Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 136: Về nhà ăn Tết




Bên cạnh sự trỗi dậy đầy bất ngờ của “Giang hồ truyền kỳ” trên hệ máy PC, thị trường trò chơi hệ máy di động trong nước cũng đem tới cho Dương Khoa những tin tức đáng chú ý:



“”Virus Quest” thành công cán mốc 500000 lượt tải xuống? Đây chẳng phải là trò chơi của nam thanh niên ngạo mạn ở cùng phòng với mình và anh Hải hồi triển lãm GamExpo sao?... “Tác giả cho biết sẽ không ngủ quên trên thành tích mùa lễ Giáng sinh năm ngoái, trong tương lai gần vẫn tiếp tục gắn bó với công việc phát triển trò chơi”. Chà chà, nghe ghê gớm ra phết đấy chứ không phải hạng vừa đâu. Tốt nhất là sau này nên để ý theo dõi người ta một chút.”



“Mấy trò chơi tham dự tranh tài GamExpo cùng đợt với mình cũng có vẻ bán chạy.... “Lời nguyền Huynh Đệ hội” sắp sửa chạm mốc 1 triệu lượt tải xuống.... “Golf Party” đem lại lợi nhuận hàng tỷ đồng cho người cha khai sinh ra nó.... “Grand Chef” tiếp tục giữ vững ngôi vị đầu bảng.... Chậc, bao giờ thì “Fruit Ninja” của mình mới có thể đá cái trò đầu bếp này xuống được đây? Giữ top 1 hơi bị lâu rồi đấy!”



“”Điểm mặt những trò chơi hệ máy di động đáng chơi nhất tháng 1”. Hay nha, lấy ảnh nền chém hoa quả đặt bên cạnh tiêu đề là biết có trò chơi của mình ở đây rồi.... Úi xời ơi “Fruit Ninja” đứng đầu luôn có chết tôi không cơ chứ? Ngại quá ngại quá! ( ̄▽ ̄) “



“Nhà phê bình trò chơi nổi tiếng Bạch Nguyệt đưa ra dự đoán về thị trường trò chơi di động trong thời gian sắp tới, theo ông sẽ khó có một trò chơi nào đạt đến độ cao tương tự như “Grand Chef”.... Hình như nhà phê bình này cứ phán câu nào là trượt câu đấy thì phải, bao nhiêu lần như thế rồi.... Xem ra mấy ngày sắp tới “Fruit Ninja” giật top 1 của “Grand Chef” là cái chắc!”



...



Nửa tiếng sau.



“Chú Thiết ạ? Vào đây chú ơi.” Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên Dương Khoa vội vàng cất điện thoại rồi chạy ra mở cổng. Trông thấy vệ sĩ Thiết hắn lập tức chào hỏi rồi mời vào trong sân, đoạn hắn đưa tay hướng về phía túi quà nằm bên thềm cửa: “Chú giúp cháu xách hết chỗ quà ở đây ra xe với.”



“Đã rõ, thưa cậu út.” Vệ sĩ Thiết vẫn kiệm lời như mọi ngày. Người đàn ông dù nắng hay mưa cũng đều mặc bộ quần áo đen kín mít từ đầu đến chân bước nhanh tới thềm cửa nhấc hết toàn bộ số túi quà nặng trịch lên chỉ với một lần cúi người duy nhất, sau đó xách chúng đi ra ngoài cổng trước ánh mắt ngỡ ngàng của Dương Khoa.



“Đi thôi cậu út.”



“A, vâng chú xách ra ô tô trước cho cháu đi ạ. Đợi cháu khoá cửa đã.” Trong lòng thầm khen đúng là vệ sĩ có khác, Dương Khoa khoá nốt cánh cổng sắt rồi chạy ra đầu ngõ phụ giúp vệ sĩ Thiết chất đồ đạc vào cốp xe. May mắn là trong cốp không có thứ gì khác nên có đủ chỗ để chứa những túi quà biếu của bác gái hàng xóm, thu xếp xong hai người lập tức mở cửa trèo lên ô tô.



“Năm nay bao giờ thì chú Thiết mới nghỉ Tết hả chú?” Cài dây an toàn, Dương Khoa đợi vệ sĩ Thiết bắt đầu lái xe đi mới lên tiếng hỏi thăm.



“Mùng 10 thưa cậu.”



“Mùng 10? Mùng 10 thì còn gọi gì là Tết nữa chú? Cả Tết năm nay chú không được nghỉ ngày nào ạ?”



“Đúng thưa cậu.”



“... Làm việc xuyên Tết như thế cũng vất vả quá chú nhỉ?”



“Bình thường, không có vấn đề gì đâu thưa cậu.”





“...”



Đến đây thì cuộc đối thoại giữa hai người kết thúc, bởi vì Dương Khoa chẳng tìm ra được chủ đề nào hay ho để bắt chuyện với vệ sĩ Thiết. Hơn nữa có vẻ vệ sĩ Thiết cũng không mấy mặn mà với việc giao lưu như thế này, thế là hắn biết ý quay ra ngắm phố phường náo nhiệt bên ngoài cho đỡ buồn chán.



Tết Âm lịch sắp đến rồi có khác. Đường phố chật như nêm cối, người qua người lại đông như mắc cửi. Thường ngày quãng đường đi từ phòng làm việc về tới Dương gia chỉ mất non nửa tiếng đi xe thì ngày hôm nay gần một tiếng trồi qua kể từ lúc khởi hành rồi mà hai người vẫn còn đang dừng lại ở giữa đường. Nhìn cả bốn làn xe trước mặt đều kín đặc phương tiện giao thông chen chúc Dương Khoa chỉ còn biết nở nụ cười khổ, dù là thế giới mới hay cũ vẫn có những thứ chẳng bao giờ thay đổi.



Mà thôi, ai bảo sau khi trọng sinh hắn vẫn giữ nguyên thân phận người con thủ đô của đất nước nghìn năm văn hiến cơ chứ.



Mất thêm nửa tiếng luồn lách qua những đoạn đường ùn tắc, đến gần trưa chiếc ô tô chở Dương Khoa mới chậm rãi lăn bánh đi qua cổng vào Dương gia rồi đỗ lại trước cửa nhà khách. Xuống xe, hắn lại cùng với vệ sĩ Thiết đem đồ đạc từ trong cốp xách ra để tạm vào một góc trước cửa nhà, sau đó hắn lễ phép nói lời cảm ơn người vệ sĩ tận tụy:




“Cảm ơn chú Thiết đã giúp cháu.”



“Không có gì thưa cậu út.”



Vệ sĩ Thiết khẽ gật đầu rồi quay lên xe lái đi đâu không rõ. Về phần Dương Khoa, đợi cho chiếc ô tô biến mất khỏi tầm mắt hắn mới khoan thai tiến vào nhà khách nghỉ ngơi một chút. Trông thấy mọi thứ bên trong đã được trang hoàng lộng lẫy hắn tấm tắc khen ngợi:



“Chu choa, treo đèn kết hoa trông đẹp tuyệt vời nha! Cả đào quất mai nữa, bày biện đủ cả kinh thật! Úi năm nay lại còn chơi cả câu đối nữa, sang quá!”



Ngồi xuống ghế, rót cho mình cốc nước đầy Dương Khoa uống một hơi hết sạch rồi đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Phải công nhận là danh gia vọng tộc nó cũng có khác, trang trí bày biện đồ đạc để tiếp khách ngày Tết cứ phải gọi là cầu kỳ hết chỗ nói. Những thứ này ở đời trước của hắn còn lâu mới có dịp được chiêm ngưỡng, chứ đừng nói là chạm đến tận tay như bây giờ.



Chỉ là, cảnh thì đẹp mà sao cứ có cảm giác trống vắng thế nhỉ? Người đâu hết cả rồi? Thường ngày ngoài nhà khách các cô các chú giúp việc của mấy gia đình hay chạy qua chạy lại lắm cơ mà?



Ngồi đợi thêm một lúc lâu mà vẫn chẳng thấy có một ai xuất hiện để nhờ vả mang túi quà vào trong nhà mình, hết cách Dương Khoa đành bấm điện thoại gọi cho anh cả nhờ anh cứu viện. Có điều hình như Dương Tâm cũng đang bận làm gì đó nên gọi đến cuộc thứ ba mới thấy anh thưa máy, hơn nữa hắn còn phải năn nỉ một hồi lâu mới mời được anh cả của mình đi ra tới nhà khách.



“Về đến đây rồi còn gọi anh ra làm gì nữa thế Khoa?” Năm phút sau, Dương Tâm tiến đến thềm cửa nói vọng vào.



“Anh Tâm. Hôm nay em có mấy túi quà mang về nhà, không xách được hết thế là mới phải gọi anh ra để giúp.”



“Sao không nhờ mấy cô chú giúp việc mang vào nhà giúp cho? Làm anh đang dở tay dọn dẹp phải chạy vội ra, cứ tưởng là có việc gì quan trọng lắm.”



“Em cũng định nhờ người giúp việc đấy chứ, nhưng ngồi đây phải mười lăm phút rồi mà chẳng thấy có ai đi qua. Thế là đành phải làm phiền anh chứ em có muốn đâu?”




“... À đúng rồi, hôm nay tất cả mọi người kéo nhau đi rửa lá để gói bánh chưng bên nhà chú Đại. Cho nên ở đây không có ai là phải.”



“Đấy. Thế mà chưa gì đã trách em. Thôi phụ em bê mấy túi quà này vào nhà đi anh Tâm, cũng không nhiều nhặn gì đâu.”



“Rau củ quả, chai rượu, hộp mứt, bánh chưng? Quà ở đâu mà tạp nham thế này hả Khoa?”



“Hàng xóm chỗ phòng làm việc của em người ta biếu đấy. Từ chối chẳng được nên đành phải khuân cả về, chứ để lại phòng làm việc em sợ lâu không đụng đến nó hỏng mất.”



Chuyện trò vài câu xong, hai anh em chia nhau mấy túi quà rồi đem xách về nhà của bố mẹ. Dọc đường, Dương Khoa tiện thể hỏi thăm anh cả xem tình chuẩn bị Tết nhất của mọi người trong gia đình và dòng họ ra sao rồi:



“Công việc chuẩn bị Tết nhất xong được nhiều chưa anh Tâm?”



“Cũng hòm hòm.”



“Hòm hòm là sao anh Tâm? Cụ thể một tý cho em cái.”



“Cụ thể à. Mua sắm các thứ chuẩn bị cho Tết xong hết rồi, quà tặng các nơi cũng xong rồi, dọn dẹp trang trí nhà cửa thì mới xong được nhà khách thôi, nhà anh với nhà bố mẹ vẫn còn đang dọn dẹp.”



“Thế còn trong dòng họ thì sao anh Tâm? À đúng rồi, vừa nãy anh bảo mọi người đang chuẩn bị để gói bánh chưng đúng không?”




“Ừ.”



“Thế bao giờ tổ chức nấu để em tham dự?”



“Tối mai, nhưng mà thôi mời em đi chơi chỗ khác. Anh vẫn chưa quên vụ mùn cưa năm kia đâu.”



“Đùa, anh nhớ dai thế? Với cả quả đấy em thề nó chỉ là tai nạn thôi mà, năm nay có kinh nghiệm rồi em chắc chắn không phạm sai lầm nữa! Thề hứa đảm bảo đấy!”



“Thôi, đám bọn anh sợ lắm rồi. Năm ấy cái Lệ vì đỡ cho em mà suýt nữa bị ông cụ cầm gậy đánh đấy. Đời anh chưa bao giờ thấy ông cụ tức như vậy cả, mà bây giờ cụ ngày càng yếu đi rồi không chịu thêm được một trận nghịch ngợm của em nữa đâu."



“Có mỗi chuyện đấy thôi mà các anh chị kể bao nhiêu lần thế không chán à?”




“Chán hay không thì vẫn phải lưu truyền để rút kinh nghiệm. Chuyện bếp núc bằng mọi giá không được để em tham dự, sau này nếu anh kế thừa hương hoả của dòng họ nhất định phải ghi chi tiết này vào tổ huấn, con cháu đứa nào vi phạm thì sẽ phải phạt thật nặng.”



“... Anh nói cứ như chị Uyên vậy, sao mà giống nhau thế!”



“Cùng chung một mẹ lại chả giống?.... Đấy, Khoa xách vào nhà đi nhé, anh phải về dọn tiếp đây không chị Chi của em lại kêu.” Đứng trước cửa nhà, Dương Tâm thả hết chỗ túi quà xuống đất rồi phủi tay bỏ đi.



“Làm gì mà vội thế anh? Mà cũng gần đến giờ ăn cơm rồi, vào trong nhà đợi đến bữa luôn chứ dọn dẹp cái gì nữa?”



“Còn sớm, anh tranh thủ về nhà dọn nốt đã rồi lát nữa vợ chồng anh sang. Thế nhé.”



Nhìn Dương Tâm hớt hải chạy về phía nhà mình, Dương Khoa chép miệng lẩm bẩm ông anh cả đúng là người chiều chuộng vợ nhất thế giới rồi đưa tay bấm chuông cửa.



“Chào bố ạ.” Vài giây sau, cánh cửa nhà chậm rãi bật mở. Trông thấy bố mình ra đón Dương Khoa vội vàng chào ngay.



“Ừm. Về rồi đấy à? Vào đi.... mang cái gì về đấy?”



“Dạ có ít quà Tết của cấp dưới chỗ con mang biếu, toàn là rau quả kẹo mứt với lại chai rượu bố ạ.”



“Chỉ thế thôi à?” Nghe thấy chữ quà Tết, Dương Trạch nhíu mày nhìn thẳng vào mắt con trai.



“Vâng, toàn là mấy thức quà ăn uống thôi bố ạ.”



“Không có gì khác nữa chứ?”



“Không có đâu ạ.”



“Thế thì được, đưa đây để bố xách đỡ cho. Mang hết vào bếp để cho mẹ con xử lý, cả chai rượu nữa.”



“… May mà đúng là ngoài những thứ này ra thì chẳng còn gì khác thật, cái nhìn vừa nãy của bố thật là đáng sợ.” Lén lút thở ra một hơi nhẹ nhõm, Dương Khoa theo chân bố xách túi quà đi vào phòng bếp.