Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 115: 2025




Và sau khi dạo qua một vài trang báo trực tuyến, Thu Thảo cảm thấy cô hoàn toàn có cơ sở để e ngại Dương Khoa.



“Thị trường VR đầu năm sau sẽ rất sôi động, nhân dịp này mình có thể học hỏi thêm một vài thứ…. Ồ, cha đẻ của “Bejeweled”… đây là cậu ta mà!” Mở ra trang tin tức trực tuyến eRam, Thu Thảo đột nhiên nhíu mày khi nhìn thấy một dòng tiêu đề bài báo trên màn hình. Bất giác cô vội vàng ngồi ngay ngắn trở lại, sau đó tay cô cầm lấy chuột nhấn vào tấm ảnh chân dung của Dương Khoa. Ngay lập tức nội dung của bài báo nhanh chóng hiện lên.



“Vậy là rốt cục cậu cũng chịu xuất đầu lộ diện rồi sao. Ninja Studio, tham vọng của cậu lớn thật đấy. Dám một mình đứng ra đảm đương mọi thứ.” Ngay từ những dòng đầu tiên Thu Thảo đã cảm thấy hứng thú, quả nhiên không ra ngoài dự liệu một SmileIndie tầm thường sẽ không thể là nơi dừng chân của người thanh niên trẻ tuổi tài hoa này.



“Chưa hề qua đào tạo chuyên sâu… quả nhiên đúng như thông tin của chú Phúc. Vậy mà có thể làm nên một trò chơi sở hữu thành tích 1 triệu lượt tải xuống, đúng là một tài năng thiên bẩm.... Cái gì, trò chơi mới?”



Chậm rãi lăn chuột kéo xuống phần dưới cùng, vẻ mặt lạnh như băng của Thu Thảo chợt hiện lên một tia bất ngờ khi đọc đến dòng chữ dự án trò chơi đầu tay của Ninja Studio đã sắp sửa hoàn thành. Một tin tức nặng ký vô cùng, nó làm cô bàng hoàng đến nỗi thiếu chút nữa thì không kìm được hô lên một tiếng.



Cậu ta đã đi vào chế tác một trò chơi mới, hơn nữa lại còn sắp xong? Không thể nào, từ khi GameExpo kết thúc cho tới bây giờ mới được gần ba tháng thôi mà? Dù là làm việc cùng với đoàn đội đi chăng nữa thì cũng quá kinh hãi thế tục rồi, sao lại có thể nhanh tới mức biến thái như vậy?



Chẳng lẽ là một minigame? Nhưng nếu là như vậy thì sao cậu ta có thể tự tin khẳng định rằng trò chơi ấy của mình sẽ thành công? Vô vàn câu hỏi hiện ra trong đầu, mang theo lòng hiếu kỳ mãnh liệt Thu Thảo mở ngay công cụ tìm kiếm ra rồi gõ ngay cái tên Ninja Studio vào.



Một tiếng sau.



“Thảo ơi, hết giờ làm việc rồi đi ăn trưa thôi Thảo. Hôm nay anh mời.” Cánh cửa phòng làm việc bộ môn thiết kế mở ra, anh chàng đồng nghiệp dạo nọ thò đầu vào ngó quanh căn phòng. Thấy trong này chỉ còn mỗi Thu Thảo và nhân viên văn thư tên Lam anh mới yên tâm tiến đến trước bàn làm việc của Thu Thảo lên tiếng mời mọc.



“Anh cứ đi đi¸ em đang bận.” Thu Thảo đáp lại¸ mắt cô vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại di động trong tay. Trên màn hình, từng loại quả khác nhau đang liên tục được ném lên không trung khiến cô phải không ngừng đưa ngón tay trỏ quét qua quét lại chém cho bằng sạch, tựa như một chiếc cần gạt nước của ô tô vậy.



“Trời ơi sao lúc nào em cũng bận rộn với công việc vậy Thảo, không nghỉ ngơi thì làm sao có sức mà chiến đấu được? Đi với anh đi, chỉ là ăn trưa bình thường thôi mà.” Anh chàng đồng nghiệp trông thấy Thu Thảo không thèm nhìn mình lấy một cái bèn bất đắc dĩ dang hai tay ra.



“Em đang bận không nghỉ được.”



“... Vậy hả, hay là em có muốn ăn gì không để anh mang lên cho em?” Anh chàng đồng nghiệp cố gắng níu kéo những hy vọng cuối cùng.



“Cảm ơn anh, nhưng em không đói.”



“Trời ơi, người chứ có phải là sắt thép đâu mà lại không đói? Em...” Lời nói được một nửa, anh chàng đồng nghiệp đột nhiên im bặt khi thấy Thu Thảo rốt cuộc cũng ngẩng mặt lên nhìn mình. Nhưng nó không phải là vẻ mặt hờ hững lạnh lùng như mọi khi mà là vẻ mặt tràn ngập sự tức giận, trong ánh mắt của cô mơ hồ có thể thấy được lửa cháy.



Tía má ơi, cô bé mùa đông này bực mình trông đáng sợ quá! Thế này đứa nào dám bảo cô là cô bé mùa đông? Phải gọi là Bà La Sát của Hỏa Diệm Sơn mới đúng!



“... Thôi được rồi, anh không làm phiền em nữa nhé. Bye bye.” Quá bất ngờ, bản năng sinh tồn trong anh chàng đồng nghiệp mách bảo anh phải nói lời cáo từ rồi mau quay người bỏ đi ngay, trước khi Thu Thảo kịp nói bất kỳ điều gì tiếp theo.



“Sao, lại thất bại rồi à?” Trông thấy anh chàng đồng nghiệp mặt tiu nghỉu đi qua Lam nhỏ giọng trêu đùa: “Em nó đã không thích rồi các chú còn cố đâm đầu vào, hết đứa này đến đứa khác chả chịu rút kinh nghiệm gì cả. Giờ thì tức rồi, vui chưa?”



“Càng khó khăn thử thách thì càng đáng để chinh phục chứ chị Lam. Kiên trì rồi sẽ có ngày thành công.” Anh chàng này ngoái đầu về phía sau một cái, thấy Thu Thảo lại cúi đầu xuống nhìn điện thoại không chú ý tới mình nữa mới thì thầm đáp lại.



“Nhưng mà các chú dồn dập như thế chị có thấy ăn thua quái đâu? Có khi em nó có người trong lòng rồi cũng nên.”



“Chưa, cái này thì chắc chắn. Có một cái là bọn em biết ngay, thôi em đi đây. Ban nãy em Thảo lên cơn tức trông hãi hùng quá, phải đem khoe cho các anh em biết ngay.” Dứt lời anh chàng này mở cửa chuẩn bị bước ra.



“Mấy chú chỉ toàn để ý chiều chuộng em nó thôi, thân già ngồi đây thì chả thấy mời cơm mời nước gì.” Lam thấy vậy bèn nói mát.



“Danh hoa vô chủ nó phải khác chứ, ha ha.”



“Gớm, đứa nào đứa nấy giống nhau thế cơ chứ!” Lam oán trách nốt một câu rồi cũng xách túi đi ra ngoài ăn trưa, để lại một mình Thu Thảo trong phòng trầm mặc suy tư với chiếc điện thoại trên tay.



Nhìn số điểm không như ý muốn vì anh chàng vừa rồi làm cô mất tập trung, Thu Thảo thở ra một hơi để tâm tình ổn định trở lại rồi nhấn nút chơi tiếp.



...



- ---------



Nhờ vào bài phỏng vấn của Thanh Hương đăng tải trên eRam, “Fruit Ninja” và Ninja Studio của Dương Khoa chính thức nổi lên khỏi mặt nước.



Trong những ngày cuối cùng của tháng 12, phiên bản demo của trò chơi bắt đầu thu hút sự chú ý của một vài trang tin tức đánh giá cũng như một vài nhà phê bình trong lĩnh vực trò chơi điện tử. Bên cạnh việc được đem ra mổ xẻ phân tích kỹ lưỡng, nó còn được dự đoán chi tiết chiều hướng thành công hay thất bại một khi phiên bản chính thức của nó được tung ra thị trường, khiến cho cộng đồng người chơi trong nước càng được một phen bàn tán xôn xao.



Và đây cũng chính là sự kiện cuối cùng khép lại năm 2024 của Dương Khoa, năm đầu tiên trong cuộc sống thứ hai rực rỡ sắc màu của hắn.



“Hê nhô hai anh! Kỳ nghỉ vui hông?” Ngày mùng 2, Dương Khoa mở rộng cửa phòng làm việc chào đón các thành viên của Ninja Studio tới làm việc trở lại, sau khi tất cả mọi người đều đã trải qua một ngày nghỉ Tết Dương lịch vô cùng mỹ mãn.



“Bình thường.” Nhảy xuống xe máy do Trọng Lâm đèo Thiếu Hoàng đáp lại: “Năm nay anh với Lâm chả đi chơi đâu được cả, đang buồn thối ruột ra đây.”




“Sao lại thế?”



“Thì đấy, Tết Dương lịch năm nay nó lại nằm ở giữa tuần, một ngày lẻ loi trơ trọi thế thì đi đâu cho kịp? Nó phải liền mạch như mọi năm cơ thì mới đi chơi được. Thế còn chú thì sao, hôm qua có đi chơi đâu không?’



“Em không, em ở nhà thôi. Dự án trò chơi còn đang bề bộn thì chơi bời gì.” Lời này của Dương Khoa là thực lòng. Ngày hôm qua hắn một mực cố thủ trong phòng ngủ để xây dựng nốt nền tảng sơ bộ còn đang dở dang của “Cut the Rope”, bất chấp vô số lời mời mọc đi du ngoạn đó đây của bạn bè người thân đua nhau gửi tới.



Có người quen thân như mấy anh mấy chị trong nhà nè, có người quen nhưng không thân lắm như thanh niên cùng lứa trong họ hàng nè, có đám bạn xấu sau một hồi tiếp xúc thấy cũng không xấu lắm nè, có giai nhân như Thùy Linh hay Thảo My nè,... tất cả đều không ngoại lệ bị hắn từ chối hết sạch. Lý do thì chỉ có một: công việc bận rộn.



“Năm mới năm me chưa gì đã nghiêm túc thế này thì anh em lại khổ rồi.” Thiếu Hoàng nghe thấy Dương Khoa nói vậy lập tức thở ngắn than dài, anh tưởng rằng Dương Khoa làm việc ở đây là làm những việc liên quan tới “Fruit Ninja”.



“Khổ cái gì chứ, anh em nghỉ ngơi chơi bời thì cứ vô tư thôi, em làm việc thì kệ em liên quan gì?”



“Nhớ đấy, hôm nay bọn anh sẽ nghỉ không làm việc nữa để chơi bời cho thỏa thích!”



“Ý em là ngày nghỉ hôm qua, không phải là hôm nay! Hôm nay làm việc như bình thường chứ.” Thấy mình nói hớ Dương Khoa vội vàng xua tay.



“Kệ¸ vừa nói rồi, hôm nay phải nghỉ.... A kinh nha! Cũng bày tiệc liên hoan cơ đấy, thế này mà cứ giả vờ nghiêm túc cho anh em lo. Lâm ơi vào đây quẩy nhiệt tình đê!”



“Thì năm mới cũng phải có một tý bánh kẹo cho có không khí chứ anh Hoàng. Thôi ngồi vào đi anh, ai đến trước thì vào trước thôi. Vừa ngồi đánh chén ta vừa bàn bạc kế hoạch làm việc của năm nay.”




“... Chẹp, lại công việc. Tụt cả hứng! ( ̄︿ ̄) “



Chốc lát sau, trừ hai người Cẩm Tú và Hương Ly vắng mặt vì phải đi học ra còn lại tất cả các thành viên của Ninja Studio đều tập trung đông đủ bên bàn tiệc ngọt. Sau vài câu chuyện trò hỏi thăm ngày nghỉ của nhau ra sao, Dương Khoa lái câu chuyện đi vào chủ đề chính:



“Năm vừa qua mặc dù chúng ta mới làm việc cùng nhau chưa được bao lâu nhưng em vô cùng hài lòng với thành quả của mọi người. Phải nói là mọi người phối hợp với nhau rất là ăn ý trong công việc hàng ngày, hy vọng rằng năm nay mọi người sẽ tiếp tục giữ vững được phong độ đó.”



“Chú cứ cho anh em nghỉ ngơi xen kẽ với làm việc hợp lý là phong độ tốt đẹp hết. Tỷ như hôm nay là nên nghỉ này.” Thiếu Hoàng vẫn chưa từ bỏ ý định ban nãy, anh khoác vai Dương Khoa dụ dỗ.



Dương Khoa: “(¬_¬) Anh đã hoàn thành xong công việc em giao đầu tuần chưa đã? Em nhớ là anh từng vỗ ngực đảm bảo sẽ vẽ xong khung cửa hàng trong hai ngày thôi đấy.”



“Có chuyện đó à? Sao anh không nhớ nhỉ? Chắc là lâu quá anh quên mất rồi¸ tận một năm cơ mà.”



“Quên rồi thì phải làm bù, em là em chờ mỗi cái khung cửa hàng của anh thôi đấy. Phần tính toán của hai đứa bọn em đều làm xong rồi.”



“Chưa, thằng Lâm thì xong làm sao được? Chú phải đợi hai đứa bọn anh chứ, cứ phóng như ngựa thế ai theo kịp,”



“Ơ em xong rồi mà a....”



“LA LA LA ANH KHÔNG NGHE THẤY GÌ HẾT NHA LA LA!”



“Thôi nghiêm túc đi anh Hoàng, phần còn lại anh cố gắng hoàn thành nốt đi chứ em là em đặt hết niềm tin vào anh rồi đó. Hôm nay anh Lâm phụ trách giúp đỡ anh Hoàng nhé, còn em sẽ duyệt lại toàn bộ mảng âm thanh từ đầu đến cuối cùng với anh Hải. Chúng ta cùng nhau cố gắng hoàn thành xong sớm rồi sau đó tha hồ mà nghỉ ngơi.”



“... Anh là anh đếch tin câu này của chú đâu. (bĩu môi)”



“Yên tâm đi, một khi trò chơi hoàn thành nhất định tổ thiết kế sẽ được nghỉ ngơi mà. Em cam đoan đấy.” Chốt xong phân công với Hoàng Lâm Hải, Dương Khoa quay sang Thu Lan bàn bạc đôi câu: “Chị Lan nè, sang năm mới rồi chuyện đăng ký....”



“Chị biết rồi, hôm nay chị sẽ lập tức tiến hành đăng ký ngay.”



“Thời gian đợi có lâu không chị.”



“Một hai ngày là cùng thôi Khoa.”



“Vậy thì được, hôm nay chị làm luôn giúp em khâu đăng ký. Sau đó chị và chị Tú chị Ly tiếp tục tăng mạnh quảng bá “Fruit Ninja” tại các diễn đàn cho em. Em muốn từ bây giờ cho đến lúc phát hành trò chơi phải không ngừng tạo sự chú ý thu hút dư luận¸ có vậy thì khởi điểm xuất phát của trò chơi mới ở mức tốt nhất có thể.”



“Không thành vấn đề, nhưng mà Khoa dự định khi nào thì trò chơi hoàn tất? Có thể cho chị một cái ngày cụ thể để chị thu xếp công việc được không?”



“Ngày cụ thể.... Tình hình chỗ bọn em mới xong được khoảng 80% thôi, ước chừng còn phải tiêu tốn một tuần nữa để hoàn thiện xong mọi thứ và cộng thêm vài ngày để chạy thử và giải quyết những vấn đề vụn vặt....”



Dương Khoa ngừng lại nửa phút mở điện thoại ra tra cứu ngày làm việc của tháng này, sau một hồi tính toán hắn quả quyết chốt lại với Thu Lan: “Nếu tuần này hoặc tuần sau, một trong hai tuần anh Hoàng anh Lâm anh Hải đồng ý tăng ca với em thì ngày 13 trò chơi sẽ sẵn sàng để phát hành.”