Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 117: Hoàn thành chế tác Fruit Ninja




Có được sự quyết tâm cao độ, trong những ngày đầu tiên của năm mới Dương Khoa cùng ba người Hoàng Lâm Hải hoàn thành phần việc còn sót lại của “Fruit Ninja” một cách nhanh chóng. Song song với đó, công tác đăng ký thành viên bên phía Thu Lan cũng được triển khai cực kỳ thuận lợi, chẳng mấy chốc văn phòng làm việc của hắn đã có thể tận hưởng những lợi ích đi kèm khi đã trở thành thành viên trả phí của Hiệp hội Trò chơi.



“Lúc nãy là chú nhập nhầm số ở đây này. Người ta đã ghi rõ ràng như thế rồi vẫn còn nhập nhầm, anh cũng đến bó tay với chú luôn!”



“Vậy hả, ok lỗi của em. Cơ mà chữ xấu thế này mà anh vẫn nhìn ra được, tài thật đấy.”



“Có mà chú kém thì có, rõ ràng là số 2 lại đi nhập thành số 7... Đấy nhé, có tín hiệu kết nối đến server rồi đấy.”



“Ngon, anh Hoàng siêu quá!”



“Quá khen quá khen, nhất thế giới nhì Việt Nam.”



Ngay sau khi Thu Lan thông báo lại rằng công việc đăng ký được giao phó đã hoàn thành, Dương Khoa lập tức liên hệ với Hiệp hội để thuê server cho trò chơi của mình. Trải qua hai ngày cuối tuần, đến hôm nay Hiệp hội mới cử một nhân viên đại diện trực tiếp tới tận nơi ký kết giấy tờ và bàn giao lại cho hắn những thông tin cần thiết. Phần còn lại thì vô cùng đơn giản, Dương Khoa chỉ việc nhờ “ Ông Biết tuốt” – Thiếu Hoàng bỏ ra một vài tiếng giúp hắn thiết lập nốt mọi thứ là xong.



“Hẳn là nhất thế giới nhì Việt Nam! À mà anh Hoàng ơi, anh tinh thông khoản này thì anh tiện thể kiêm nhiệm luôn cho em chức vụ quản lý server nhé. Có vấn đề gì như kiểu tín hiệu không ổn định hay mất kết nối với máy chủ thì anh trực tiếp liên hệ sang bên Hiệp hội luôn, không cần phải vòng qua em nữa.”



“Nếu là chỉ theo dõi tình trạng như thế thì không thành vấn đề. Rồi, bây giờ anh em ta làm gì tiếp theo?”



“Bây giờ... có tín hiệu mạng rồi các anh chơi thử cho em vài ván “Online Versus”, xem trong quá trình chơi còn vấn đề gì phát sinh nữa không để ta còn chỉnh sửa lại trước khi đóng dữ liệu. Đợi em lên bàn giao giấy tờ cho chị Lan rồi tý nữa sẽ tham khảo ý kiến các anh.”



“Ừm.”



Ba người nghe Dương Khoa phân công nhiệm vụ bèn gật đầu biểu thị đã biết rồi lấy ra điện thoại tải phiên bản sắp sửa hoàn thiện của trò chơi trên máy tính về máy. Sau đó, họ kéo nhau đi tới dãy ghế sô pha ngồi tụ lại thành một hàng để bắt đầu khám phá nội dung chơi mạng đầy bí ẩn mà ai nấy đều mới chỉ được nghe hắn nhắc tới vài lần.



Về phần Dương Khoa, sau khi giao giấy tờ vừa mới ký nhận cho Thu Lan cất giữ cẩn thận thì hắn bị cô gọi lại chuyện trò vài câu:



“Công trình dưới đấy thế nào rồi Khoa? Mấy hôm vừa rồi tăng ca vất vả lắm hả, chị nghe anh Hoàng than thở quá trời luôn.”



“Sắp xong đến nơi rồi chị ạ, giờ bọn em đang tìm xem trò chơi còn thiếu sót gì nữa không để chỉnh sửa hay bổ sung nốt. Mà anh Hoàng than thở gì với chị thế? Lúc nào đấy sao em không biết?”



“Sáng nay. Lúc mới đến đầu ngõ thì chị gặp hai anh em đi ngay đằng sau, thế là mấy người chào hỏi rồi nói chuyện một lúc.”



“Ra thế, cơ mà hôm đấy làm việc cũng như mọi ngày bình thường thế này thôi chứ có cái gì vất vả đâu?... Mà thôi chị kệ đi, chắc anh Hoàng lại chém gió đấy.”



“Ừ thì chị nghe mọi người kể thế thì cũng chỉ biết thế thôi, mấy hôm tăng ca chị có mặt ở đây đâu mà biết?”



“Chị không biết thì càng phải tin em chứ? Theo chị thì em với anh Hoàng ai đáng tin cậy hơn?”



“... Em nói đúng.”



Thế rồi Thu Lan đem tình hình công việc liên quan tới truyền thông quảng bá mà đội của cô đang tiến hành tóm tắt sơ qua cho Dương Khoa nghe. Đại khái là từ khi hắn xuất hiện trên báo chí thì cộng đồng người chơi ngày càng tỏ ra quan tâm đến trò chơi đầu tay sắp sửa ra mắt của Ninja Studio. Hiện tại những chủ đề quảng bá trò chơi trên các diễn đàn do đội của cô lập ra ngày nào cũng có mấy chục người nhắn lại cùng một nội dung: đó là bao giờ thì “Fruit Ninja” mới có phiên bản chính thức.



“... Hai ba hôm tới chị tiếp tục nhá thêm một vài hình ảnh liên quan đến trò chơi cho em nhé. Hôm nay là ngày mùng 6 rồi, đến mùng 9 thì em sẽ ấn định ngày trò chơi chính thức ra mắt. Hình ảnh thì lát nữa em sẽ gửi cho chị.”



“Được.”




“Công tác giấy tờ của văn phòng đầu năm nay có vấn đề gì không chị?”



“Vấn đề thì có nhưng mà không phức tạp lắm, những thứ lông gà vỏ tỏi này chị có thể tự xử lý được. Chỉ có duy nhất một vấn đề cần sự trợ giúp của em thôi.”



“Vấn đề gì vậy chị?”



“Tiền.”



“... Lại xuống mức nguy hiểm rồi hả chị?”



“Ừ, đầu năm nay chị phải đi đóng mấy khoản thuế phí lặt vặt, rồi lại còn cả phí đăng ký thành viên Hiệp hội Trò chơi hôm nọ nữa. Giờ tiền trong quỹ không đủ dự chi lương tháng 1 đâu, với cả còn phải trù tính thêm khoản thưởng Tết cho các anh chị em trong phòng làm việc nữa.”



“Thưởng Tết?”



“Có thưởng Tết hả sếp Khoa?” Nghe tới đây trong phòng lập tức xuất hiện hai cặp mắt rực sáng hướng về phía Dương Khoa.



“Hai em tiếp tục làm việc đi nào, để chị với Khoa bàn bạc với nhau đã.” Thu Lan phẩy tay ra hiệu Cẩm Tú và Hương Ly tập trung vào công việc rồi nói tiếp: “Thế nào, em có dự định thưởng Tết cho mọi người không?”



“Có chứ! Đời người có mấy cái Tết đâu.... Chuyện tiền nong không thành vấn đề, tý nữa em xem trong tài khoản còn bao nhiêu tiền em sẽ gửi hết cho chị.” Dương Khoa bấm đốt ngón tay tính toán rồi quyết định sẽ đem số tiền còn lại trong tài khoản ngân hàng của mình giao cho Thu Lan, chỉ giữ lại vài triệu lẻ để ăn tiêu cầm cự trong mấy ngày tới. Hắn không lo lắm đến chuyện nhẵn túi thì phải làm sao, bởi vì vài hôm nữa hắn sẽ nhận được những đồng lợi nhuận cuối cùng thu được từ “Bejeweled”.



Đợt sự kiện chào đón Giáng sinh của “Bejeweled” đã chính thức khép lại từ cuối tuần trước với thành tích hơn 200000 lượt tải xuống trong suốt thời gian sự kiện diễn ra, nâng tổng số lượt tải xuống của “Bejeweled” tính từ khi trò chơi ra mắt đến bây giờ lên tới con số 1 triệu lẻ 50000. Một thành tích khiến cho Dương Khoa cảm thấy vô cùng ấn tượng, đối với hắn sản phẩm thương mại đầu tiên của bản thân như vậy đã là thành công mỹ mãn rồi.




Hiện tại thì giá bán của trò chơi đã quay về mức bình thường, đồng thời xu thế bán ra của nó lại trở nên èo uột như những ngày trước khi sự kiện Giáng sinh diễn ra. Bất quá Dương Khoa không cảm thấy lo lắng chút nào vì sứ mệnh mở đường của “Bejeweled” đã sớm hoàn thành rồi, giờ thì hắn có thể yên tâm đưa nó lui vào hậu trường yên nghỉ cùng với “Minesweeper”.



Trọng trách đưa sự nghiệp của hắn đi lên từng nấc cao mới, hãy để “Slither”, “Fruit Ninja” và những đứa con tinh thần khác của hắn tiếp tục gánh vác.



“Chị không cần nhiều thế đâu, chỉ cần một cọc vài chục như lần trước thôi Khoa. Em phải chú ý giữ lại tiền để mà ăn tiêu sinh hoạt chứ?” Thu Lan vội vàng xua tay từ chối, thế là Dương Khoa lại phải nhẹ giọng trấn an:



“Chị yên tâm đi chị Lan, trong tài khoản của em cũng chỉ còn vài chục triệu thôi chứ chẳng nhiều nhặn gì đâu. Trước mắt em cứ đưa cho chị hết để xử lý những việc cần kíp, còn đâu thiếu tiền em về nhà ăn vạ bố mẹ cũng được. Với lại đến mùng 10 là em lĩnh tiền từ bên phía SmileIndie rồi, đến lúc đấy nếu chị vẫn thiếu tiền thì cứ tiếp tục báo cho em không phải ngại nhé, vì đợt này chắc là em cũng lĩnh được kha khá tiền đấy.”



“Thật không?”



“Thật mà! Đùa, thế mà vừa nãy chị bảo là chị tin tưởng em lắm!”



“Chị bảo là em nói đúng thôi chứ tin tưởng lắm cái gì? Lại bắt đầu điêu giống anh Hoàng rồi đấy, thôi công tác chỉ có thế thôi không còn gì nữa đâu.”



“Ok¸ mùng 9 chị Lan nhé.” Dương Khoa chốt lại hạn cuối với Thu Lan thêm một lần nữa rồi đi xuống dưới tầng. Thấy mấy anh em đang say mê sát phạt nhau ở gian ngoài Dương Khoa lập tức bước tới.



“Mày chém thế nào mà điểm cao vậy Lâm?”



“Thì em chém như bình thường thôi mà.”



“Bình thường cái kít! Mày lại lợi dụng bug game đúng không?”




“Bug đâu mà bug anh cứ linh tinh! Anh đừng thấy quả nào bay lên cũng chém tất, anh chém quả nào màu xanh hoặc là màu trắng thôi.”



“Đúng rồi đấy ông bạn, chém quả màu đỏ của đối thủ là bị trừ điểm. Đấy ông vừa bị trừ điểm rồi kìa.”



“... Móa, thế mà không ai nhắc sớm. Làm cứ tưởng game bị lỗi.”



“Game bị lỗi sao đấy anh Hoàng?” Đúng lúc này thì Dương Khoa đi tới bên cạnh ba người.



“Lỗi hiển thị màu! Chú ra đây mà xem nè, tất cả các loại quả đều phải có viền màu xanh chứ sao lại có quả viền xanh quả viền đỏ? Nó toàn làm anh phân tâm thôi!” Thiếu Hoàng vẫy Dương Khoa ngồi xuống, sau đó hươ ngón tay liên tục chỉ vào vầng sáng xung quanh các loại quả trên màn hình.



“... Thôi anh nói thế là em biết trò chơi không có vấn đề rồi.” Đã có kinh nghiệm nghe Thiếu Hoàng “phát hiện lỗi” mấy lần trong quá khứ nên Dương Khoa dứt khoát bỏ qua đánh giá của ông anh lập dị. Trông thấy Duy Hải ngồi bên cạnh theo dõi hai anh em Thiếu Hoàng so tài với nhau hắn bèn ngồi xuống bên cạnh hỏi thăm: “Anh Hải sao ngồi nhìn thế? Không chơi thử à?”



“Anh chơi rồi, nãy thử so tài mấy ván thấy hay lắm. Tóm lại là độc đáo không kém gì những chế độ chơi kia.”



“Anh thấy hay là được rồi.” Dương Khoa gật gù rồi cũng lôi điện thoại của mình ra: “Này, hay là anh với em chơi thử mấy ván đi. Mang tiếng là thiết kế ra chế độ chơi này mà em lại chưa chơi được một ván nào cả, chả biết rốt cuộc trông nó tròn méo ra sao.”



“À chú đừng lo lắng quá, chế độ này hay thật mà. (cười hiền lành) Nào chơi thì chơi.”



...



- ---------



Cuối cùng, sau tròn 8 tuần làm việc vất vả dự án chế tác trò chơi “Fruit Ninja” cũng đi đến kết thúc.



“Chúc mừng chúc mừng! Em xin được long trọng tuyên bố, trò chơi “Fruit Ninja” đã được đội ngũ chúng ta hoàn tất công đoạn chế tác!” Đứng tại góc làm việc của mình Dương Khoa vỗ tay reo hò sung sướng, vậy là trải qua một khoảng thời gian nhọc nhằn dự án làm việc nhóm đầu tiên của hắn cũng kết thúc.



Bất quá chẳng có ai buồn hưởng ứng niềm vui này cùng hắn cả, giờ phút này cả ba người còn lại đang nằm ườn ra bàn sau hàng giờ đồng hồ mệt mỏi soát lại toàn bộ dữ liệu của trò chơi.



“Nhỏ tiếng thôi Khoa, anh nhức đầu lắm.” Trọng Lâm phàn nàn một câu sau đó đổ gục xuống bàn, anh khoanh tay cúi đầu gối đè lên rồi cứ thế ngồi im không nhúc nhích. Còn Thiếu Hoàng sau khi trợn mắt nhìn Dương Khoa như thể hắn vừa mới trốn từ sở thú ra thì lẳng lặng đứng dậy ra ghế sô pha nằm cho đỡ mỏi.



“... Ơ kìa, mấy anh sao xuống tinh thần hết thế? Vui lên đi chứ? Trò chơi hoàn thành rồi mà?”



“Rồi, trò chơi hoàn thành rồi, bọn anh cũng vui lắm. Nhưng mà chú để bọn anh nghỉ một tý đi, cái ý tưởng soát lại một lần dữ liệu từ đầu đến cuối của chú đúng là tối kiến.” Duy Hải vừa đưa tay dụi mắt vừa nói: “Cũng không biết tại sao hôm qua bọn anh lại đi đồng ý với chú cơ chứ.”



“Ờ thì... thôi dù sao công việc nó cũng hoàn thành rồi, với cả bây giờ chúng ta có thể tự hào rằng trò chơi không có lỗi nào cả. Cái đấy đáng mừng lắm đấy vui lên đi các anh!”



“Ừ. Mừng thì mừng, nhưng lần sau bọn anh sẽ không tham gia trò soát lỗi này với chú nữa đâu. Chú đúng là quái thai.” Dứt lời Duy Hải cũng đi ra ngoài hiên nhà ngồi hóng gió.



“Cái gì mà quái thai chứ?” Mang vẻ mặt bất mãn vì chẳng ai hưởng ứng niềm vui Dương Khoa lẩm bẩm, sau đó hắn đem mã nguồn của trò chơi đóng lại. Tạm thời “Fruit Ninja” không còn cần hắn hay mọi người trong phòng làm việc chỉnh sửa can thiệp gì thêm nữa, vậy thì tiện một công đem trò chơi khóa lại luôn để sẵn sàng cho mấy ngày tới đem ra phát hành. Còn sau này nếu như muốn cập nhật thêm tính năng hay chế độ chơi mới thì lại mở ra, đơn giản!



Trong lúc chờ đợi máy tính làm việc, Dương Khoa tranh thủ chạy lên gác để báo lại cho Thu Lan một câu. Thế nhưng mới leo được vài bậc thang thì hắn bị Thiếu Hoàng nằm ngoài ghế gọi giật lại:



“Này Khoa! Chú còn khỏe thì làm cái đánh giá kết quả cho anh em đi.”