Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi - Chương 40: Tiểu Chi đừng khóc




"Ngu sư tỷ, tỷ thí của sư huynh còn chưa kết thúc, chúng ta đi xem một chút được không?" Long Tiểu Chi giải cứu cánh tay béo của mình, nghiêm túc hỏi, trong lòng vô cùng nhớ nhung Nguyễn Thanh Tuyết và Hoa Vũ Lâu.



Ngu Hoài Tô tiếc nuối chà xát ngón cái và ngón trỏ vừa mới bóp cánh tay mũm mĩm của Long Tiểu Chi, dáng vẻ thèm thuồng vẫn chưa thỏa mãn, các sư huynh phía sau nhìn thấy không tự chủ được lùi một bước, đột nhiên sư muội thật là đáng sợ!



Trong Vân Khuyết tông, sợ là không ai có thể cự tuyệt yêu cầu của Long Tiểu Chi, mặc dù Ngu Hoài Tô không thích lắm, nhưng vẫn mang Long Tiểu Chi đi thẳng đến lôi đài đấu võ.



Lôi đài đấu võ cũng chia làm mấy tổ, dù sao cảnh giới khác nhau, nhưng thả lỏng hạn chế tuổi, tu sĩ có kinh nghiệm có hiển nhiên có ưu thế hơn.



Lúc mấy người Ngu Hoài Tô đến dưới lôi đài Kim đan kỳ, Nguyễn Thanh Tuyết đang ưu nhã thu thế, đối diện với hắn, một khoảng nam tử trung niên cung kính thi lễ một cái, hiển nhiên thua tâm phục khẩu phục.



"Thanh Tuyết sư huynh, huynh đánh xong nhanh quá!" Ngu Hoài Tô kinh ngạc không thôi, trước kia nàng cố ý nghe ngóng, người Nguyễn Thanh Tuyết sẽ giao đấu hôm nay là một tu sĩ kim đan hậu kỳ hơn bốn trăm tuổi, còn tưởng rằng sẽ là một cuộc ác chiến, bây giờ nhìn Nguyễn Thanh Tuyết bạch y tung bay, lông tóc không tổn hao gì, Ngu Hoài Tô nhìn không thấu thực lực thật của Nguyễn Thanh Tuyết.



"Bởi vì đoán được các ngươi sẽ đến đây." Nguyễn Thanh Tuyết cười xuống lôi đài, quả nhiên vừa mới đứng vững, Long Tiểu Chi đã không thể chờ đợi được vỗ cánh bay về phía hắn.



Long Tiểu Chi bị ánh mắt Ngu Hoài Tô sau lưng đả kích mạnh, ánh mắt và tâm trạng nàng có vẻ thương tâm không thôi, cảm thấy mình có phải hơi quá đáng hay không, cánh càng vỗ càng chậm, cuối cùng bóng dáng nhỏ bé dừng ở giữa Nguyễn Thanh Tuyết và Ngu Hoài Tô.



Rất nhanh, Long Tiểu Chi quay người lại, lấy một trái ô mai mà mình cất trong linh phủ thật lâu cũng tiếc không nỡ ăn, màu đỏ tươi đẹp của ô mai ngưng đầy ánh nước, nước nhiều đến mức sắp nhỏ ra ngoài, trái ô mai cũng rất lớn, ít nhất cần Long Tiểu Chi dùng hai tay ôm.



"Sư tỷ thích ăn ô mai sao?" Long Tiểu Chi bay trở về trước mặt Ngu Hoài Tô, mở to mắt, chăm chú hỏi.



Ngu Hoài Tô nhìn bé con xinh xắn mặc bạch y trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của trẻ con được ô mai đỏ tươi chiếu sáng, trong mắt to đen nhánh là sự nghiêm túc, trong nháy mắt gào một tiếng, ôm lấy nàng, dùng sức cọ cọ, "Tiểu Chi sư muội sao có thể tri kỷ như thế, sau này đi theo sư tỷ có được không!"



Long Tiểu Chi cực lực nâng cánh tay nhỏ lên, để ngừa ô mai bị đè bẹp, chờ đến lúc nàng tránh ra, dùng ô mai thay cho mình nhét vào trong tay Ngu Hoài Tô, vỗ cánh, lấy tốc độ nhanh nhất của mình xông vào trong lòng Nguyễn Thanh Tuyết, một lúc sau mới bò lên vai Nguyễn Thanh Tuyết, ưu nhã ngồi vào chỗ của mình.



Ngu Hoài Tô đau lòng nhìn Long Tiểu Chi một hồi, hình như chưa từ bỏ ý định, cuối cùng chỉ có thể cầm ô mai đi theo sau lưng Nguyễn Thanh Tuyết, đi đến lôi đài Trúc cơ kỳ.



Long Tiểu Chi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Thanh Tuyết nghe thấy tiếng thở dài bên tai thì cười khẽ một tiếng, Long Tiểu Chi lập tức nói lảm nhảm với lỗ tai của hắn."Vừa nãy sao Nhị sư huynh không giúp muội!"



Giọng nói Nguyễn Thanh Tuyết không nhanh không chậm, hơi lạnh nhạt nhỏ giọng đáp."Bởi vì Tiểu Chi cũng rất thích Ngu sư muội mà."





Long Tiểu Chi nghiêng đầu hừ nhẹ."Mới không có!" Một lát sau mới tiếp tục nói."Chỉ có một chút! Chỉ có một chút xíu!"



Vừa nói chuyện, mấy người đã đến gần lôi đài Trúc cơ kỳ, đột nhiên lại nghe nói một tiếng phịch khổng lồ vang lên từ trên lôi đài, hình như có thứ gì nện trên lôi đài.



Nụ cười trên mặt Nguyễn Thanh Tuyết biến mất, tu sĩ xung quanh lôi đài Trúc cơ kỳ này quá nhiều, vây lôi đài chật như nêm cối, bầu không khí cũng không thích hợp.



Nguyễn Thanh Tuyết không khỏi bước nhanh hơn, xuyên qua phần đông tu sĩ, cuối cùng đến trước lôi đài, ngẩng đầu nhìn lại, đồng tử bỗng nhiên co lại.



Trên lôi đài có hai người, một nam tử mặc quần áo màu tối, áo khoác ngoài có thêu hoa văn màu vàng kim, cầm linh kiếm trong tay đứng thẳng, một người mặc bạch y, bạch y nhuốm máu, đang ngã xuống trên mặt đất, dấu vết tím xanh trên mặt có thể thấy rõ ràng, không phải là Hoa Vũ Lâu thì là ai.



Rõ ràng Hoa Vũ Lâu bị thương rất nặng, nhưng linh kiếm vẫn nắm thật chặt trong tay, khóe mắt trông thấy màu trắng quen thuộc, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện là Nguyễn Thanh Tuyết, còn có bé con xinh xắn hình như đã bị dọa sợ trên vai Nguyễn Thanh Tuyết, giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười, giọng nói hơi khàn khàn, hai tay chống muốn đứng lên."Nhị sư huynh... đưa Tiểu Chi về trước đi..., nếu không... Vị sư huynh là đệ sẽ mất hết mặt mũi..."



Lời Hoa Vũ Lâu còn chưa dứt, nam tử liên tục đứng ở một bên lại tiến lên vài bước, đá vào ngực Hoa Vũ Lâu, mặc dù Hoa Vũ Lâu đã dùng cánh tay ngăn cản, nhưng vẫn bay ra ngoài."Đã có sức lực nói chuyện, vậy thì cũng có sức lực nhận thua."



Long Tiểu Chi mạnh mẽ bay khỏi vai Nguyễn Thanh Tuyết, cấp tốc bay về phía lôi đài. Nguyễn Thanh Tuyết phản ứng nhanh chóng, lập tức duỗi tay ngăn cản, nhưng cho dù ngăn cản thân thể Long Tiểu Chi, đôi cánh kia còn đang liều mạng vỗ, muốn tránh khỏi giam cầm.



"Tiểu Chi, không có việc gì." Nguyễn Thanh Tuyết lập tức dùng ngón tay trấn an sờ đầu Long Tiểu Chi, cánh của bé con cuối cùng chậm rãi ngừng lại, hai cánh tay mập mạp sít sao ôm bàn tay hắn.



Trên lôi đài, nam tử quần áo màu xanh tối tăm cũng chú ý tới Long Tiểu Chi dưới đài, nói đến cũng lạ, rõ ràng là nhỏ như vậy, nhưng khí thế đột nhiên bộc phát lại khiến cho người ta nhận ra trong nháy mắt.



"Cái gì Vân Khuyết tông, không gì hơn cái này, đom đóm mà dám tranh đua với mặt trời! Trong Nam Cảnh này, có Thương Lan ta ở đây, thì vĩnh viễn không ngày nổi danh của ngươi, thiên tài kiếm tu? Ngươi tự phong sao?" Nam tử đùa cợt nói, vài bước vượt đến bên cạnh Hoa Vũ Lâu, đá vào người Hoa Vũ Lâu lần nữa.



Mấy người Ngu Hoài Tô cũng chen đến trước lôi đài rất nhanh, thấy tình cảnh trên lôi đài thì bùng nổ trong nháy mắt. Ngu Hoài Tô lập tức muốn chửi ầm lên, lại bị những người còn lại tay lanh mắt lẹ bụm miệng, nếu như lúc này chọc giận nam tử kia, bị thương chỉ là Hoa Vũ Lâu.



Mắt Long Tiểu Chi nháy cũng không nháy nhìn lên lôi đài, cho dù không quan sát từ lúc mới bắt đầu, cũng có thể đoán được đại khái, hôm nay Hoa Vũ Lâu giao đấu với đệ tử Thương Lan tông nhưng không địch lại, người Thương Lan tông nhân vũ nhục Vân Khuyết tông, lấy cá tính Hoa Vũ Lâu dù đánh chết cũng không chịu nhận thua, chỉ là tại sao Thương Lan tông lại nhằm vào Vân Khuyết tông?



Chẳng lẽ là do trưởng lão lúc nãy đắc tội ở lôi đài luyện đan ? Không đúng, thời gian quá ngắn, khi đó giao đấu giữa Hoa Vũ Lâu và Thương Lan tông đã bắt đầu.




Đột nhiên Long Tiểu Chi nghĩ đến mục đích Giải Mật Nhi đến Vân Khuyết tông mấy ngày trước, nếu như Thanh Đan Môn không có được sự đồng ý cả Vân Khuyết tông, cộng thêm Giải Mật Nhi cố gắng xuyên tạc, kết thù oán là điều tất nhiên, lấy sự cao ngạo của Thanh Đan Môn, chỉ sợ hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên tuyển mục tiêu khác khác, cũng chính là Thương Lan tông.



Thương Lan tông phát hiện bí cảnh, sao lại cam tâm chắp tay dâng bí cảnh cho người khác, Thanh Đan Môn đến cầu viện, tự nhiên cầu còn không được. Như thế cũng giải thích rõ ràng, Thanh Đan Môn và Thương Lan tông liên thủ, kết quả tỷ thí Nam Cảnh cơ hồ thành kết cục đã định, Long Tiểu Chi nắm chặt quả đấm nhỏ."Tam sư huynh, nhận thua!"



Hoa Vũ Lâu trên lôi đài mạnh mẽ nhìn về phía Long Tiểu Chi. Long Tiểu Chi nghiêm túc lặp lại một lần nữa, nàng không thể trị liệu cho Hoa Vũ Lâu trước mắt bao người, hiện thời Hoa Vũ Lâu đã không còn phần thắng, giằng co nữa sẽ chỉ làm Thương Lan tông và Thanh Đan Môn vừa lòng đẹp ý.



Đệ tử Thương Lan tông Lam Thanh Hàm nhếch nhếch môi cười, nửa ngồi bên cạnh Hoa Vũ Lâu, khẽ cười nói."Nghe không, tiểu sư muội đáng yêu của ngươi đang bảo ngươi nhận thua kìa, thừa nhận đi, Vân Khuyết tông chỉ là bùn đất dưới chân Thương Lan ta, dính trên giày cũng ngại bẩn!"



Hoa Vũ Lâu nắm chặt linh kiếm trong nháy mắt, trong mắt tràn đầy lửa giận. Sau đó lúc Lam Thanh Hàm cho rằng mục đích đạt thành, Hoa Vũ Lâu phun ra ba chữ rõ ràng."Ta nhận thua!"



Chuyển biến quá mức nhanh chóng, Lam Thanh Hàm khó nén kinh ngạc, trước đó hắn dùng hết tận thủ đoạn nhục nhã, người này tựa như đầu gỗ, thà chết trên lôi đài cũng không nhận thua, vì sao tiểu yêu kia chỉ nhẹ nhàng nói một câu, đã khiến hắn nhận thua rồi?



Lam Thanh Hàm không hiểu, Nguyễn Thanh Tuyết lại thở phào nhẹ nhõm, tính cách Hoa Vũ Lâu xúc động, dễ bị chọc giận mất lý trí, nhưng hắn cực yêu thương Tiểu Chi, chỉ cần chuyện liên quan Tiểu Chi, sẽ vô ý thức suy tư nhiều hơn một chút. Đương nhiên cũng không thiếu năm năm ảnh hưởng của Long Tiểu Chi với Hoa Vũ Lâu.



"Đúng là đáng tiếc, nhưng không vội, sau này còn có thí luyện tông môn, trong đại trận thí luyện Cửu Trọng, không ai có thể nghe thấy ngươi nói nhận thua." Vẻ mặt Lam Thanh Hàm thoải mái sửa sang quần áo.



Đệ tử Vân Khuyết tông lập tức tiến lên, nâng Hoa Vũ Lâu xuống, Nguyễn Thanh Tuyết bắt đầu dùng linh lực tra xét thương thế của Hoa Vũ Lâu, lông mày càng nhíu thật chặt, cuối cùng trên khuôn mặt nho nhã thế nhưng xuất hiện sát khí, quay đầu nhìn về phía Lam Thanh Hàm nhàn nhã đứng bên kia lôi đài.




Lam Thanh Hàm hình như hồn nhiên chưa phát hiện ra sát khí của Nguyễn Thanh Tuyết."Đao kiếm không có mắt, bị thương là điều không thể tránh được, nhưng ta thấy sư đệ ngươi trên con đường kiếm tu cũng sẽ không có thành tựu gì, dứt khoát giúp hắn nhận rõ thực tế."



Thần chí Hoa Vũ Lâu đã hơi mơ hồ, tay cầm linh kiếm cũng không tự giác run lên nhè nhẹ, còn uể oải nói."Tiểu Chi à... Sư huynh có phải khiến muội mất mặt không..."



Long Tiểu Chi bay một vòng quanh Hoa Vũ Lâu, không dám hạ xuống, sợ đè lên vết thương của Hoa Vũ Lâu, cuối cùng dừng trước mặt Hoa Vũ Lâu, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ sờ gò má Hoa Vũ Lâu, lại tiến lên cọ cọ.



Không nghe Long Tiểu Chi trả lời, Hoa Vũ Lâu cố sức mở mắt ra, lại phát hiện bé con trước mặt đã bắt đầu rơi nước mắt, trong đôi mắt to hơi nước mịt mờ tràn đầy đau lòng, Hoa Vũ Lâu sững sờ, hắn đã sắp quên lần trước Long Tiểu Chi khóc là lúc nào, đồng tử vốn hơi tan rã chậm rãi tập trung, có thứ gì đó rất kiên định tuôn ra từ trong đáy lòng."Tiểu Chi ngoan... đừng khóc..."



Lúc Long Tiểu Chi đụng vào Hoa Vũ Lâu đã kiểm tra thương thế của hắn, phát hiện vết thương trên người Hoa Vũ Lâu vô cùng nghiêm trọng, đệ tử Thương Lan tông kia chuyên chọn kinh mạch mà ra tay.




Giờ Hoa Vũ Lâu còn có thể hành động, nhưng chín phần kinh mạch đã bị rạn nứt, nếu như không có lượng lớn linh lực tẩm bổ và tu bổ, không quá hai canh giờ, gân mạch sẽ vỡ, mà cho dù có đại lượng linh lực tẩm bổ, khống chế linh lực cũng là điều mấu chốt, nếu không chẳng những cứu không được Hoa Vũ Lâu, còn làm cho gân mạch hắn lập tức bị nghiền nát.



Người tu chân tuyệt đối không thể để bị thương ba thứ: Gân mạch, thần thức, và linh căn. Gân mạch là lối đi của linh lực, thần thức liên quan đến linh hồn, linh căn quyết định tư chất. Ba thứ này một khi bị tổn thương, chữa trị khó như lên trời, không phải trân bảo thế gian hiếm thấy thì không thể chữa.



Long Tiểu Chi lấy một mảnh đan dược màu vàng kim từ trong linh phủ ra nhét vào trong miệng Hoa Vũ Lâu. Hoa Vũ Lâu cũng không hỏi là cái gì, hắn chỉ biết Tiểu Chi tuyệt đối sẽ không hại hắn, đan dược vừa vào miệng, linh lực mãnh liệt bắt đầu sinh sôi.



Linh lực giống như nước suối, dịu dàng chậm chạp lại liên tục không ngừng, chảy qua kinh mạch bị tổn thương, nhẹ nhàng chữa thương.



Sau khi Long Tiểu Chi nhét đan dược vào trong miệng Hoa Vũ Lâu, gần lôi đài đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, vẻ mặt tu sĩ kia hết sức kỳ quái, ngu ngơ một hồi, thấy những người còn lại không giải nhìn mình, mới mở miệng nói."Vừa nãy ta ở lôi đài luyện đan."



Những người còn lại nghe vậy thì ào ào quay lại đầu, người này có bị bệnh không, ai thèm để ý vừa nãy ngươi ở đâu?



Người kia tiếp tục nói."Vừa nãy con tử điệp kia luyện ra một mảnh đan dược thánh phẩm."



Tầm mắt của mọi người xoát xoát xoát lại quay về, ngay cả Lam Thanh Hàm liên tục thảnh thơi nhàn hạ cũng nhìn sang.



Tu sĩ kia nuốt một ngụm nước bọt chỉ vào Hoa Vũ Lâu nói."Thánh đan giống như bị ăn."



Động tác của mọi người giống hệt nhau, ào ào nhìn về phía Hoa Vũ Lâu.



"Trời! Đó là cái gì?" Sau chút thời gian yên tĩnh, có người chỉ bầu trời trên đầu Hoa Vũ Lâu la lên.



Chỉ thấy bầu trời xanh vạn dặm không mây đột nhiên bắt đầu hình thành mây mù màu trắng, hình thành lốc xoáy rất lớn, lấy Hoa Vũ Lâu làm trung tâm càng tụ càng rộng.



_hết chương 40_