Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 108: Phiên bản Twist phát hành




“Mà này, thế chị Tú nhà bác làm việc ở bên đấy thế nào hả cháu? Tốt hay xấu cháu cứ nói cho bác đừng ngại.” Đứng bên ngưỡng cửa đưa tiễn Dương Khoa, bác gái hàng xóm thuận tiện hỏi thêm một vài câu.



“À chị Tú làm việc tốt lắm bác ạ, bác cứ yên tâm.” Lời này của Dương Khoa là thực lòng. Cứ việc Cẩm Tú lẫn Hương Ly chỉ là thực tập sinh chưa hề có kinh nghiệm công tác ở bất cứ đâu, nhưng dưới sự chỉ bảo tận tình của Thu Lan cả hai đều đạt được những tiến bộ nhất định chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, từ đó dần dần thích nghi với môi trường mới đầy thử thách đối với bản thân hai người.



Cũng phải kể thêm vào thưở ban đầu gây dựng phòng làm việc thế này Cẩm Tú và Hương Ly chỉ phải đảm nhận những công việc đơn giản, phần phức tạp còn lại do Thu Lan chủ động gánh vác nên biểu hiện của họ cho đến bây giờ vẫn luôn tốt đẹp. Điều này đã được xác thực qua một vài lần đánh giá kết quả công tác của hắn lẫn Thu Lan.



“Ôi thật thế à cháu.”



“Dạ vâng.”



“Thế thì tốt quá. Nhưng mà này, cháu cứ để ý trông nom chị Tú nhà bác nhé. Trông thế nhưng Tú nó hãy còn ham chơi lắm, nên các cháu chịu khó giúp đỡ thêm cho nó quen dần cái nếp chuyên tâm vào công việc.”



“Được bác ạ, bọn cháu sẽ chú ý giúp đỡ. Thôi cháu đi đây bác.”



Trở lại phòng, thả túi quýt vào trong tủ lạnh Dương Khoa đứng ngắm gian ngoài tầng một vừa được trang hoàng lộng lẫy một lúc rồi mới gọi mọi người trong phòng đi ăn uống. Trưa nay hắn quyết định bỏ tiền túi ra khao các thành viên của Ninja Studio một bữa để chào mừng ngày lễ lớn cuối năm, thêm vào đó cũng là để tăng tình đoàn kết giữa các thành viên với nhau.



Đúng vậy, lý do nó chính là như thế. Tuyệt đối không phải là vì Thiếu Hoàng luôn miệng cằn nhằn hắn làm sếp lớn chả bao giờ đãi anh em một bữa ra trò đâu!



“Cơ mà tại sao lại là hôm nay?” Tại một nhà hàng trên phố cách Ninja Studio mười phút đi taxi, vừa mới ngồi xuống bàn lẩu đã được Dương Khoa đặt sẵn từ trước là Thiếu Hoàng lên tiếng hỏi ngay: “Chiêu đãi nhân dịp Giáng sinh thì phải là ngày mai hay ngày kia chứ Khoa? Không nhịn được muốn tổ chức sớm à?”



“Ngày mai trong nhà em có việc nên em không tiện tổ chức ăn uống, ngày kia thì chị Tú và chị Ly phải đi học có ở đây đâu anh?” Trả lời xong Dương Khoa không quên trêu chọc: “Anh Hoàng thế là chả quan tâm đến các chị trong phòng mình gì cả, đi làm hơn tháng rồi vẫn không nhớ giờ giấc hai người.”



“Sao không quan tâm? Chú cứ vớ vẩn!... Hai em đừng nghe Khoa nó nói điêu đấy, anh đùa thôi chứ anh vẫn nhớ mà.”



“(cười khúc khích) Có mà anh quên thật ý. Anh Hoàng phải xem lại thế nào đi chứ thờ ơ thế này thì chết! Làm em Tú hơi bị thương tâm rồi đây này.”



“Đúng rồi đấy, em buồn lắm anh Hoàng ạ. Phòng có vài chị em thôi cũng không để ý chăm lo, chắc trong mắt lại có cô nào rồi chứ gì? (mắt nhấp nháy)” Hương Ly cùng Cẩm Tú nghe thấy vậy bèn phối hợp với Dương Khoa trêu chọc Thiếu Hoàng một phen. Bất quá ông anh lập dị này lại tỏ ra vô cùng khoái chí trước lời đùa giỡn đến từ hai em gái đồng nghiệp, khác hắn với những khi bị hắn bỡn cợt:



“Làm gì có, cả ngày chỉ quanh quẩn trong văn phòng biết mỗi các em thôi chứ còn biết ai nữa đâu?”



“Thế mà còn quên được! Quả này phải phạt anh Hoàng này.”



“Ok luôn, coi như đền bù anh sẽ phụ trách đưa hai em đi chơi một bữa.”



“Mê gái!” Nhìn thấy vẻ dại gái trên gương mặt Thiếu Hoàng, Dương Khoa thầm nhổ nước bọt trong lòng rồi quay sang trò chuyện với Thu Lan: “Ơ kìa chị Lan? Mình tập trung vào tiệc tùng thôi chị.”



“À ừ, đợi chị một xíu.” Thu Lan trả lời, mặt vẫn cúi xuống nhìn vào màn hình điện thoại trong tay.



“Công việc hả chị?” Không kìm nổi tò mò Dương Khoa đưa mắt liếc qua nội dung trên màn hình điện thoại của Thu Lan. Giao diện hòm thư điện tử quen thuộc, có lẽ là liên quan tới công việc thường ngày.



“Ừ, chị vừa liên hệ với mấy tay trung gian quảng cáo để đem trò chơi của chúng ta cắm vào một số trang web theo dạng banner. Cơ mà xem báo giá thấy họ đòi ăn chênh lệch nhiều quá nên chị vẫn đang suy nghĩ.”





“Ăn nhiều quá thì bỏ đi chị Lan. Trang web nước ta có hàng tỷ cái, không chơi trang này thì chơi trang khác vấn đề gì đâu?”



“Cũng không thể nói thế được, trang web nổi tiếng nhiều người truy cập nó vẫn tốt hơn. Tỷ như trang zoV em bảo chị đấy, mới đăng chủ đề lên thôi chứ chưa liên hệ để cắm banner mà đã có cả một đống người hưởng ứng rồi.”



“À trang đấy thì khác chị ạ, những trò chơi trước đó của em đều được đưa lên đó quảng bá nên dân tình họ yêu thích em lắm. Với cả tiện đây thì em quên mất không nhắc chị, chị dùng tài khoản của em đăng bài trên đó thì cứ sử dụng lời lẽ quảng cáo hùng hồn vào cho em. Không phải khiêm tốn như hôm nọ đâu, viết như thế thành ra họ lại nghi ngờ đấy.”



“Có chuyện đấy à? Thế để chị rút kinh nghiệm.”



“Yên tâm chị ạ, ảnh hưởng không lớn. Sau này chị còn tiếp tục quảng bá trên đó thì cứ xem lại mấy chủ đề cũ của em ấy, chém gió vù vù nhưng mà toàn được dân tình hưởng ứng sôi nổi hết.”



“Ừm, để lúc khác chị xem.”



“Còn những nơi khác em cũng dạo qua rồi, nhìn chung khởi đầu như thế là tạm ổn. Chị em mình cứ từ từ đi bước nào vững bước ấy, không việc gì phải vội đâu chị.... Thôi ta cụng ly một cái cho có khí thế chứ nhỉ mọi người ơi!”



“Ok, chúc mừng Giáng sinh.”



“Chúc mừng tất niên nhé.”



Bữa tiệc mừng Giáng sinh của bảy thành viên Ninja Studio diễn ra khá là tự nhiên và đầm ấm. Bất quá lúc vừa mới bắt đầu thì không hiểu sao bàn tiệc lại chia ra thành hai nửa đối lập hẳn với nhau: Thiếu Hoàng, Hương Ly và Cẩm Tú ba người lớn tiếng cười đùa chuyện trò đủ thứ đông tây kim cổ, trong khi ở bên đối diện bốn người còn lại thì chỉ nhỏ giọng bàn bạc những chuyện xoay quanh công tác.



“Thế ra là Ly chưa yêu ai bao giờ? Ôi tuổi sinh viên đẹp nhất đời người mà lại không yêu, phí thế! Anh trông em thế này chắc phải trải qua mấy mối tình rồi ấy chứ.”



“Chị cũng muốn thuê báo chí đưa tin lắm chứ, nhưng mà báo giá của mấy tờ báo lớn đắt lắm em ạ. Trừ phi Khoa có thể khiến họ chủ động tìm tới em, không thì với tý tẹo vốn trong quỹ chị cũng bó tay hết cách à.”



“Nhà anh Hoàng giàu lắm thật không đấy? Giàu thế nào mau kể em nghe đi!”



“Ừ, hy vọng là phần âm thanh có thể xong trong một tuần nữa. Công nhận cái phần mềm hôm nọ Lâm chỉ cho dùng tốt thật đấy, chỉnh âm thanh rất nhanh mà lại mượt.”



“Ha ha, từng này tuổi rồi mà anh còn không biết đi xe máy á?! Ôi em buồn cười chết mất!”



“Đại khái em cũng không ngờ mọi người dạo này lại bùng nổ mạnh mẽ thế. Vốn dĩ theo lịch trình của em thì lý tưởng nhất là hoàn thành trò chơi trước tết âm lịch¸ nhưng thôi xong càng nhanh thì càng tốt chứ có gì đâu. Đúng mùng 1 tháng 1 năm sau trò chơi hoàn thành xong xuôi thì còn tốt nữa.”



“Đấy hai em xem có buồn không.” Cứ như thế đến tận một lúc sau, phát hiện có sự bất thường Thiếu Hoàng mới thôi cười nói với hai cô gái bên cạnh. Anh đưa tay chỉ sang nửa bàn bên kia phàn nàn: “Khoảnh khắc vui vẻ tụ hội chuyện trò với nhau mà cứ châu đầu vào bàn việc này việc nọ. Toàn các thanh niên chuẩn sống chỉ để làm việc đến chết.”



“Kệ bọn em.” Trọng Lâm bĩu môi bất mãn, đang đến lượt mình phát biểu thì bị anh họ cắt lời.



“À ừ mày là em anh nên anh kệ thôi chứ những người khác thì anh phải nhắc nhở.” Dứt lời Thiếu Hoàng nâng chén rượu trong tay lên: “Nào tôi thấy chủ trì hôm nay chả có tinh thần gì cả, cho nên xin thay mặt chủ trì mời mọi người một chén hưởng ứng tinh thần ngày lễ.”



“Được.”




“Ok, cạn chén.”



“Dzô nhá.”



“Cơ mà uống ít thôi anh Hoàng.” Dương Khoa hạ chén xuống bàn: “Buổi chiều nay ta còn phải làm việc đấy. Mà này, tiến độ giao diện ở chỗ anh được bao nhiêu rồi?”



“Một phần trăm! Chú phải sang tiếp viện anh ngay khẩn trương, anh hơi bị nhức đầu với mấy yêu cầu lắt léo của chú rồi đấy.”



“Được rồi được rồi, em còn đang phải cắt gọt nội dung cho bản demo để tung ra trong mấy ngày tới. Anh cứ chịu khó làm trước đi rồi em sẽ nhảy sang làm cùng anh sau.”



“Hai hôm nay chú toàn nói câu này à. Cắt gọt gì mà lâu thế, chỉ là tung ra phần chơi “Classic” thôi mà?”



“Ôi anh đừng tưởng dễ, cắt gọt hết những thứ không cần thiết mà vẫn không làm ảnh hưởng đến phần cốt lõi hơi bị khó đấy.”



“Khó cái gì mà khó, chỉ là xóa.... Ấy chết! Chú này lại bàn chuyện công việc rồi. Không được, bây giờ luật mới không bàn chuyện công việc trong bữa tiệc trưa nay nữa. Ai còn bàn tán công việc phạt ba chén!”



“Rồi, thì không bàn công việc nữa vậy.” Cảm thấy bữa tiệc mà chỉ toàn nói chuyện công tác cũng không nên, Dương Khoa gật đầu hưởng ứng. Bữa tiệc nhanh chóng trở lại quỹ đạo với những câu chuyện vui vẻ xung quanh cuộc sống của các thành viên Ninja Studio.



...



Hôm nay cũng là ngày “Bejeweled” chính thức phát hành phiên bản chào đón Giáng sinh – “Twist”.



Những người đã đặt trước trò chơi nhân dịp khuyến mãi nhanh chóng nhận được thông báo trò chơi đã được cài đặt và sẵn sàng để chơi, những người còn chưa cập nhật phiên bản mới cũng nhận được lời nhắn nhủ mau mau lên cửa hàng của SmileIndie để tải về. Tóm lại là sau một khoảng thời gian chờ đợi thì ngày hôm nay cộng đồng người chơi ”Bejeweled” đã có thể chạm tay vào phiên bản mới hứa hẹn nhiều sự mới lạ của trò chơi.



“Đang chờ tải trò chơi, tranh thủ lên đây hỏi mọi người xem có ai chơi thử phiên bản mới chưa? Có thú vị không?”




“Vừa mới chơi thử một ván đây. Lối chơi mới lạ chưa quen thuộc lắm, thế nhưng yên tâm vẫn đáng đồng tiền bát cháo.”



“Xoay chiều kim cương cứ thấy khó khó thế nào ấy. (・_・;)”



“Bạn trên cứ bình tĩnh, quy tắc mới không khó hiểu lắm đâu. Chơi quen vài trận là ngộ ra ngay.”



“Lặng lẽ đăng thành tích chạm màn 100 “Adventure Twist”



“Oa! Thánh nào xuất hiện giữa nhân gian thế này, phiên bản mới vừa ra mắt có vài tiếng thôi mà.”



“Có ai tham gia thi đua event với ta hông? ヽ( ̄~ ̄ )ノ Ngón tay ta mong chờ một đối thủ xứng tầm lắm rồi đây.”



“Không ai rảnh đáp lại bạn đâu, những người đua event người ta đăng nhập vào game cày thành tích hết cả rồi. Bạn chậm chạp như con rùa vậy!”




Sau khi trải nghiệm lối chơi mới của phiên bản chào đón Giáng sinh, nhìn chung toàn thể cộng đồng đều cho ra những đánh giá ban đầu khá tích cực. Có được sự hưởng ứng đến từ những người chơi còn gắn bó, “Bejeweled” bắt đầu ngoi lên trở lại mặt nước sau một thời gian bị những đối thủ khác thuộc cùng thể loại “Match 3 RPG” dìm xuống.



Số điểm trung bình đánh giá quay trở lại 4,1 sao, kèm theo đó là vô số những lời ngợi khen lối chơi mới lạ phá cách nối tiếp nhau nổi lên. Điều này vô hình chung đã đập tan sự do dự còn sót lại trong những khách hàng tiềm năng chờ đợi biểu hiện của “Bejeweled”. Họ bắt đầu đổ xô vào cửa hàng trò chơi của SmileIndie để tải trò chơi về máy trước khi đợt hạ giá nhân dịp Giáng sinh kết thúc.



Tổng bộ công ty SmileIndie.



“Tính đến hiện tại phiên bản khuyến mãi chào đón Giáng sinh của “Bejeweled” đã có hơn 140000 lượt tải xuống rồi anh Tịch. Tổng cộng lại trò chơi đã sở hữu xấp xỉ 990000 lượt tải xuống, chỉ còn không đầy 10000 lượt tải nữa là tròn 1 triệu.” Trong phòng làm việc, một người nhân viên cấp dưới báo cáo cho Tịch con số thống kê mới nhất.”



“Tốt lắm, mấy ngày tới phiền bộ phận các em tiếp tục theo dõi sát sao con số thống kê. Khi nào lên tới 1 triệu lập tức thông tin cho anh để anh xử lý.”



“Không thành vấn đề, bọn em sẽ theo dõi.”



Người nhân viên cúi người chào Tịch sau đó rời đi. Vài phút sau cánh cửa phòng làm việc của anh lại mở ra, lần này người tới là Liễu. Thả tập hồ sơ trong tay xuống bàn, không chào hỏi gì cô kéo ghế thả người ngồi xuống đối diện với Tịch. Trông sắc mặt cau có của cô là đủ hiểu cô vừa trải qua những chuyện chẳng tốt đẹp gì.



“Sao thế, nó lại chơi khó em à?” Vốn định đi vào công việc luôn, nhưng trông thấy cảnh này Tịch bèn lên tiếng hỏi thăm sự tình.



“Ngoài nó ra thì còn ai nữa hả anh?” Liễu đáp lại bằng một giọng uể oải.



“... Cứ thế này mãi không ổn đâu Liễu. Có lẽ em thật sự phải mưu tính một đường ra thôi, chứ một khi em vẫn còn ở đây thì thằng ôn đó sẽ còn tiếp tục chơi những trò bẩn thỉu nhắm vào em.”



“Em biết, nhưng trước mắt cứ được lúc nào hay lúc đó. Chỉ cần em còn ở đây một ngày thì ngày đấy thằng ôn kia đừng mong được như ý.”



“... Anh đúng là vô dụng chả được tích sự gì, giờ thì người thân cận nhất dưới quyền của mình cũng chẳng bảo vệ được.”



“Anh Tịch đừng nói thế. Làm việc với nhau lâu như thế em lại còn không biết anh đã cố hết sức rồi sao? Anh không phải lo cho em nữa kẻo lại vạ đến thân, bao năm qua anh chiếu cố em như thế đã là đủ lắm rồi.”



“Thôi được, tạm thời không nói đến chuyện này nữa. “Bejeweled” sắp sửa chạm mốc 1 triệu lượt tải xuống rồi¸ số liệu ở trong tay anh đây. Em chuẩn bị bắt mối với mấy tờ báo để đưa tin quảng bá một đợt cuối cùng nhé.”



“Không có vấn đề, anh cứ để em xử lý. Còn gì nữa không anh?”



“... Hết rồi, em về nghỉ ngơi luôn đi. Anh đoán một hai ngày tới là sẽ chạm mốc thôi, em nên về chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho lúc đấy.”



Nhìn thấy Liễu ra đi không nói không rằng như khi xuất hiện, Tịch xoay ghế nhìn ra cửa sổ trầm tư suy nghĩ một lúc lâu. Mãi cho tới lúc phố xá lên đèn anh mới định thần lại lẩm bẩm một câu:



“Cố gắng chống đỡ một thời gian nữa nhé Liễu, rồi anh sẽ lo cho em một tiền đồ tươi sáng hơn.”



Kế đó Tịch thu dọn mọi thứ để chuẩn bị ra về. Đưa tay với lấy con chuột, anh đóng trang chủ của Ninja Studio trên máy tính rồi tắt máy khoác áo rời khỏi phòng làm việc.