Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi - Chương 94: Ngủ say




Hiên Khâu Thiên Giác hỏi thăm xong, hiện trường một mảnh tĩnh mịch, mọi người không phản ứng kịp câu này có ý gì.



"Bởi vì nơi này là Hoàn Thần." Câu trả lời của Lạc Phong Tử khiến người ta nghe không hiểu gì, nói xong, Lạc Phong Tử nhấc cự kiếm lên chậm rãi đến gần, kiếm ý ngưng tụ, ngăn công kích của Đằng Xà, vung kiếm bổ về phía Long Phong Triệt.



Long Phong Triệt không còn sức tránh né, phán đoán của hắn nói cho hắn biết, một kích này hắn không nhận nổi, Long Tiểu Chi sớm đã kiệt lực, thấy thế thì liều mạng vận chuyển linh lực trong cơ thể, lại cảm thấy trước mắt mơ hồ, thầm nói không xong, linh lực không đủ, ngay cả năng lực giữ hình người của nàng cũng biến mất.



Hiên Khâu Thiên Giác lập tức bay trở về, ủ Long Tiểu Chi trong lòng mình, quả nhiên nháy mắt tiếp theo người trong lòng không còn, Long Tiểu Chi biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại một cây linh chi màu tím trong suốt to cỡ bàn tay, Hiên Khâu Thiên Giác lập tức không biến sắc bỏ bé linh chi vào trong tay áo của mình.



Ánh mắt các chúng tu sĩ đã hoàn toàn bị Lạc Phong Tử và Long Phong Triệt hấp dẫn, không đợi bọn họ hoàn hồn, Long Tiểu Chi đã biến mất không thấy gì nữa, hơn nữa lúc này, ánh mắt của mọi người không tự chủ được nhìn về phía Long Phong Triệt thân trong tuyệt cảnh.



Cự kiếm sắc bén tầng tầng đánh xuống, kiếm phong chưa rơi, kiếm ý tới trước, cuồn cuộn thổi bay vạt áo đỏ thẫm của Long Phong Triệt, Hiên Khâu Thiên Giác bởi vì xoay người lại cứu Long Tiểu Chi, cách Long Phong Triệt khá xa, huống chi tốc độ của Lạc Phong Tử không chậm hơn hắn.



Lúc mọi người ở đây cho rằng Long Phong Triệt hẳn phải chết, đột nhiên quanh người Long Phong Triệt xuất hiện một màn nước hình bán cầu, đón lấy công kích của Lạc Phong Tử, màn nước này trước kia đã từng xuất hiện lúc Tần Tông Nguy tự bạo, chẳng lẽ là lá bài tẩy nào đó của Long Phong Triệt?



Tất cả công kích của Lạc Phong Tử đều bị ngăn cản lại, trong lòng thầm giật mình, năng lực phòng ngự mạnh mẽ như thế ngay cả bản thể Ứng Long cũng không làm được, thần thức lập tức cảnh giác khuếch tán ra ngoài, lẽ nào xung quanh còn có ai đó đang ẩn nấp, hơn nữa còn là một người có được thực lực tuyệt đối.



Không chỉ có mình Lạc Phong Tử nghi ngờ, bản thân Long Phong Triệt cũng nghĩ không thông, màn nước trước tháp Không Cảnh thì hắn còn tưởng rằng là thuộc tính của tháp Không Cảnh, hiện thời nhìn lại thì cũng không phải như thế, vậy thì ai đang bảo vệ hắn? Thành Linh Tịch thật sự có người sống sót sao? Nghĩ tới khả năng này, Long Phong Triệt lập tức thấy kích động.



Bởi vì màn nước đột nhiên xuất hiện, Lạc Phong Tử không dám tùy tiện tiến lên, dù sao một người có thể đỡ công kích của hắn, tu vi sẽ không thấp hơn mình, chỉ một sai lầm, rất có thể sẽ không đường nào xoay người.



Lạc Phong Tử không động, tự nhiên có người công kích, mà người công kích khiến tất cả mọi người không nghĩ tới, Nhan Uyên giống như tượng đá điêu khắc kia thế nhưng giống như một trận gió phất qua, cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay công kích Lạc Phong Tử.



Công kích quá mức đột ngột, Lạc Phong Tử lập tức đề phòng, lại bị một kích của Nhan Uyên đánh lui, cánh tay phải xuất hiện một vết thương thật sâu. Lạc Phong Tử còn chưa xong, công kích của Nhan Uyên đã nhanh chóng đuổi theo, Lạc Phong Tử chỉ có thể ứng chiến.



Tình cảnh cứ thế mà nghịch chuyển một cách kì lạ, mọi người đứng thẳng tại chỗ không nhúc nhích, chẳng lẽ nam tử áo lam kia còn sống? Kích động nhất trong đó chính là Long Tiểu Bạch, nếu như không phải là thương thế quá nặng, chắc hẳn sẽ vung đuôi biểu đạt vui sướng.



Hai cao thủ thực lực vượt xa sự tưởng tượng của mọi người tranh chấp, thành đô Linh Tịch lung lay sắp đổ, mặt đất không ngừng rung động, linh lực trong không trung □□ ép tới khiến mọi người lùi lại nhiều lần, nếu không rất có thể bị cuốn vào linh lực hỗn loạn rồi xé thành mảnh nhỏ.



"Ngươi là ai? Nhan Uyên không thể nào còn sống!" Lạc Phong Tử bị thế công điên cuồng của Nhan Uyên chỗ áp chế, cách sử dụng Phương Thiên Họa Kích của người này giống Nhan Uyên như đúc, nhưng Nhan Uyên không thể nào còn sống, vậy thì đến tột cùng người này là ai?




Nhan Uyên cũng không trả lời, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, chỉ biết công kích.



Lần nữa bị Nhan Uyên đánh lui, thương tích trên người Lạc Phong Tử lại nhiều thêm một viếtánh mắt, Lạc Phong Tử cũng càng ngày càng nguy hiểm, mặt khẽ vặn vẹo, hình như ý nghĩa của việc bị thương đổ máu với ông ta cũng không đơn giản, cuối cùng, ánh mắt Lạc Phong Tử hoàn toàn điên cuồng, bắt đầu không phòng thủ nữa, cự kiếm trong tay vung vẩy, cũng lấy mấy miếng phù triện từ trong không gian quăng ra ngoài, đồng thời nuốt một viên linh đan.



Phương hướng Lạc Phong Tử ném phù triện cũng không phải nhắm về Nhan Uyên hết, có một nửa phù triện trong đó đều quăng về phía Long Phong Triệt, quả nhiên, hành động của Lạc Phong Tử khiến Nhan Uyên có khẽ dừng lại một chút, là cái chỗ sơ hở nhỏ bé này, trong nháy mắt cho Lạc Phong Tử cơ hội.



Cao thủ so chiêu, thành bại chỉ trong nháy mắt, cự kiếm chém ngang, trực tiếp vắt ngang thân thể Nhan Uyên, nhưng là cảnh tượng máu tươi vẩy ra trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, thân thể Nhan Uyên thế nhưng chậm rãi chậm rãi biến mất, tiểu Bạch xà thấy thế, lập tức giãy dụa, dùng hai cánh kéo thân thể của mình bò lên trước.



Nhưng tiểu bạch xà chỉ bò lên ngắn ngủi vài bước, thân thể Nhan Uyên đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, Lạc Phong Tử cho là mình thành công rồi thì thành Linh Tịch đột nhiên bắt đầu run lên, hình như có thứ gì muốn tỉnh lại, tình huống sau đó càng khiến người ta trở tay không kịp, vô số bọt khí hội tụ đến, giống như truyền tống lúc ban đầu của bọn họ, tất cả sinh linh đều bị bọt khí bao phủ, tình cảnh này hình như là muốn truyền tống bọn họ ra ngoài lần nữa!



Chẳng lẽ là bọn họ đụng vào cơ quan nào khiến truyền tống thành Linh Tịch? Có người trong lòng thấy may mắn vì có thể sống sót, có người ảo não trong lòng, sớm biết như thế, không bằng vừa nãy đi vào thành thu thập vật tư.



Lạc Phong Tử thấy thế thì sao cam tâm được, linh lực hội tụ vào cự kiếm trong tay, muốn đánh tan bọt khí bao phủ lấy mình, nhưng phòng ngự của bọt khí cực mạnh, mấy phen công kích mà bọt khí không xuất hiện khe hở nào, Lạc Phong Tử biết rõ nếu như bị truyền tống đi lúc này, thì muốn vào thành Linh Tịch lần nữa là chuyện cơ hồ không có khả năng.




Cuối cùng, Lạc Phong Tử quyết định được ăn cả ngã về không, liều mạng trọng thương dùng toàn bộ linh lực của mình đánh bại, hơn nữa nổ tung tất cả phù triện của mình, trong không gian hẹp như thế, cho dù năng lượng này phá vỡ phòng ngự của bọt khí, bản thân Lạc Phong Tử cũng sẽ phải bị trọng thương, thậm chí có khả năng mất mạng.



Sở dĩ Lạc Phong Tử được gọi là kẻ điên, chính là làm việc bất kể hậu quả, bộ tộc Linh Tịch thần bí và mạnh mẽ khiến không ít người muốn tới, Lạc Phong Tử không cần bí mật của Linh Tịch, ông ta cần phương pháp dưỡng hồn, trọng bảo khiến người ta khởi tử hồi sinh.



Nếu trong thành Linh Tịch có nhiều ảo ảnh có ý thức và thật thể bản thân như thế, nếu như lần này bọn họ không đến Linh Tịch, có phải hay không mấy ngàn năm, mấy vạn năm sau, những dân chúng Linh Tịch đã từng chết đi sẽ thật sự không khác người thường, chân chân chính chính sống lại! Đây mới là nguyên nhân khiến Lạc Phong Tử chấp nhất như thế, ông ta không quan tâm thời gian, chỉ cần có một chút hy vọng, thì không khả năng buông tay.



Nhượng Lạc Phong Tử không nghĩ tới là, bí mật của thành Linh Tịch quá nhiều, lực phòng ngự cũng mạnh mẽ đáng sợ, theo lý mà nói, trên đại lục Hoàn Thần này đã không ai là đối thủ của ông ta, nhưng ông ta vẫn không phá rách phòng ngự của bọt khí này, quả thật kì lạ, nhưng thành Linh Tịch mạnh mẽ và thần bí hoàn toàn giải thích rõ, trong thành rất có thể cất dấu thứ mà ông ta cần, cho nên cho dù hai bên đều thiệt hại, ông ta cũng muốn ở lại.



Trong bọt khí bay múa đầy trời, có một lập tức bộc phát ra một trận tia sáng chói mắt, coi đây là trung tâm, nhanh chóng khuếch tán, chỉ chốc lát sau, một tiếng vang ầm ầm thật lớn, linh lực cực lớn nổ ra từ bọt khí kia, trong nháy mắt năng lượng mạnh mẽ san tất cả không gian xung quanh thành bình địa, bọt khí vừa mới bay lên lập tức loạn tiết tấu, có bọt khí khoảng cách gần trong nháy mắt bị đánh nát, người trong đó một lần nữa rớt về thành Linh Tịch, có bọt khí khoảng cách đơn giản thì bị linh lực trực tiếp nổ tung đẩy xa, xoay tròn trôi ra xa xa.



Sau đó khi linh lực nổ tung, chỗ bọt khí của Lạc Phong Tử, thậm chí xuất hiện lốc xoáy linh lực ngắn ngủi, thấy rõ năng lượng kia khủng bố đến cỡ nào. Mà Lạc Phong Tử ở trung tâm thì đương nhiên tình huống tốt không đi đâu, nhưng cũng may thành công phá vỡ phòng ngự của bọt khí, Lạc Phong Tử rơi xuống từ giữa không trung, cả người lung la lung lay cơ hồ linh lực ngự không cũng không có.



Lúc Lạc Phong Tử hạ xuống thời khắc, linh lực bạo liệt khuếch tán đã phá hủy vào trong thành, Lạc Phong Tử suy đoán, nếu như này bọt khí có người thao túng, chắc hẳn lúc này người kia cũng bị thương thảm trọng, nhưng Lạc Phong Tử không đoán được, trong thành đột nhiên sáng lên một trận ánh sáng lam dịu dàng, trong suốt như gợn nước, nhanh chóng tan ra, ánh sáng màu lam của nước bao phủ mọi thứ, Lạc Phong Tử chỉ cảm thấy ý thức mơ hồ trong nháy mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không ổn, muốn dùng thần thức chống cự, nhưng cuối cùng vẫn ngủ say.




Bọt khí truyền tống làm khiến mọi người không thấy tình huống những người khác, tu sĩ ở vòng chiến đấu ngoài bởi vì cách Lạc Phong Tử khá xa, bọt khí xoay tròn một trận cuối cùng vẫn bay ra khỏi thành Linh Tịch, mà đám người Vân Khuyết tông và Long Phong Triệt, Đằng Xà bởi vì ở ngay trung tâm, theo bọt khí vỡ vụn, lần nữa trở về thành Linh Tịch, cũng bị màn nước màu lam bao trùm, tỉnh táo trong chốc lát rồi mất đi ý thức, chìm vào mộng đẹp.



Cục diện hỗn loạn, một bọt khí trong đó vỡ vụn rồi một cây linh chi nhỏ màu tím rớt xuống, nhìn như bé linh chi cũng khôi phục ý thức, nhưng vẫn không có linh lực hóa thành hình người, sau khi bé linh chi màu tím phát hiện mình bại lộ thì thấy hơi bối rối, sau khi rơi xuống đất muốn nhảy đi, nhưng thân mình xiêu xiêu vẹo vẹo chỉ nhảy vài bước, cũng bị màn nước bao lấy, nằm sấp trên mặt đất.



Trên bầu trời vạn dặm, tầng mây cũng ở dưới chân xa xôi, một mảnh biển lớn xanh thẳm mênh mông thâm trầm hòa làm một thể với bầu trời, màu sắc giống nhau rất khó khiến người ta phân biệt rõ, phía trên biển rộng, một tòa thành cổ to lớn xa xa đứng lặng im, vạn năm không đổ, như một vị dũng sĩ, bảo vệ tín ngưỡng của mình.



Thành cổ phát ra màn nước màu lam, trong ánh sáng dịu dàng đó, có người ngủ say, mà thành trì bị hư hại trước đó thì từng chút từng chút được tu bổ.



Nhà cửa sụp đổ, tường thành hư hao, mặt đất rạn nứt, thậm chí tháp Không Cảnh hóa thành đất khô cằn trong thành, theo năm tháng xói mòn, từng chút từng chút ngưng tụ, cho dù tốc độ rất chậm, nhưng mà vô cùng chấp nhất, từ một viên một viên đất khô cằn hội tụ lại.



Thời gian đang lẳng lặng trôi qua, các tu sĩ được bọt khí chở đi đã đi ra mất rồi, bọn họ phát hiện mình không chỉ bị truyền tống ra khỏi thành Linh Tịch, thậm chí trực tiếp truyền tống ra đầm lầy Quy Khư, lúc bọt khí biến mất, bọn họ xuất hiện bên ngoài đầm lầy Quy Khư, mọi người sống sót sau tai nạn nhìn nhau cười khổ, hành trình bí cảnh lần này, cả đời này cũng rất khó quên được.



Chờ đợi trong chốc lát, xác định không có ai truyền tống ra nữa, đoàn người bước lên đường trở về, đại lục Nam Cảnh sẽ thay đổi. Thương Lan tông diệt môn, rất nhiều tông môn môn chủ của Thanh Đan Môn chết trong bí cảnh, Thất Linh Tông, Vân Khuyết tông không biết tung tích, không bị truyền tống ra ngoài, hành trình lần này, quá nhiều thiên tài tinh nhuệ một đi không trở lại, thực lực đại lục Nam Cảnh suy yếu trong nháy mắt.



Biết tin tức đám người Hiên Khâu Thiên Giác mất tích, đệ tử trông coi Vân Khuyết tông bắt đầu xâm nhập đầm lầy Quy Khư, nhưng không có Thủy Hàm Châu chỉ dẫn, bọn họ không thu hoạch được gì, lại không muốn buông tay cho, vài năm, vài chục năm, cho đến sau trăm năm, đại lục Nam Cảnh đã sớm xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.



Không có Thương Lan tông, tự nhiên có kiếm tông khác quật khởi, không có Thanh Đan Môn, còn có đan môn khác dần dần bộc lộ tài năng, ngược lại là Thất Linh Tông và Vân Khuyết tông, giống như phù dung sớm nở tối tàn, từng để lại một nét bút đậm trong tỷ thí Nam Cảnh rồi cũng dần dần nhạt đi, rời xa tầm mắt người đời, sau đó bị nhân tài mới xuất hiện tấp nập mà lên thay thế.



Phía trên đầm lầy Quy Khư, vẫn là sương mù lượn lờ không tiêu tan và mây đen dày đặc quanh năm, trên trời cao xa không thể chạm kia, biển rộng xanh thẳm sóng lớn mãnh liệt, vỗ vào thành trì mỹ lệ.



Thành Linh Tịch, sau trăm năm tu bổ, cuối cùng hoàn toàn khôi phục, từng cọng cây ngọn cỏ, từng viên gạch từng mái ngói, hoàn hoàn chỉnh chỉnh tái hiện lại, trong chớp mắt thành Linh Tịch được chữa trị xong, dân chúng vẻ mặt chết lặng tụ tập dưới tháp Không Cảnh trong thành ào ào trở về chỗ ở của mình, trên mặt một lần nữa ngưng tụ thành các biểu cảm muôn màu muôn vẻ, vui cười đùa giỡn, như không có chuyện gì xảy ra, vẫn trải qua cuộc sống của mình.



_hết chương 94_



editor: rõ ràng chương cũng không buồn mà sao nặng lòng quá, một vị dũng sĩ, lẳng lặng mà kiên trì bảo vệ tín ngưỡng của mình. Thực ra đến cuối cùng, chỉ là lừa mình dối người mà thôi, người chết thì không thể sống lại được.