thả dây leo phong bế hành lang, hướng tới Huỳnh hô lên một tiếng "Lên lầu!" Sau đó chạy về phía cửa cầu thang, đưa bàn tay lạnh lẽo đổ mồ hôi lạnh vào trong quần áo Lục Ngôn, theo sống lưng nhỏ gầy sờ soạng một lần, sau đó vuốt ve cậu thả ra tin tức tố trấn an an ủi: "Không gãy, chỉ là bị đập đau thôi."

Lúc ấy máy thông tin hỏng, tổ B mất liên lạc, Tất Lãm Tinh quả thực hoảng hốt, nhưng cũng may máy thông tin của Tiêu Thuần không làm sao, hắn dựa vào Tiêu Thuần ở ngoài lầu báo điểm mới tìm được vị trí của Lục Ngôn và Huỳnh.

Tất Lãm Tinh đặt cậu ở nơi an toàn ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm môi dán lên trán cậu.

Đầu mũi màu hồng phấn của Lục Ngôn treo một giọt nước, thấy vậy giật giật thân trên, tuy rằng có chút đau, nhưng hình như quả thật không gãy, chỉ là bị trầy xước một chút da thồi.

"A." Cậu đứng lên, lau mặt lung tung, xấu hổ đến mức tai thỏ cuộn vào như bánh ngọt cuộn.

"Bác sĩ Hàn đâu?"

"Anh ấy vốn ở trong phòng giám sát, chúng tôi mới từ cổng A tiến vào, đột nhiên liên lạc liền cắt đứt." Lục Ngôn đem máy thông tin từ lỗ tai kéo ra cho Tất Lãm Tinh xem: "Tôi hiểu vì sao cơ thể thí nghiệm kia có thể làm hỏng đồ vật rồi, chỉ cần hắn lật đồng hồ cát là tác dụng của một số thứ sẽ trở nên trái ngược với ban đầu, một số thứ sẽ trở về nguyên tuyến, còn có một số thứ sẽ lập tức lão hóa hư hỏng."

"Em theo tôi lên lầu trước." Tất Lãm Tinh kéo Lục Ngôn lên, theo cầu thang tối tăm bò lên trên.

"Nhận được hãy trả lời, nhận được hãy trả lời." Tất Lãm Tinh lần lượt thử liên lạc với những người khác, lo lắng nhíu mày.

Trên đường hắn tới, Hàn Hành Khiêm vẫn chưa hoàn toàn mất liên lạc, nhưng mỗi lần hắn báo xong vị trí, sẽ mất đi tin tức, tín hiệu phi thường không ổn định, hiện tại lại càng là hoàn toàn không liên lạc được, duy nhất có thể biết chính là Hàn Hành Khiêm một mực ở bên ngoài lầu lầu không ngừng dời đi.

Lục Ngôn nhắm mắt làm theo Tất Lãm Tinh, tay bị hắn nắm chặt, xuyên thấu qua găng tay bảo hộ lộ ra ngón tay có thể cảm nhận được nhiệt độ của alpha truyền tới.

Tuy rằng hai người cùng nhau lớn lên cho tới bây giờ chưa từng tách ra nhưng bất tri bất giác, Lãm Tinh so với cậu lại cao hơn nhiều như vậy, thanh âm cũng trở nên trầm ổn thành thục, cũng càng ngày càng đáng tin cậy.

"Tôi cảm thấy anh thật lợi hại." Lục Ngôn nhỏ giọng nói.

Tất Lãm Tinh trầm mặc nhìn phía trước.

"Tôi không lợi hại, tôi vừa mới bị Sở ca giáo huấn một trận."



"Đó là bởi vì anh ta càng lợi hại hơn, không phải bởi vì anh không lợi hại. Anh ta mắng tôi là một con thỏ ngu ngốc, nhưng tôi có thể hạ gục tất cả các học viên khác. Sẽ luôn có người lợi hại hơn anh, anh không cần làm đệ nhất vũ trụ, chỉ làm đệ nhất trong lớp là được."

Sau khi đi ra một khoảng cách nhất định, máy thông tin đột nhiên khôi phục tín hiệu, Tất Lãm Tinh một lần nữa liên lạc với Huỳnh và Tiêu Thuần, Đàm Thanh Đàm Dương và Huỳnh ở cùng một chỗ.

Đây là một hành lang vòng tròn, ngoại trừ Tiêu Thuần nằm ở bên ngoài lầu cao điểm thì mấy người ở lầu ba đã hội tụ cùng một chỗ.

Tất Lãm Tinh: "Võng Lượng đi đâu rồi?"

Tiêu Thuần: "Hắn biến mất, là trống rỗng biến mất, tôi tận mắt nhìn thấy. Trước khi Hàn ca mất liên lạc, anh ấy nói anh ấy đi cổng C, bên tôi chỉ có thể nhìn thấy khu vực ba mặt A, F, E, ba mặt còn lại tôi không nhìn thấy, có cần tôi thay đổi vị trí không?"

"Đổi lại, đi ngược chiều kim đồng hồ, lúc có thể nhìn thấy khu vực C thì nói cho tôi biết." Tất Lãm Tinh một bên hạ mệnh lệnh, một bên nâng máy thông tin của mình vào lòng bàn tay đi xuống cầu thang, trở lại cầu thang đếm ngược, máy thông tin liên lạc thất bại, lại lấy về, máy thông tin lại khôi phục tín hiệu.

"Năng lực đồng hồ cát của Võng Lượng có phạm vi tác dụng, thoạt nhìn là từ vị trí hắn thi triển năng lực tính ra, bán kính chừng hai mươi thước, hẳn là cũng có thời gian tác dụng." Tất Lãm Tinh ngẩng đầu: "Cho tôi một cái máy thông tin dự phòng."

Lục Ngôn lấy từ trong túi ra đưa cho hắn.

Tất Lãm Tinh điều chỉnh máy thông tin liên lạc thành chế độ tự hủy, trong chế độ này máy thông tin liên lạc sẽ phát ra âm thanh cảnh báo đến các máy thông tin liên lạc khác, nhưng hoàn toàn mất đi tác dụng khác.

Thiết bị liên lạc được dán dưới tay vịn cầu thang trong phạm vi khả năng phân hóa của Võng Lượng.

Hắn bảo Tiêu Thuần tùy thời tiếp nhận tín hiệu của máy thông tin này, khi nào nghe được âm thanh cảnh báo liền báo cho hắn.

Sau khi làm xong, Tất Lãm Tinh dẫn những người khác tiến về phía khu C tầng ba.

"Sở ca, Rimbaud, các người ở bên kia có thuận lợi không?" Chính thức bắt đầu hành động của tổ chỉ huy Tất Lãm Tinh mới thật sự cảm nhận được vị trí chỉ huy mệt mỏi bao nhiêu, hắn cần một khắc không ngừng chú ý đến tình huống của tất cả các thành viên trong tổ, mỗi lần tổ đặc công hành động đều là Sở ca chỉ huy, có thể thấy được áp lực của hắn lớn đến mức nào.

Bạch Sở Niên trả lời: "Tôi và Rimbaud ở tầng giữa, trước mắt coi như thuận lợi. Tôi luôn nghe thấy cậu ra lệnh chỉ huy, làm tốt lắm."

Bên kia Rimbaud phát ra một ít thanh âm loạt xoạt, nghe như có vẻ là đang bò trên tường.

"Chúng tối đi đón Hàn ca, sau đó đi tầng giữa hội hợp với hai người."

Hàn Hành Khiêm lúc này đứng ở cầu thang hành lang lầu hai cổng C, tòa kiến trúc này là hình vòng tròn, Hàn Hành Khiêm đã từ hành lang lầu hai đi một vòng lớn.

Trong thời gian này, hắn đã tiếp xúc với đồng hồ cát Võng Lượng nhiều lần.

Trên vách tường trên đỉnh đầu hắntreo một chiếc đồng hồ con trỏ, đồng hồ phát ra tiếng lạch cạch. Trên mặt đồng hồ dán nhãn nhà máy, xem ra là thống nhất do ông chủ nhà máy dược phẩm tùy chỉnh sau đó gửi cho nhân viên sử dụng, thời gian hoàn toàn thống nhất, Hàn Hành Khiêm cố ý lặng lẽ đếm qua, thậm chí chính xác đến giây.

Bây giờ là 2:34 sáng, Hàn Hành Khiêm dựa vào tường chờ đợi, khi kim đồng hồ chỉ về phía 7 giờ, hắn đột nhiên vươn tay về phía không khí.

Trong hành lang trống rỗng bỗng nhiên hiện ra thân thể đồng hồ cát Võng Lượng, vừa vặn xuất hiện ở vị trí Hàn Hành Khiêm đưa tay.

Hàn Hành Khiêm nắm lấy cổ hắn, sau lưng hắn có hai cánh duỗi ra, một sợi lông vũ rơi vào trên đầu Võng Lượng, dùng năng lực A3 thiên kỵ chi dực tiêu trừ đảo ngược đồng hồ cát xuất hiện thay đổi chung quanh.

"Tại sao lại đến?"

Hàn Hành Khiêm cúi đầu tới gần hắn, nhẹ giọng hỏi, sừng xoắn ốc duỗi ra trên trán của Võng Lượng.

Năng lực đồng sinh thứ hai của tuyến thể thiên mã là "Thánh thú lang thang", khi một sừng tiếp xúc với đầu đối phương, có thể đọc tâm.