Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 129: Thảo My lần đầu livestream




Nguyên bản định đánh chén một suất cơm bình dân nhanh nhanh chóng chóng rồi còn quay về làm việc, nhưng vì bất ngờ gặp Thảo My đến thăm mình thế là Dương Khoa bèn thay đổi ý định. Cả hai người sau khi bàn bạc với nhau vài câu liền tiến vào nhà hàng đầu phố - nơi mà hắn đã tụ tập liên hoan với các thành viên Ninja Studio trước đó.



“Nào¸ chúc mừng Mimi đạt danh hiệu học sinh giỏi nhé.” Dương Khoa lên tiếng chúc mừng, trong tay giơ lên ly nước thay cho rượu cụng ly với Thảo My một cái.



“Em còn đứng thứ 5 của lớp nữa đấy! Anh Khoa thấy em siêu không?( ̄へ ̄)”



“Siêu! Chả bù cho anh năm nào cũng xếp thứ 50.”



“Đấy là anh Khoa không thích học thôi chứ anh thông minh mà, anh mà chăm chỉ học tập có khi còn giỏi hơn cả em ấy chứ.”



“Được rồi Mimi không phải nịnh anh thế, cái câu anh thông minh nghe buồn cười lắm.”



“Ơ em nói thật mà? Không thông minh thì sao anh có thể làm ra được những trò chơi tuyệt vời như thế? Anh không biết chứ bây giờ trò chơi của anh nổi tiếng khắp cả lớp của em rồi đấy!”



Trông thấy Thảo My một mực tâng bốc hắn Dương Khoa lắc đầu cười cợt, không thể nói kỳ thực những trò chơi ấy phần lớn đều là do công của hệ thống Btop được thế là hắn đành lái sang chuyện khác: “Mà này, còn vài tháng nữa thôi là thi đại học rồi, Mimi đã có dự định gì chưa?”



“Thi đại học thì bố mẹ muốn em theo học ngành quản trị kinh doanh, để sau này cùng với thằng Cường tiếp quản cơ nghiệp của gia đình.”



"Thế thì cùng ngành với cả chị Uyên. Cơ mà cô chú định hướng sẵn cho em à, ý kiến của em thì sao?”



“Em thì em thấy như thế cũng được, tương lai trong nhà có sẵn cơ nghiệp cứ thế mà làm khỏi phải đi đâu xin việc cả. Chứ em thấy anh Khoa tự mình lập nghiệp vất vả quá.”



“Sợ khổ rồi à? Thế mà khi trước còn nằng nặc đòi theo chân anh.”



“Theo chân anh Khoa thì không có vấn đề, chỉ cần anh Khoa đồng ý là em đi theo ngay!”



“Thôi nhà có sẵn điều kiện thì cứ hưởng thụ đi em ạ. Này, thế Mimi định theo học trường nào vậy?”



“Em thì đang phân vân giữa mấy trường kinh tế top 1 nội thành, nhưng mà bố mẹ em thì lại muốn cho em theo học ở nước ngoài. Mấy ngày hôm nay cả nhà em đang bàn tính với nhau về vụ này đấy.” Nói tới đây Thảo My chợt lộ vẻ băn khoăn không nỡ rời xa nơi đây.



“Ồ, du học à? Du học cũng... được mà, cô chú đầu tư cho tương lai sướng thế còn gì nữa?”



“Nhưng mà em không muốn đi du học đâu. Sang đấy một mình không có ai chơi cùng buồn lắm!”



“Đi học chứ có phải đi chơi đâu Mimi, với cả sang đấy tha hồ gặp gỡ giao lưu với bạn bè mới lo gì?”



“Chả thích, em thích ở lại đây với mọi người cơ,...” Thảo My quay đầu sang một bên thì thầm: “... với cả anh Khoa nữa.”



“Được được.” Trông thấy Thảo My quay ngoắt đi Dương Khoa còn tưởng là cô nàng làm mình làm mẩy, cho nên hắn vội vàng trấn an: “Em thấy thế nào thích hợp nhất với bản thân thì cứ nói ra cho cô chú biết, chắc là cô chú sẽ hiểu và chiều ý em thôi. Dù sao thì ước muốn của con cái vẫn là quan trọng nhất.”



“Ok! Em sẽ bảo với bố mẹ em là anh Khoa nói như thế!”



“... Thôi đừng, cô Lan mắng anh đấy.”



“Kệ. ( ̄ω ̄) “



Thế rồi, từ câu chuyện học hành trên lớp hai người lại chuyển sang những câu chuyện trên giời dưới bể của cuộc sống thường ngày.



“Này anh Khoa, em nhìn thấy ảnh bạn trai của chị Uyên rồi đấy. Trông đẹp trai lắm!”



“Có ảnh ở đây không? Anh đòi xem mặt mũi mấy lần mà bà chị nhà anh toàn giấu không ch… úi giời ôi trông như người mẫu thế này á?!”



“Hình như đúng là người mẫu thật đấy anh ạ, kiểu chuyên chụp ảnh bìa cho các tạp chí ấy.”



“Kinh, ơ đừng tắt vội cho anh xem kỹ lại đã…. Khà khà, tý nữa anh phải gọi về trêu chị Uyên mới được.”



“Ui, đừng trêu chị Uyên anh ơi không chị ấy biết là em cho anh xem đấy!”







“Tết năm nay anh có dự định đi chơi ở đâu không? Như năm ngoái ý?”



“Thôi, năm ngoái anh còn trẻ trâu nên mới bày ra cái trò chơi bời trái khoáy như thế. Năm nay anh ở nhà sum họp với gia đình em ạ.”



“Cả khu nhà anh rộng rãi với lại toàn bộ họ hàng thân thích đều tập trung hết ở đấy thì vui quá anh nhỉ? Chả bù cho em đến Tết phải về dưới kia họ hàng chả có mấy người, buồn lắm.”



“Thấy chán thì lên nhà anh mà chơi dịp Tết cho đỡ buồn. Mỗi ngày một suất bánh chưng thôi mà, anh bao được hết!”



“Em cũng muốn lắm nhưng mà không được ấy chứ, bố mẹ em không cho phép đâu…. Chắcphảiđểkhinàomìnhvềvớinhauthìmớithếđượcanhạ.”



“Hả? Mimi vừa mới nói cái gì đấy?”



“Em vừa mới bảo là bố mẹ em không cho phép đâu, anh cũng biết mà ngày Tết em phải phụ giúp bố mẹ làm lụng dọn dẹp với cả tiếp khách khứa các thứ đấy. Làm sao mà em bỏ đi chơi được?”



“Vậy à, nhưng mà anh vừa mới nghe thấy em liến thoắng một tràng gì đấy cơ mà?”



“Nhất định là anh nghe nhầm rồi, em có nói gì nữa đâu?”







“Hôm tiệc tùng Giáng sinh xong em tăng lên một cân đấy anh Khoa. Trông mũm mĩm quá thế là mấy ngày hôm nay em lại phải dậy sớm tập thể dục, trời thì lạnh mà vẫn phải cố để mà giảm béo.”



“Có một cân thôi mà đã cuống lên như trời sập thế hả em? Đúng là con gái có khác, lúc nào cũng sợ béo.”



“Anh đàn ông con trai nó khác, con gái bọn em quan trọng cái chuyện giữ eo đấy lắm!”



“Rồi, thì giữ eo…. Nhưng mà anh thấy dáng em bây giờ là vừa vặn rồi, không béo đâu.”



“Thật thế à anh?!”



“Thật mà…. Này, sao anh thấy em cứ kè kè cái quyển sổ có khoá kia ở bên người ghi chép thế? Ghi cái gì đấy cho anh xem nào.”



“Có gì đâu sổ học bài của em đấy! Em vừa mới nghĩ ra cách giải một bài toán nên ghi luôn cho khỏi quên ấy mà. (gấp vội cuốn sổ nhét vào túi)”



“Ghê nha, nói chuyện với anh mà đầu óc vẫn còn nghĩ đến sách vở được cơ à? Siêu thế!”



“E he he. (lén lút khoá kéo túi lại)”







Có lẽ khoảng thời gian từ buổi lễ Giáng sinh cho tới bây giờ Thảo My đã phải chịu khá nhiều áp lực liên quan tới lựa chọn con đường tương lai cho bản thân, cho nên ngày hôm nay cô mới tìm đến Dương Khoa hắn kể lể một hồi cho vơi nỗi lòng. Làm bạn với cô nàng cũng một thời gian rồi, khỏi cần ký ức của cố chủ hắn vẫn có thể tinh ý nhận ra được điều này.



Nhưng không vấn đề gì hết, bản thân Dương Khoa cũng đang muốn quên đi mệt mỏi phiền muộn trong công việc từ tối hôm qua đến giờ, có điểm chung như vậy nên hắn rất vui vẻ bồi tiếp cô nàng suốt bữa cơm trưa. Hai người cứ thế ngồi ở bàn ăn trò chuyện mãi tới gần 2 giờ chiều mới chịu đứng lên.



“Phải rồi, anh Khoa mở khoá cho em hết mọi thứ trong trò chơi chém quả mới đi. Trò này của anh em thấy có mấy phông nền đẹp ơi là đẹp mà lại chả có thời gian để mở khoá.” Tại quầy thanh toán, sực nhớ ra chuyện muốn nhờ Thảo My chợt lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại di động của mình đưa cho Dương Khoa.



“Mở khoá? “Fruit Ninja” ấy hả, nếu là mở khoá phông nền các thứ thì phải để anh mang về phòng làm việc mới làm được. Trên điện thoại không thao tác được đâu.”




“Vậy thì mình về phòng làm việc của anh luôn đi anh Khoa. Thuận tiện em muốn ở đó chơi thêm một lúc rồi về.”



“… Ừm, thế thì về đấy ngồi với anh cho anh đỡ buồn.” Suy nghĩ vài giây Dương Khoa gật đầu đồng ý. Có giai nhân bồi tiếp thì buổi chiều nay sẽ không còn phải chịu cảnh cô đơn làm việc nữa, như thế sẽ tốt hơn rất nhiều.



Thanh toán xong, hai người dạo bước cùng nhau trở về Ninja Studio. Rút chìa mở khoá, Dương Khoa vừa mới đẩy cánh cổng sắt ra chưa kịp mời Thảo My vào thì cô nàng đã tiến thẳng vào bên trong.



“Từ từ nào Mimi, vội thế?”



“Oa! Phòng làm việc của anh trang trí lại trông tuyệt quá! Đẹp hơn lúc mới dọn đến đây nhiều anh ạ.” Đi vào trong nhà, Thảo My tỏ ra vô cùng ấn tượng trước cảnh sắc trang trí mới mẻ. Cô trầm trồ khen ngợi rồi bắt đầu đi lại khắp các ngõ ngách để quan sát cho kỹ.



“Ừ thì phải bày biện cho nó ra dáng một tý chứ. Mimi uống trà nhé để anh pha?” Không đợi Thảo My trả lời hắn tiến đến bên gian bếp lấy hộp trà quen thuộc ra, sau đó cho nước vào ấm đun lên.



Năm phút sau.



“Trà này Mimi ơi, Mimi đâu rồi?” Tay cầm theo khay trà, Dương Khoa dáo dác nhìn khắp tầng một để tìm kiếm thân ảnh của Thảo My. Quái lạ, vừa mới thấy cô nàng chạy qua chỗ mình cơ mà?



“Em ở đây anh Khoa.” Một cánh tay thò ra khỏi tấm phông màn vẫy hắn lại gần, thấy vậy Dương Khoa hơi có chút bất đắc dĩ. Chắc cô nàng này thấy tấm màn đặt ở bên cạnh tường thấy hiếu kỳ thế là lại bỏ ra rồi.



“Tấm màn này của anh dùng để làm gì thế anh Khoa.” Nhận lấy cốc trà, Thảo My dùng ánh mắt tò mò hướng về tấm poster dán trên phông màn ảnh.



“À, nó là công cụ để bọn anh livestream.”



“Livestream, có phải cái kiểu các anh vừa chơi vừa pha trò ở trên mạng không?”



“Nó đấy.”



“Nghe thích thế!... Đây cũng có webcam với cả tai nghe có micro nữa này, có phải góc livestream ở đây đúng không anh?”



“Ừ, mà nếu em thích thì thử livestream đi xem nó thế nào. Công cụ có đầy đủ rồi đấy.” Dương Khoa cười trêu.



“Chắc em không làm được đâu, ngại lắm!” Thảo My lắc đầu quầy quậy.



“Từ chối nhanh thế.” Dương Khoa vừa dứt lời, điện thoại của hắn lại đổ chuông.



“... Mimi ngồi đấy chơi nhé, có buồn thì cứ mở máy tính ra. Anh phải làm việc rồi.” Ngắm nhìn số điện thoại lạ hoắc hiện lên trên màn hình, Dương Khoa thở dài quay về chỗ ngồi bấm nút thưa máy: “Xin chào, tôi là Dương Khoa....”




Về phần Thảo My, thấy Dương Khoa bắt đầu bận bịu với công việc cô bèn ngồi tại chỗ ngắm bốn phía căn phòng thêm một lúc trước khi buồn chán bật máy tính lên. Đây là máy tính của Thiếu Hoàng, ngày hôm qua do vội vàng ra về nên anh không tắt hẳn nó đi mà lại để nó đi vào chế độ ngủ đông. Khi Thảo My bật lên thì trên màn hình nhanh chóng hiện ra công việc Thiếu Hoàng vừa mới tiến hành, đó là trang livestream TwiTV của Ninja Studio còn chưa kịp đăng xuất sau buổi phát sóng gần nhất.



“Anh Khoa.”



“Ơi em?”



“Máy này hình như đang làm việc dở dang hay sao ý anh ạ¸ em thấy có trang web chưa thoát ra.”



“... À chắc là trang livestream của mấy anh em hôm qua ấy mà, em cứ tắt đi thoải mái. Đây anh gửi lại điện thoại này, mở khóa phông nền xong hết rồi đấy.”



“Vâng.” Nhận lại điện thoại, Thảo My mở trò chơi ra kiểm tra rồi đem hình phông nền lẫn hiệu ứng lưỡi đao thay đổi thành mẫu mình thích. Thế rồi ngắm nhìn màn hình trang web trước mặt rồi đến màn hình điện thoại trong tay, không hiểu vì sao trong lòng cô đột nhiên nổi lên tâm tư muốn chơi đùa thỏa thích một phen cho quên hết những mệt mỏi tinh thần mấy ngày hôm nay.



“Hừm, hay là thử một lần xem thế nào. Nhưng mà... liệu có gây ảnh hưởng gì đến anh Khoa không nhỉ” Nghĩ vậy Thảo My bèn lên tiếng hỏi:



“Anh Khoa.”



“Sao thế Mimi?”



“Nếu như em livestream trên máy này thì có ảnh hưởng gì đến công việc của anh không?”



“Không đâu em, anh nghĩ là các khán giả còn hưởng ứng nhiệt tình ấy chứ. Cho nên em thấy thích thì cứ nhích thôi Mimi.”



“Ý em không phải thế, ý em là em livestream thì có gây ồn ào làm anh mất tập trung không ý.”



“Thoải mái đi, anh không có vấn đề gì đâu.”



“Vậy thì... em thử livestream cũng được. Ngồi đây cũng chẳng có chuyện gì để làm cả. Nhưng mà em chưa làm thứ này bao giờ đâu, nên khán giả của anh có chạy mất thì cũng đừng trách em nhé.”



“Nói không phải đùa chứ em mà có khán giả là anh mừng như bắt được vàng luôn đấy chứ đừng nói đến chạy mất. Em biết hôm qua bọn anh phát sóng mấy tiếng đồng hồ chỉ có 37 khán giả theo dõi thôi không?” Dương Khoa phì cười.



“Thế cũng là có khán giả rồi, nhỡ mà khán giả chê bai này nọ là em kệ anh đấy.... Thế muốn livestream thì làm thế nào hả anh?”



“Nếu mà em đang ở sẵn trang web rồi thì cứ bấm vào phát sóng trực tiếp luôn là được, nhớ đeo tai nghe vào để nói chuyện. Với cả còn phải xem em chơi trò gì, nếu là “Fruit Ninja” thì em phải cắm dây nối vào điện thoại nữa. Như thế thì màn hình trò chơi mới hiện lên trên kênh stream.”



“Phức tạp quá, anh sang đây chỉ cho em đi.”



“Ừ anh sang đây.... Đấy nhé, giờ em bấm vào phát sóng là nó chạy luôn thôi. Nhớ thỉnh thoảng đọc khung chat giao tiếp với khán giả với cả cười tươi vào đấy.” Thiết lập cho Thảo My xong xuôi mọi thứ, Dương Khoa lấy tay gõ nhẹ chiếc webcam đặt trước mặt hai người.



“Ok, em nhớ rồi anh Khoa. Để em xem cái trò này có gì hay ho mà mấy bạn nam trong lớp em cứ bảo thần tượng nghề streamer này nọ.”



“Trò này thì tất nhiên là hay rồi. Cố gắng lôi kéo cho anh mấy chục khán giả vào nhé.” Trước khi trở lại làm việc Dương Khoa không quên bông đùa một câu.



...



“Không phải đâu! Có 100 khán giả rồi cơ á?”



Một tiếng sau, trông thấy Thảo My nói chuyện ngày càng hào hứng, khác hẳn với giây phút ban đầu im hơi lặng tiếng Dương Khoa không nhịn được bèn mò vào TwiTV để xem tình hình mọi thứ diễn ra như thế nào. Nhấn chuột vào danh mục trò chơi “Fruit Ninja” vừa được trang web cập nhật vào hôm thứ năm, hắn trố mắt ngạc nhiên khi thấy kênh stream của Ninja Studio đang có tận 104 khán giả theo dõi trực tiếp! Xếp hạng theo số lượng người xem trong danh mục trò chơi của nó vào lúc này đang là thứ 19!



Lên sóng bất ngờ không báo trước, streamer chơi lung tung chẳng theo kịch bản nào cả, ngay cả gương mặt streamer cũng không phải là gương mặt thân quen, vậy mà hiện tại kênh livestream lại náo nhiệt gấp mấy lần những ngày trước đó. Điều này đúng là quá sức tưởng tượng của hắn rồi.



“Ai nha! Chuối nhân đôi cộng thêm chuối băng này mọi người ơi! Lần này chắc chắn phá kỷ lục lúc nãy rồi!”



Nghe thấy tiếng hô thích thú của Thảo My vang lên phía đối diện, Dương Khoa vội vàng nhấn chuột tiến vào kênh stream. Chờ cho trang web tải xong, hắn lập tức thấy được gần chục khán giả hưởng ứng lời nói vừa rồi của cô nàng:



“Ôi số đỏ thế!”



“Chơi vừa hay vừa hên thế này thì đỡ sao đây?”



“Chém từ từ đừng cuống em ơi! Cơ hội nghìn năm có một!”



“Thêm combo nữa được hơn 300 điểm, vãi thật!”



“Mình chơi cả ván không bằng em gái chém hai quả chuối. (mặt mếu)”



“Đả đảo công ty game bật hack cho người nhà. Mau cung cấp tên tuổi địa chỉ nhà của streamer ra đây rồi ta tha cho khỏi chết.”



“Chị ơi cho em hỏi mở khóa lưỡi kiếm nốt nhạc chị đang dùng như thế nào vậy?”



“Ù uôi! Xem ra Mimi có tố chất làm streamer đấy chứ nhỉ? Lần đầu livestream mà đã có cả đống khán giả theo dõi thế này có chết người không cơ chứ.” Dương Khoa dở khóc dở cười nhìn Thảo My giơ tay lên trời làm điệu bộ chiến thắng khi vừa phá được kỷ lục trước đó, không ngờ lối trò chuyện tự nhiên lẫn dáng vẻ thanh xuân tràn đầy sức sống của cô nàng lại thu hút người xem đến vậy.