Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 72




"Alpha khác đều có thể ôm lão bà, vì sao tôi không thể ôm anh." Bạch Sở Niên nhắm mắt say say oán giận.

Rimbaud ngừng giãy dụa, do dự khẽ cắn môi dưới: "Có thể."

Alpha nhắm mắt lại, lông mi thỉnh thoảng bất an run rẩy một chút, Rimbaud nhìn chăm chú vào hắn, bất tri bất giác thất thần, ở trong ngực alpha nhẫn nại nhiệt độ cao.

Anh rất ít vì ai mà nhẫn nại cái gì, chỉ có thỏa hiệp toàn bộ là bởi Bạch Sở Niên mà làm thôi, dung túng cho hắn ôm hôn cùng xâm chiếm lấy mình.

Rimbaud nhẹ nhàng gảy lông mi của hắn, phóng thích pheromone trấn an, quai hàm chăm chú nhìn hắn.

"Cabean Se weyena quaun kadin kimo. (Ngai vàng bụi bặm dành cho Nữ hoàng ở Caribê đang chờ đợi cậu)

"Boliea milaye. (Tiểu thiếu niên của tôi)"

Giọng nói mệt mỏi và trầm thấp.

Sau khi được cải tạo thành cơ thể thí nghiệm thời kỳ bồi dưỡng, anh mất đi năng lực tư duy đồng thời cũng quên mất một số việc, chỉ biết dựa vào bản năng phán đoán cùng phản ứng, nhưng theo thời gian trôi qua, mảnh vụn trí nhớ không ngừng chắp vá, năng lực tư duy của Rimbaud đang khôi phục.

Qua hơn mười phút, alpha thoạt nhìn ngủ thiếp đi, Rimbaud cố hết sức từ trong ngực Bạch Sở Niên chui ra, cọ xát khiến vảy rơi trên giường.

Lúc này anh đã có chút choáng váng, hai tay chống lên giường nghỉ ngơi, trên người trần trụi rất lớn mảng da sương bị bỏng.

Nhiệt độ cơ thể alpha rất cao không bình thường, đã sắp vượt qua giới hạn mà hắn có thể thừa nhận, nếu như là người khác có lẽ sẽ không phát giác, nhưng Rimbaud đối với nhiệt độ cảm giác rất mẫn cảm, nhiệt độ như vậy không nên xuất hiện trên người hắn.

Trên người hắn mơ hồ lộ ra một loại mùi pheromone xa lạ.

Rimbaud lục lọi tìm ra nhiệt kế, nhìn ánh sáng một chút, lại không biết thứ này nên dùng như thế nào.

Bạch Sở Niên xoay người cọ lại, ở trong giấc ngủ nhíu mày rên rỉ. Chỉ mới ngồi bên cạnh Bạch Sở Niên mà Rimbaud đều cảm thấy một cỗ khí tức nóng rực đập vào mặt.

Rimbaud ngẩn người trong chốc lát, từ trên mặt đất nhặt điện thoại di động của Bạch Sở Niên lên, nhưng danh bạ trong tay hắn đã được mã hóa, Rimbaud cũng không biết nên dùng như thế nào, vỗ vỗ mặt Bạch Sở Niên, đặt tay hắn lên điện thoại di động: "Hàn Hành Khiêm, điện thoại, gọi cho hắn."

Bạch Sở Niên mơ màng màng nói thầm: "Không được gọi tên alpha khác..."

"No, bác sĩ Hàn." Rimbaud nắm tay hắn ấn trên màn hình, tay hắn cũng lộ ra một tầng mồ hôi nóng rực.

Thuyết phục Bạch Sở Niên gọi điện thoại cho Hàn Hành Khiêm thực tốn không ít thời gian, Hàn Hành Khiêm nhận nghe điện thoại, lúc này tất cả mọi người đều đang ngủ, thanh âm của hắn cũng mang theo mệt mỏi.

"Tiểu Bạch, nóng." Rimbaud thì thầm.

Hàn Hành Khiêm: "Cậu ta nói với tôi đi uống rượu, nhiệt độ cơ thể sẽ cao hơn một chút, không có việc gì, anh tránh xa anh ấy một chút."

"Không, không, dữ dội." Rimbaud mím môi, đặt điện thoại di động lên trán nóng bỏng của Bạch Sở Niên, ý đồ làm cho Hàn Hành Khiêm cách mạng lưới cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Bạch Sở Niên.

Hàn Hành Khiêm: "... Bây giờ tôi sẽ qua đó, trước tiến anh có thể tìm cách để làm mát cậu ta đi, cố gắng đánh thức cậu ta dậy."

Rimbaud ném điện thoại di động xuống, đem Bạch Sở Niên chuyển về bể cá của mình, nhiệt độ nước lạnh như băng làm cho Bạch Sở Niên dễ chịu hơn rất nhiều, Rimbaud vẫn nằm sấp trên mép bể cá canh giữ hắn, đáng sợ chính là, tốc độ bơi lội của sứa lam quang trong bể cá càng ngày càng chậm, từng con liên tiếp chết đi.

Rimbaud chạm vào nước lạnh trong bể cá, nhiệt độ nước đang tăng lên.

"...... faak (Đệch)"

Anh đem thiết bị làm mát bằng nước đặt bên giường nước tới đây, nối vào vách ngoài bể cá, chỉnh nút đến cấp độ ba. Vách ngoài bể cá chậm rãi kết thành một tầng băng sương, miễn cưỡng có thể duy trì nước trong bể cá là nước lạnh, nhưng làn da trắng vẫn như cũ mà nóng đến kinh người.

Bạch Sở Niên ngửa mặt ngồi trong bể cá, ngây ngô nói: "Anh đang nấu tôi sao, tôi sắp chin rồi, đau quá."

Rimbaud bò vào bể cá, đuôi cuốn lấy cơ thể của mình, cởi băng giữ ẩm, dán làn da lạnh lẽo dán vào ngực nóng bỏng của alpha.

Băng dưỡng ẩm từng vòng từng vòng rơi xuống đáy bể cá, tiếp xúc trực tiếp với nhiệt độ cao khiến làn da của anh nhanh chóng sưng đỏ và rơi vảy ra, anh nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn, thỉnh thoảng thay đổi tư thế, dùng làn da còn lạnh để hạ nhiệt cho alpha.

Lúc Hàn Hành Khiêm vào cửa nhìn thấy một bộ diễm tuyệt quang cảnh, bình tĩnh như hắn cũng không khỏi kinh hãi.

Tiêu Thuần thay hắn xách hòm thuốc đi theo phía sau, thấy bước chân Hàn Hành Khiêm dừng lại, hắn không tự giác liền theo tầm mắt của hắn nhìn qua.

Sau lưng Rimbaud bao trùm một bức hoa văn màu đỏ, nhìn qua giống như một khuôn mặt quỷ, nhưng đường vân tạo thành nó cũng không phải là đường cong thành thạo của thợ xăm, mà giống như là một vết sẹo thô bạo dùng vũ khí sắc bén cạo ra, theo ánh sáng xương bướm mỏng manh cao vút của nhân ngư mà phập phồng lên, mặt quỷ đỏ màu máu đang nhe răng cười trên lưng nhân ngư.

Rimbaud thấy bọn họ tiến vào, nhặt băng dưỡng ẩm quấn lại nửa người trên, bò ra khỏi bể cá rồi ngồi ngay ngắn bên giường, nhưng trên mặt khó nén suy yếu.



"Anh không sao chứ?" Hàn Hành Khiêm cầm lấy hộp thuốc từ trong tay Tiêu Thuần, nhặt ống nghe và nhiệt kế ra, ân cần hỏi Rimbaud.

Rimbaud lắc đầu.

Hàn Hành Khiêm kiểm tra Bạch Sở Niên, phát hiện cũng không phải ngộ độc rượu. Mà nhiệt độ cơ thể của hắn đã sắp cao đến nổ cả đồng hồ đo, nếu như không phải hắn phân hóa cấp bậc cao thì người bình thường đã sớm bởi vì nhiệt độ cao tự thân nghiêm trọng như vậy mà thiêu chết.

"Tôi nghĩ rằng đó là khả năng phân hóa của một tuyến thể." Hàn Hành Khiêm dựa vào kinh nghiệm phán đoán: "Tiểu Bạch trong trạng thái thanh tỉnh rất cảnh giác, rất khó khi hắn tỉnh táo bất tri bất giác ở trên người hắn động tay động chân, cho nên đối phương mượn rượu say nhiệt độ cơ thể bản thân sẽ tăng lên, chuyện này ban đầu là phát sốt, đợi đến khi sốt đến trình độ nhất định, Tiểu Bạch sẽ hôn mê, liền không cách nào chống cự."

"Nhiệt độ cơ thể còn đang tăng lên, cho dù là Tiểu Bạch cũng không chống đỡ được lâu, tôi đưa cậu ta đến hội y khoa trước, ngày mai xin điều tra nghi phạm."

Rimbaud nhìn chằm chằm vào anh ta, với đôi mắt giống như muốn ăn thịt người.

Hàn Hành Khiêm cong người trấn an: "Tôi cam đoan với anh, các tiền bối của hội y học sẽ không để cho Tiểu Bạch có chuyện. Anh cứ chờ ở nhà, đừng đi ra ngoài và đâu bộ xung quanh."

"Cậu ở cùng anh ta." Hàn Hành Khiêm dặn dò Tiêu Thuần đi theo phía sau: "Sau sẽ phát lương thực tập cho cậu."

Tiêu Thuần không vì tiền, nhưng vẫn nghe lời gật đầu mà ở lại bên cạnh Rimbaud.

Trong phòng thiếu đi hai người, lập tức an tĩnh lại, Rimbaud ôm đuôi cá cong lên ngồi ngẩn người, Tiêu Thuần cũng không thích nói chuyện, duy trì một loại cân bằng yên tĩnh.

Bởi vì nhân ngư quá mức xinh đẹp nên Tiêu Thuần cũng nhịn không được phân ra ánh mắt nhìn anh, Rimbaud tóc vàng ướt nhèm loạn đặt ở đầu vai, đuôi cá rớt đi không ít vảy, nhìn qua tiều tụy u buồn, nhưng anh vẫn xinh đẹp như cũ.

Rimbaud không nhìn hắn, nhưng biết rằng có một con mắt vẫn luôn dõi theo nhìn trên cơ thể của mình, lạnh lùng hỏi: "Đẹp không?"

"Thực xin lỗi." Tiêu Thuần nhìn về phía nơi khác, nhẹ giọng xin lỗi.

Một lát sau, Tiêu Thuần là người đầu tiên phá vỡ yên tĩnh, chủ động giải thích: "Ngày đó tôi là lần thứ hai gặp Bạch Sở Niên, chúng tôi thật sự không quen nhau, ngày đó anh ta là vì tức giận anh."

"En." Rimbaud không quan tâm nhiều đến chủ đề này.

"Vậy... Anh đánh anh ta có phải quá tàn nhẫn không, anh không phải là người yêu của anh ta sao?" Tiêu Thuần biết mình không nên xen vào việc của người khác, nhưng hắn lớn lên từ gia đình bạo lực, chủ quan phản cảm thô bạo.

"Người, yêu?" Rimbaud nghiêm túc nhẩm lại từ ngữ này một chút, hừ nhẹ một tiếng: "Cậu nói, túi đựng con sao, cậu ta không muốn, ta đang ép buộc cậu ta. Con mèo, dễ thương, đáng thương, nhưng tôi ép buộc cậu ta, tôi muốn cậu ta."

Tiêu Thuần sửng sốt: "Túi đựng con...? Người bình thường cũng sẽ không thích từ này, huống chi anh ta là alpha."

Rimbaud cũng bối rối: "Wei? (Tại sao)"

Tiêu Thuần suy nghĩ một chút, chậm rãi giải thích cho nhân ngư: "Túi đựng con ở chỗ chúng tôi gần giống với mang thai, có nghĩa là anh để cho một người nào đó để giúp anh có con, nhưng anh không có tình cảm với người đó.

Cũng giống như tôi. Tiêu Thuần nghĩ.

Rimbaud thưởng thức sự khác biệt văn hóa này trong một thời gian dài, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy, túi đựng con, nói tình cảm, như thế nào?"

Tiêu Thuần cũng không nghĩ tới anh lại hỏi như vậy, vì tự hỏi đáp án, biểu tình bình thản nghẹn đến có chút không được tự nhiên, nghiêng đầu trả lời: "Cái này... Tôi không biết, tôi chưa bao giờ yêu."

Không khí lại rơi vào lúng túng.

Trong nháy mắt, một cỗ tin tức xa lạ yếu ớt xông vào cửa sổ, hai người đồng thời cảnh giác ngẩng đầu.

Rimbaud phản ứng rất nhanh, chính xác bắt được mùi hương mang theo địch ý này, cùng trên người Bạch Sở Niên xuất hiện mùi khác thường giống nhau. Anh nhanh chóng trèo lên ngưỡng cửa sổ, mở cửa sổ và cố gắng nhảy xuống để đuổi theo.

Tiêu Thuần ngăn anh lại: "Chờ đã, nhỡ may là bẫy thì sao?"

"En, vậy thì sao?" Rimbaud gỡ tay hắn ra khỏi cổ tay mình: "Giết chết, người sử dụng năng lực, năng lực liền biến mất, cậu biết."

Rimbaud linh hoạt trèo xuống cửa sổ.

Tiêu Thuần chần chờ một chút, cầm di động đuổi theo, trên đường gửi cho Hàn Hành Khiêm định vị thời gian thực.

Tốc độ bò của Rimbaud rất nhanh, anh có thể lợi dụng điện từ mà hút mình vào sắt thép, cơ bản không có chướng ngại vật nào có thể ngăn cản được anh.

Nhưng tốc độ của Linh Đề cũng không chậm chút nào, thậm chí so với nhân ngư trên đất liền nhanh hơn nhiều. Rimbaud nhanh chóng trèo qua một bức tường cao, Tiêu Thuần thì bước nhanh một bước, hai tay bám vào mép trên, dựa vào lực lượng cánh tay cùng chân nhanh chóng vượt qua, tiếp tục đuổi theo Rimbaud.

"Tôi cùng với anh." Tiêu Thuần nói.

Rimbaud liếc nhìn hắn ta: "Cậu không thể, đứng xa ra."



"Nhưng bác sĩ Hàn bảo tôi ở cùng một chỗ với anh." Tiêu Thuần cố chấp đi theo nhân ngư.

Rimbaud nhíu mày: "Nghe lời thật đấy."

Tiêu Thuần không được tự nhiên nhìn về phía nơi khác: "Tôi không có, tôi chỉ là..."

Rimbaud nhìn về phía trước: "Ai thèm quan chứ."

"Phát hiện ra rồi." Bảng điều khiển vạn năng khả năng phân hóa J1 của Tiêu Thuần có thể phát hiện nhiều loại số liệu, hắn sử dụng năng lực dự đoán lộ tuyến chạy trốn của người nọ, tổng cộng có hai tuyến đường, khả năng dự đoán lớn hơn 90%.

"Bên trái và phía trước mỗi người đều có một con đường, chúng ta có thể chia nhau đuổi theo." Tiêu Thuần nói: "Nhưng tôi cũng đã cùng bác sĩ Hàn tìm hiểu qua, có thể bất tri bất giác làm Bạch Sở Niên như vậy thì người có năng lực như thế cũng không nhiều lắm, ngoại trừ khách nhân trên tiệc rượu cũng chỉ có thể là phản đồ trong liên minh... Tôi nói như vậy đích xác không thích hợp, nhưng đây là kết quả sau khi phân tích chính xác của tôi, đây rõ ràng là một hành động có kế hoạch trước, chúng ta tùy tiện đuổi theo có thế sẽ xảy ra chuyện."

"Rimbaud, tôi khuyên anh đừng đi." Tiêu Thuần nói: "Tôi dự đoán xác suất xảy ra tai nạn là 77%. Anh tin tôi đi, trở về xin trợ giúp trước đã, ngày mai lại lục soát tiếp."

Rimbaud mắt điếc tai ngơ.

Không phải là anh cố chấp, chỉ là bởi vì anh rất hiểu được khả năng tự chữa bệnh của thể thí nghiệm, đến mức độ nào sẽ phát sinh nhiễm trùng nghiêm trọng, anh biết rõ.

Tiêu Thuần ngừng lại.

Có thể một mình từ kỳ thi ATWL lấy được thành tích sống sót thứ tư, dựa vào thực lực không thể nghi ngờ gì, nhưng tuyệt đối không phải là mãng lĩnh.

Hắn dễ dàng trèo lên tường cao, nhảy giữa các tòa nhà cao tầng trong đêm tối, tìm kiếm góc chết của tất cả camera giám sát, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng thị lực động nhạy bén để nắm bắt quỹ đạo hành động của Rimbaud, tính toán tỷ lệ thành công của các chiến thuật khác nhau trong lòng.

Khi hai người lại gặp nhau, Tiêu Thuần đem hai loại lộ tuyến chiến thuật mình làm nói cho anh biết, Rimbaud gật đầu, Tiêu Thuần lập tức trèo lên tường cao tiếp tục đi theo.

Ở một góc đèn đường lóe lên, Tiêu Thuần dẫn đầu phát hiện bóng dáng đối phương, lợi dụng bảng điều khiển vạn năng phát hiện số liệu không khí, chiếm biết được loại tuyến thể của đối phương —— Da khí bố giáp alpha, tuyến thể bọ cánh cứng.

Tiêu Thuần truyền tin tức cho Rimbaud đang bám sát hàng rào dây thép gai: "Tuyến thể da khí bố giáp, phạm vi năng lực có thể ở hai phương diện độc khí và nhiệt độ cao."

Tốc độ của Rimbaud trong nháy mắt chậm lại.

Đại đa số năng lực anh đều sẽ không để vào mắt, nhưng nhiệt độ cao đối với anh mà nói là một nhược điểm trí mạng.

Trán Tiêu Thuần chảy ra mồ hôi lạnh, hắn phi thường không am hiểu cận chiến, nhưng lúc này lại không có súng bắn tỉa mang theo trên người, chỉ có thể ra hiệu với Rimbaud: "Anh có thể sao?"

Rimbaud nhìn thoáng qua sắc trời, bình minh đã gần lên, thời gian cũng không còn nhiều.

Nếu như năng lực của đối phương đối với mình bất lợi, như vậy chỉ có thể nắm lấy cơ hội tấn công người trước, đuôi cá Rimbaud tích đầy điện quang, hóa thành một đạo tia chớp cấp tốc phóng về phía trước.

Cùng lúc đó Bạch Sở Niên nằm trong phòng bệnh của hội y học, mấy vị giáo sư đức cao vọng trọng vây quanh hắn, Hàn Hành Khiêm cũng ở trong đó.

Số dụng cụ tiếp theo trên người Bạch Sở Niên vẫn tăng lên, tế bào cục bộ của hắn chết hàng loạt ở nhiệt độ cao, mà tốc độ tự chữa bệnh bị nhiệt độ cao ức chế, cứ tiếp tục như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Giáo sư Chung nói ra quan điểm của mình: "Tôi nghĩ rằng đây là năng lực M2 của tuyến thể da khí giáp tạo ra nhiệt độ cao, cách giải quyết nhanh nhất hiện nay là giết chết người có khả năng sử dụng, nhưng với trạng thái hiện tại của cậu ta tối đa 4 giờ nữa sẽ bị nhiễm trùng nghiêm trọng, chúng tôi không kịp áp dụng cho việc tìm kiếm."

Một bác sĩ khác đề xuất: "Hãy thử tiêm thuốc AC xem sao, buộc phải nâng cao giai đoạn tăng trưởng của mình, với cấp bậc của mình, miễn là tỉnh táo thì sẽ không có vấn đề."

AC dược tề liền nắm trong tay Hàn Hành Khiêm, vốn đáp ứng nhiệm vụ của Bạch Sở Niên trở về liền đem ống dược tề này đưa cho hắn.

"Tôi không kiến nghị nên làm điều đó." Hàn Hành Khiêm từ trong im lặng mở miệng: "Nếu chỉ là thời kỳ ươm tạo thí nghiệm, sau khi tiêm phát triển thành giai đoạn trưởng thành còn dễ khống chế, nhưng cậu ta đã ở giai đoạn trưởng thành, sau khi tiêm dược tề AC sẽ tăng tốc phát triển đến giai đoạn xấu đi, chúng ta không thể dự đoán sẽ phát sinh ra chuyện gì, cho dù hiệu quả dược tề chung ta giả tạo chỉ có 24 giờ, nhưng trong vòng 24 giờ này ta không cam đoan cậu ta có thể khống chế được mình."

Giáo sư Chung đồng ý với ý kiến của Hàn Hành Khiêm, sai người tăng cường xin tổ đặc công tìm kiếm, hy vọng có thể đuổi kịp trước khi Bạch Sở Niên bị nhiễm bệnh để xử tử tuyến thể da khí giáp.

Bởi vì đi gấp nên điện thoại di động của Hàn Hành Khiêm quên tắt tiếng, đột nhiên điện thoại vang lên một tiếng.

"Xin lỗi." Hàn Hành Khiêm lấy điện thoại di động ra ấn im lặng, nhưng tin nhắn cho thấy Tiêu Thuần gửi tới một cái chia sẻ định vị, hơn nữa còn gửi tới một đoạn video, dưới ánh đèn đường u ám, Rimbaud cùng một tên alpha da khí bố giáp cấp M2, nhân ngư đang thử phóng điện đánh chết đối phương, nhưng đối phương hiển nhiên có hiểu biết về năng lực của nhân ngư, không ngừng tăng nhiệt độ không khí cục bộ cắt đứt lưu trữ điện của Rimbaud.

"Tìm được rồi." Hàn Hành Khiêm đưa video cho giáo sư Chung xem, giáo sư Chung vẻ mặt thâm trầm: "Gặp phải năng lực nhiệt độ cao, tuyến thể cá quá thiệt thòi rồi."

Trong video, Rimbaud bị không khí nóng lên tới 100 độ thiêu rụi vào đuôi cá, từ trên dây thép gai rơi xuống, nhanh chóng bò xuống tránh né công kích tiếp theo, vảy cá nhanh chóng bị cháy lộ ra một miếng thịt đỏ át.

Qua video đều có thể cảm nhận được nỗi đau kinh hoàng, tiếng kêu đau bén nhọn của Rimbaud từ trong video truyền ra.

Ngón tay Bạch Sở Niên giật giật, số liệu hiển thị của dụng cụ hỗn loạn tăng vọt không khống chế được, hắn ôm đầu sắp nứt ra, lung tung sờ đến thuốc xúc tác AC trong tay Hàn Hành Khiêm.

"Đi... tiềm cho Rimbaud..."