Nhân Ngư Trả Thù

Chương 27: Vương Đại Quốc.!?




" Chạy Đi Thuận.! Cậu Làm cái Quái gì vậy.? Giờ Không Phải là lúc đánh nhau đâu.! "

An ôm Minh trong tay đang cố ngoái đầu lại gọi Thuận, Khi nãy chẳng biết ở đâu bơi đến một đàng cá mập, số lượng chả biết là bao nhiêu, có mấy con đã thành tinh mang hình dạng nữa người, nữa cá.

Nhìn con cá mập nữa người nữa cá, Làm Thuận buồn cười, mặt dù biết đang nguy hiểm nhưng mà nhìn chúng cậu không nhịn cười được.

" A Ha Ha Ha Ha... Xấu... Xấu Kinh khủng khiếp luôn.! "

Bọn Chúng đứng hình trong vài giây, Lý do chúng đến đây là vì cây Huyết San Hô kia.! Nếu có được cây san hô ấy thì chúng sẽ hóa thành người hoàng toàn, nhưng nó đã bị Minh ăn mất, nên chúng muốn bắt Minh về để uống máu.!

" Giao Nhân Ngư ra đây, Bọn ta tha cho các ngươi một mạng.! "

Thuận tắt ngúm nụ cười mà lùi từ từ về phía An, Mấy con cá mập xấu đến ma chê quỷ hờn này lại muốn bắt người mà cậu và An đã liều mạng cứu sao.? Khẽ đưa mắt sang An, Thuận giật mình vì ánh mắt màu xanh dương đang phát sáng đầy sát ý.

An đưa Minh cho Thuận bế, Cậu ta tiến lên phía trước nhìn đám cá tạp nham, một nụ cười ác hiện lên trên đôi môi của cậu ta... Không đợi chúng phản ứng đã có hai tên bán cá nằm gọn trong tay An. ánh mắt sắt lạnh nhìn kẻ đứng đầu, An lạnh giọng :

" Các Ngươi vừa nói Cái gì.? Tha cho ta một Mạng.? Các ngươi xứng sao.? Lũ Cá tạp Nham như các ngươi chỉ xứng để ta giải trí mà thôi.!! "

" Ngươi.! Khốn Khiếp, Bắt Chúng.! "

Theo tiếng nói Hàng loạt những con Cá mập lao nhanh đến chỗ An, Cậu ta chỉ nhếch môi, nhìn chúng như phù du, con nào lao đến, cậu ta sẽ tiển nó đi ngay, chúng còn chả kịp nhìn thấy bản thân bị thứ gì đam xuyên qua người.

Thuận nuốt nước bọt cái ' ực ' , Nếu mà lúc cậu đánh với An ở dưới nước, thì chắc cậu đã phơi thay rồi, Nhìn mấy con cá mập bị An xé xác nhanh đến nỗi Thuận còn chưa kịp nhìn thấy bóng dáng cậu ta nữa, Cậu chỉ nhìn thấy đôi mắt màu xanh dương sáng hoắt đang bơi với tốc độ ánh sáng giữa dòng nước đầy máu.!

" Mạnh... Mạnh.. Quá.! " - Thuận run giọng lẩm bẩm, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy An chiến đấu hết sức mình.!

Nhìn xuống Minh còn đang mê man, Thuận lại đưa mắt nhìn xuống đôi chân đầy vảy mà lạnh người... Cậu tự nhìn bản thân bây giờ lại tự cảm thấy sợ chính mình... Hình dạng này quá đáng sợ.



Đưa mắt nhìn lại chiến trường của An, giờ đây An đang cầm cái đầu con Cá mập thành tinh, đứng đầu lũ cá mập kia, nét mặt cười nham nhở :

" Ha.! Giờ là Ai tha mạng cho Ai.? Ngươi nghĩ Ta ăn chay Sao.? suốt trăm năm ta đã gặp nhiều loại Cá thành Tinh, Nhưng chỉ mỗi ngươi là Ngu ngốc.! "

" Tha...Tha...tha.. " - Lời của con cá mập còn chưa hoàng thiện thì đã bị An bóp nát đầu.! Khẽ xoay người lại An nhìn Thuận rồi nói :

" Đi thôi, Không muốn chiến, mà chúng tự tìm được chết, đúng là lũ tạp Nham.! "

Cướp Minh khỏi tay Thuận, An bơi phía trước Thuận nhanh nhẹn bám sát theo, Cậu vừa bơi vừa cầu nguyện cho lũ cá mập kia, Là Kiếp sau đừng dại mà chọc vô tử thần nữa.

" Chúng ta sẽ đến một nơi xa nơi này một chút, Tên Ka chắc lại lên kế hoạch khác nữa rồi.! " - Nghe vậy Thuận liền hỏi :

" Đi đâu.? "

" Vương Đại Quốc.! Nơi đó khá thái bình nên chắc sẽ an toàn hơi ở đây.! "

" Nhưng mà, nơi đó cách nơi đây bao xa.? Tôi chưa bao giờ nghe đến nơi đó.! " - Thuận nhăng mặt, cậu chưa nghe đến Vương Quốc đó bao giờ cả, An nhẹ nhàng đáp:

" Chắc cũng... Không xa lắm... Chỉ nữa vòng tròn thế giới thôi... "

" Hả.? Không Xa.? Chỉ Nữa Vòng.? Cậu đang chơi tôi đến à.? " - Thuận mặt nổi đầy gân xanh, gân đỏ chấm vấn. An ngại ngùng liếc nhìn Thuận, Định nói gì đó nhưng lại thôi...

không gian lại trở về im lặng, Thuận nhìn bóng lưng của An... Cậu thật sự, thật sự, rất nhớ Mỹ Liên... Ánh mắt Thuận buồn bã, cậu muốn khóc nhưng lại không thể... Cậu sẽ trả thù cho người cậu yêu,

Cứ như thế An bơi phía trước Thuận lặng lẽ theo sau, Chẳng biết đã qua bao lâu.

Minh khẽ cựa quậy, mở đôi mắt nặng nề nhìn An :



" Tôi đang ở... đâu.?? "

" Tỉnh rồi, Tôi còn tưởng cô sẽ bỏ mạng nữa đó chứ.! Sống lâu mà vô dụng hết sức.! " - An nhìn Minh chê bai, vừa tỉnh lại Minh đã phải nghe lời nói móc của An, Khẽ cười cười Minh đáp :

" Ồ. Vậy Sao.? "

Thấy ánh mắt dò xét của Minh dành cho An, Thuận đứng bên liền quay mặt chỗ khác, Minh thở hắt ra, nhìn xung quanh thấy lạ mắt nên hỏi :

" Chúng ta, đang ở đâu vậy.? "

" Vùng Biển thuộc quyền sở hữu của Vương Đại Quốc.! " - An nhàng nhạt nói, Minh đưa tay vuốt nhẹ tóc, chậm rãi mở lời :

" Chạy trốn sao .? Đây không phải phong cách của cậu nhỉ.? Tôi tưởng cậu phải khô máu với Tên Ka chứ.! "

" Nếu không tại cô thì tôi đã giết được hắn rồi, cô là một cục tạ đó, hiểu không.! "

Minh không đáp lời An, mà nhìn qua Thuận nói:

" Cậu biết cách điều khiển nước chưa.? Tôi thấy cậu có một nữa dòng máu Nhân Ngư.! Chắc tại như thế nên Tên Ka mới muốn luyện cậu thành Quỷ nhỉ.? "

" Một.. Một.. Nữa Nhân Ngư.? " - Nghe Minh nói Thuận thắc mắc không thôi, cậu chỉ biết mình khác người, Thuận còn tưởng mình giống An là một Bán Quái cơ ,Minh đưa tay xoa nhẹ trán :

" Nói Thật... Thì... tôi cảm nhận được, cậu đã ăn rất nhiều thịt Nhân Ngư... Chắc trong khoảng thời gian mà cậu ở với hắn, thì hắn đã cho cậu ăn và uống rất nhiều máu và thịt của Nhân Ngư... "

Thuận như chết lặng khi nhớ đến cảnh, ông Đình vui vẻ mời cậu ăn thịt cá sống.! Chẳng lẽ tất cả điều là thịt Nhân Ngư sao.? An lắc đầu nhìn lên trên mặt biển rồi hô :

" Lên Đất Liền Thôi.! Tôi Chả Muốn Ở Dưới Nước Thêm Chút Nào Nữa.! "