Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 106: Trailer đầu tay hoàn thành




Ngày hôm sau.



“Văn phòng trông được đấy chứ Hải? Hơi bé nhưng không đến nỗi nào.”



“Ừ, thì cũng tàm tạm.”



“Cơ mà sếp trẻ quá, chắc chỉ độ hai mươi hai mốt là cùng. Làm cấp dưới như thế có ổn không?”



“Ổn chứ, trông người ta thế thôi nhưng già dặn lắm. Anh em ngồi đây toàn được nhờ hết à.”



“Thế hả, làm ở đây lâu chưa?”



“Mới, hơn tháng thôi.”



“Ừ thế thôi cố gắng, ổn định đi đừng quay về lao động chân tay nữa. Mà ông sếp lúc nãy đâu rồi?”



“Chắc đang trên gác. Chịu khó đợi một tý, xuống ngay bây giờ đấy.”



Tại bàn uống nước, Duy Hải đang ngồi tiếp chuyện với Giang – bạn học cũ của mình trong lúc chờ Dương Khoa chạy lên chỗ Thu Lan lấy tiền. Không giống với anh hay bất kỳ những người nào khác công tác trong lĩnh vực công nghệ thông tin, Giang trông có vẻ phong trần lãng tử cực kỳ với mái tóc đuôi ngựa và chiếc áo da đen bụi bặm khoác hờ. Đó là còn chưa kể tới đủ các loại trang sức được Giang đeo trên người như vòng cổ, vòng tay, nhẫn vân vân..., tập hợp lại chúng tạo ra cho người ta cảm giác đây hẳn phải là một ca sĩ hay nhạc sĩ nào đó mới nổi. Tuyệt không ai ngờ tới một thanh niên trông cá tính như vậy lại là một lập trình viên.



Không lâu sau, Dương Khoa chậm rãi đi tới bàn uống nước với một phong bì thù lao dày cộp trong tay. Ngồi xuống ghế đối diện, hắn đặt phong bì xuống bàn rồi đẩy về phía trước mặt Giang rất dứt khoát: “Đây là thù lao của anh Giang, anh cứ kiểm tra lại nếu cần thiết.”



“Không cần đâu, chỗ bạn bè quen biết thì tin tưởng nhau là chính.” Giang mỉm cười tiếp lấy phong bì dán kín cho ngay vào túi đeo bên người, tay kia xoay chiếc laptop trên bàn hướng về phía Dương Khoa và Duy Hải để hai người thấy rõ hơn: “Vậy mọi người còn có ý kiến gì về giao diện, nội dung cũng như hệ thống của trang web nhà mình nữa không?”



“Giao diện và nội dung thì ổn rồi.” Duy Hải trả lời: “Cơ mà hệ thống Giang đã làm đầy đủ các thứ như hosting (nôm na là lưu trữ nội dung web trực tuyến) hay plugin (phần mềm bổ trợ) cần thiết chưa?”



“Đều đủ cả. Nói thêm cho mọi người ở đây hiểu rõ là mình làm đúng chuẩn dịch vụ trọn gói của các công ty chuyên về thiết kế web. Trong đấy hosting có thời hạn sử dụng là 2 năm, sau này hết thời hạn mọi người có thể chủ động mua dịch vụ hosting mới hoặc liên hệ lại với mình để gia hạn hosting. Về phần plugin thì đã có những thứ cơ bản như chống copy và hệ thống bảo mật, tất cả đã được liệt kê trong danh sách mình gửi kèm theo.”



“Vậy sau này nếu công ty em muốn bổ sung thêm tính năng cho trang web thì có thể liên hệ anh thực hiện được không?” Dương Khoa xen vào.



“Về cơ bản là được, chỉ cần những tính năng bổ sung không quá phức tạp và tốn thời gian.”



“Vậy thì được rồi, theo em trước mắt như thế này là tạm ổn. Anh Hải thấy sao?”



“Anh thấy cũng được rồi.”



“Ừm. Vậy nếu không còn thắc mắc gì nữa thì công việc tới đây là xong nhé.” Giang đóng lại laptop rồi đút vào túi: “Xin phép mọi người mình phải chạy luôn đây, cuối năm rồi nhiều việc lắm.”



“À vâng, cảm ơn anh Giang nhé.” Thấy vậy Dương Khoa cũng không làm phiền người ta thêm nữa, cả ba người lập tức đứng dậy đưa nhau ra tới ngoài ngõ.



“Trước Tết gặp nhau nhậu một bữa nhé Hải.” Trèo lên một chiếc xe mô tô hầm hố, Giang ngoái đầu lại chào Duy Hải.



“Ui xời chưa chi đã đặt lịch sớm thế. Còn lâu mới tết, đi đi!” Duy Hải cười mắng tiễn Giang phóng xe rời đi. Thấy người đi khuất Dương Khoa mới quay sang nhỏ giọng:



“Ông bạn này của anh Hải trông chả khác gì ca sĩ nhạc rock cả. Quần áo đầu tóc rồi xe cộ, chả thấy có tý gì giống với dân công nghệ anh em mình hết. Lúc mới gặp anh không nói chắc còn khuya em mới nhận ra.”



“À ừ, anh biết thế nên mới bảo để anh ra đón mà lị. Thằng bạn này của anh tâm hồn nghệ sĩ lắm, thấy bảo hồi trẻ muốn theo đuổi đam mê nhưng bị bố mẹ ép phải đi theo con đường công nghệ thông tin nên mới thành ra thế.”



“Ừm. Các bố các mẹ đều thế cả, toàn muốn dập khuôn con cái theo ý mình anh Hải nhỉ.” Dương Khoa gật gù, trong đầu hồi tưởng lại sự kiện kinh thiên đầu hè của tên tiền nhiệm.



“Cũng không trách được, dù sao thì nghề nghiệp ổn định nó vẫn tốt hơn. Thôi vào đi Khoa, ngoài này lạnh lắm!”



“Ok.”



Trở lại góc làm việc, Dương Khoa đứng ở cạnh bàn chờ Duy Hải ngồi vào chỗ mới bắt đầu lên tiếng phân công: “Mọi người ơi, bây giờ trang web có sẵn rồi chỉ cần bổ sung thêm nội dung nữa thôi là có thể công khai. Chúng ta sẽ cắt cử một người lo liệu mảng này, và theo ý của em thì người này sẽ là anh Lâm hoặc là anh Hải. Tuy nhiên hiện tại “Fruit Ninja” đang bị dở ở chỗ là khâu âm thanh cần được hoàn thành nốt, vậy thì em muốn hỏi ý kiến anh Hải là anh muốn làm nốt khâu âm thanh của trò chơi hay muốn làm nội dung trang web?”



“Để anh làm nốt khâu âm thanh đi, anh muốn hoàn thành trọn vẹn công việc này.”



“Rồi. Thế thì anh Lâm làm về nội dung của trang web được không?”



“Không thành vấn đề.”



“Tốt, vậy anh sẽ phụ trách đưa tất cả mọi thứ liên quan đến “Fruit Ninja” lên web cho em. Tranh ảnh, nội dung, trailer,... trailer thì từ từ đợi em làm nốt rồi đưa lên sau. À này, thế hôm qua chơi thử “Fruit Ninja” hai anh thấy thế nào? Có cần phải chỉnh sửa cái gì không?”



“Không đâu Khoa, trò chơi ổn định rồi.”



“Đúng đấy, trình độ lập trình của chú siêu đẳng quá. Cả tối hôm qua anh chơi mà chẳng gặp vấn đề gì hết, chơi sập cả nguồn vẫn chạy ngon.”



“Thế cơ à? (mỉm cười) Vậy thì ngoài vận hành trơn tru ra, theo hai anh lối chơi đồ họa các thứ có cần phải chỉnh sửa gì thêm không?”



“Không.”



“(lắc đầu).”



“Anh có ý kiến.” Đột nhiên Thiếu Hoàng giơ tay lên quá đầu. Hôm nay trông ông anh lập dị đã khỏe mạnh bình thường trở lại, chỉ là tấm chăn màu vàng óng vẫn ngự trị ở trên người anh: “Anh để ý thấy chú chẳng chịu sửa lỗi trò chơi gì cả, lỗi tồn tại từ phiên bản cũ đến tận bây giờ mà chẳng thèm đả động tới.”



“Ồ, lỗi gì thế anh Hoàng?”



“Tốc độ quả bay không đều, có những quả bay nhanh hơn hẳn bình thường.”



Dương Khoa: ( ̄д ̄;)



“Ơ? Nhìn gì, đấy là lỗi rõ ràng luôn. Chính vì thế nên anh chơi không bao giờ có điểm cao như thằng Lâm cả, chú không biết chứ nó tận dụng lỗi này triệt để cực. Hôm qua....”




“Thôi thôi thôi, anh Hoàng đừng hâm nữa.” Trọng Lâm bĩu môi: “Hết màn hình to rồi tốc độ quả không đều, thua là thua cứ trình bày lý do lý trấu.”



“... Đấy, anh xem em của anh cũng phủ quyết đấy. Thôi, nếu phiên bản ngày hôm qua không còn vấn đề gì thì chỉ cần bổ sung thêm giao diện trò chơi là có thể tạo thành một bản demo công khai. Các anh thấy thế nào?”



“... Demo như thế đầy đủ quá, nên lược bớt chế độ chơi Khoa ạ.”



“Theo anh thì nên lược bớt chế độ nào?”



“Tất cả, chỉ cần để lại “Classic” thôi.”



“... Thế cũng có lý, demo thôi không cần đầy đủ quá. Anh Hải anh Hoàng thì sao?”



“Cùng quan điểm.”



“... Cắt đi cũng được.”



“Vậy thì phần việc còn lại sẽ chốt như thế này. Trừ trailer và demo của “Fruit Ninja” ra còn đâu anh Lâm mang hết lên trang web cho em, em muốn thông tin trên đó càng đầy đủ chi tiết càng tốt. Trailer thì em sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể, còn demo thì phải chờ giao diện hoàn thành.... Một mình anh Hoàng sẽ phụ trách nốt phần giao diện của trò chơi nhé.”



“Phản đối! Việc nặng quá anh không kham được, đang ốm!”



“Gớm! Đùa tếu như thế thì chả khỏe như voi tỉnh như sáo rồi, ốm đau gì nữa.” Dương Khoa phì cười động viên: “Anh Hoàng cứ yên tâm làm trước, bọn em sẽ gấp rút hoàn thành công việc của mình rồi nhảy vào chiến đấu cùng anh, không phải sợ lẻ loi cô đơn đâu.”



“Thôi được, hoàn thành nhanh lên rồi vào phụ giúp anh. Giao diện trông thế thôi nhưng cũng khá phức tạp đấy, chú là người nhiều ý tưởng ranh ma nhất cái phòng này phải phụ trách mới đúng.”



“Được mà, nhất định em sẽ giúp. Trailer tối qua em cũng làm được hòm hòm rồi, sẽ xong sớm thôi.” Dương Khoa vỗ ngực cam đoan cho Thiếu Hoàng yên tâm. Tối hôm qua vì công việc cấp bách nên hắn tạm thời gác dự án “Cut the Rope” sang một bên để ngồi loay hoay thiết kế gameplay trailer cho “Fruit Ninja”. Sau một hồi nghiên cứu trailer mẫu của SmileIndie, hắn rút ra kết luận là làm trailer giới thiệu lối chơi kiểu này chẳng có gì khó khăn hết, chỉ cần quay lại quá trình chơi trò chơi khoảng vài phút rồi thêm thắt trình bày giải thích là xong. Quá là đơn giản!



Nguyên bản Dương Khoa cũng định kết thúc luôn công việc trong tối ngày hôm qua, nhưng khi làm được nửa chừng hắn mới nhận ra trailer này của hắn sẽ không thể có thuyết minh giọng nói như của người ta được. Lý do rất đơn giản: không hiểu sao chất giọng của hắn sau khi thu âm lại nghe khá là nhức nhối.




Thử đi thử lại vài ba lần, thậm chí Dương Khoa còn cố ý bóp méo giọng của hắn bằng nhiều cách khác nhau nhưng kết quả thu về vẫn thậm tệ như cũ. Sử dụng phần mềm cao cấp tiên tiến hơn để chỉnh giọng thì hắn lại không biết cách, cho nên sau một hồi vật lộn hắn đành ngậm ngùi đi đường vòng: thuyết minh cho trailer bằng phụ đề.



Làm phụ đề như vậy hiển nhiên là tốn nhiều thời gian hơn vì phải lồng ghép cũng như sắp xếp cho phù hợp với toàn cảnh đoạn trailer, cho nên phải tới cuối ngày Dương Khoa mới cho ra lò thành phẩm đầu tiên.



“Bản đầu tay đấy, các chị thử xem xem chất lượng thế nào.” Trong phòng của Thu Lan, Dương Khoa đứng ngắm ba chị gái châu đầu vào xem đoạn trailer được trình chiếu trên máy tính.



“Khoa chơi siêu thế, đúng là tác giả trò chơi có khác.” Hương Ly cảm thán khi thấy liên tục những chuỗi liên hoàn chém quả hiện ra trên màn hình.



“Chả bù cho hai đứa mình cứ chơi được vài chục điểm là thua.” Cẩm Tú cũng lộ ra vẻ ước ao. Làm thành viên của “Ninja Studio” hiển nhiên là tất cả mọi người đều đã chạm tay vào trò chơi này của Dương Khoa. Chỉ là kỹ năng của các thành viên nữ trong phòng làm việc khá là bình thường chẳng có gì nổi bật, nếu không muốn nói là... thao tác hơi tệ.



“Ầy thì nó là lẽ đương nhiên, làm tác giả mà còn không chơi được trò của mình nữa thì chết. Thế nào chị Lan, có ý kiến gì không?”



“... Chị nghĩ là chất lượng cũng ổn rồi, không quá chi tiết lắm nhưng có thể chấp nhận được.”



“Vậy có cần em mang xuống dưới nhà chỉnh sửa lại không? Còn tận một ngày nữa cơ mà.”



“Thôi Khoa ạ¸ để đây bọn chị dùng luôn khỏi phải sửa sang gì nữa. Cho em rảnh tay còn làm công việc khác.”



“Ok, còn về phần trang web thì em và Lâm đang hoàn thiện nội dung, nhưng về cơ bản thì trang web nó cũng có kha khá thông tin rồi. Thỉnh thoảng chị vào ngó một cái xem có vấn đề gì không nhé.”



“Ừm.”



Thu lại USB, Dương Khoa đút vào túi quần rồi hỏi Thu Lan chuyện khác: “Thế chuyện bản quyền ra sao rồi chị Lan?”



“Chị thành lập hồ sơ cho phòng làm việc của mình rồi, nhưng quỹ chị chưa đóng. Chờ bao giờ em có demo của trò chơi rồi chị sẽ đóng quỹ đăng ký một thể.” Thu Lan lục tìm một bộ hồ sơ mới in rồi đưa cho Dương Khoa xem.



“Demo em mới hoàn thành đây rồi, chị đăng ký cho em luôn đi. Đóng phí... quỹ tiền mặt của phòng mình còn bao nhiêu hả chị?



“Còn 70 triệu, nhưng chưa trừ đi dự chi lương và dự chi các khoản vận hành của tháng này.”



“Nếu trử đi hết thì còn bao nhiêu?”



“Tháng này có Tú và Ly gia nhập... ước chừng còn khoảng 40 triệu.”



“... Vậy thì tạm thời ký quỹ bản quyền ở mức tối thiểu thôi chị ạ, không thì văn phòng mình toi đấy. Phải rồi hôm nọ em lại kiếm được thêm một khoản, chị có cần truyền máu không để em gử....”



“Còn phải hỏi! Gửi luôn cho chị đi Khoa.”



“... Sao chị dạo này sốt sắng chuyện tiền nong thế? Cần chi tiêu gì gấp à?”



“Vừa mới nói hôm qua mà đã quên, đấy chị biết ngay là em chị lại gật đầu như con lật đật thôi. Bây giờ phòng mình chiêu mộ thêm người như thế rồi một đống thứ phát sinh, em đưa cho chị bao nhiêu cũng sẽ thiếu hết. Văn phòng mình lại chẳng có nguồn thu khác.”



“Được được, chị cứ bình tĩnh.” Dương Khoa vội vàng xua tay: “Mai em bơm luôn cho chị. Cơ mà đợt này hơi ít, chắc chỉ tầm 30 triệu thôi.”



“Không sao, được đồng nào hay đồng đó. Gom góp lại để chị xem có đủ vốn để thuê một vài bên quảng bá cho trò chơi không. Nếu đủ thì ta sẽ phối hợp nhiều biện pháp lại với nhau để tạo thế cho trò chơi.”



“Tốt quá, chị Lan chu đáo thật đấy.”



“... Công nhận chị hơi bị vất vả vì Khoa rồi đấy¸ giờ chỉ còn đặt hết niềm tin vào chất lượng trò chơi của em thôi. Đừng có làm chị và mọi người phải thất vọng.”



“Ui cái đấy thì chị cứ yên tâm!” Dương Khoa vỗ ngực: “Gì chứ trò chơi đầu tay của chúng ta sẽ thành công là cái chắc!”



“Khéo cái mồm. Nói trước là bước không qua đâu.”