Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 143: Kỳ nghỉ bình yên kết thúc




“Ây dà, hết rượu rồi à? Rượu nhà mày nhạt như nước lọc vậy Khoa ạ¸ mới nâng lên đặt xuống có chục lần thôi mà đã hết nhẵn thế này thì chán!” Ngồi gần chai rượu rỗng nhất, Tùng nhấc chai lên lắc vài cái rồi phàn nàn.



“Nhạt? Thế lúc nãy vừa lôi rượu ra, đứa nào bật nắp tu ừng ực rồi khen rượu nhà tao ngon vậy? (¬_¬) ”



“Chắc chắn không phải tao nhé!”



“Chả mày thì ai hả Tùng? Mồm mày to nhất lúc đấy tưởng tao không nghe rõ à?”



“Ờ anh chị em ơi, hôm nay đến đây thôi chứ nhỉ?” Đảo mắt nhìn bàn uống nước bừa bộn đồ ăn thức uống rồi lại nhìn đồng hồ trên tay, Minh chợt lên tiếng ngắt lời hai người: “Còn phải sang nhà thằng Hồi nữa, nhanh không đến muộn quá nó lại trách.”



“Ờ ha, chết thật mải chơi quá quên không để ý giờ giấc.”



“Không sao, giờ này đi đến nơi vẫn còn sớm chán! Ngày Tết ngày nhất vội gì.”



“Đi thì uống nốt chén rượu đi đã tụi mày.”



Nghe thấy lời vừa rồi của Minh, cả đám bạn học cũ bèn cất hết điện thoại trong tay đi rồi nốc cạn chén rượu còn sót lại. Sau đó, mang theo vẻ mặt mãn nguyện vì ăn nhậu chơi đùa đã đời ai nấy đều đứng lên sửa soạn chuẩn bị ra về. Thấy vậy Dương Khoa cũng lảo đảo đứng lên theo:



“Về sớm thế? Nhà thằng Hồi có vụ gì hả Minh?”



“Người nhà nó đi chơi Tết hết cả ngày hôm nay, trong nhà không có ai thế là nó mời bọn tao sang đấy ăn bữa cơm đầu năm cho vui. Mày đi không Khoa?”



“Tao không đi được, ba ngày Tết nhà tao không bước chân ra bên ngoài. Với lại bây giờ tao cũng không có sức để uống cùng tụi mày nữa đâu.” Dương Khoa nhanh chóng giơ hai tay đầu hàng. Mặc dù bản thân là cha đẻ của “Fruit Ninja” nhưng ban nãy hắn cũng phải thua tới ba bốn ván vì bị lũ bạn cay cú chơi xấu, cộng thêm bốn năm chén đồng khởi lúc đầu cuộc vui nữa là có cả chục chén rượu chui vào dạ dày hắn rồi. Giờ mà đi uống nữa thì chắc hắn gục mất.



“Mày vẫn cứ uống kém thế nhỉ? Mới được có mấy chén thôi mà đã kêu hết sức, bao năm rồi chả thấy tiến bộ gì cả.” Minh tiến tới vỗ vai Dương Khoa cười khà khà.



“Tại chúng mày ấy. Chơi gì mà chơi xấu thế, cứ nhè tao mà phá.” Dương Khoa cằn nhằn.



“Mày là tác giả trò chơi thì phải nhường bọn tao tý chứ…. Thôi không đi cũng được, để tao nhắn lại với thằng Hồi là mày bận tiếp khách trong nhà. Với cả thấy mày hôm nay chiêu đãi tận tình nên bọn tao tạm tha vụ đi du lịch tuần trước nhé, nhưng mà dịp hè sắp tới mày phải xem xét thế nào....”



“Cắt!” Dương Khoa không chút phân vân khoát tay từ chối: “Ban nãy tao vừa mới nói rồi, hè năm nay tao sẽ thực hiện dự án trò chơi lớn đầu tiên trong cuộc đời nên phải tập trung làm việc để đảm bảo không có sai sót xảy ra. Chúng mày cứ đi chơi như bình thường đi, khỏi lo đến tao.”



“... Má, chưa chi đã từ chối rồi. Không có mày bọn tao buồn hẳn đi ấy.”



“Chịu thôi, bây giờ đời tao làm lụng vất vả rồi chứ đâu được sung sướng như chúng mày nữa. Ngoài học ra chỉ có ăn chơi nhảy múa thôi thì cố mà tận hưởng đi, không sau này giống tao lại kêu.”



“Úi xời, tận hưởng thì vẫn tận hưởng hàng ngày! Ha ha ha! Nào đi thôi các bạn trẻ ơi.”



“Đợi tý để tao đưa tiễn. Mà tụi mày định bắt taxi tiếp à? Có cần tao nhờ người nhà đánh xe chở đi không?”



“Thôi, phiền phức. Taxi ngoài kia đầy ấy mà, đi lại nó cũng tiện.”



“Này từ từ đã mọi người, trước khi đi mình giúp đỡ Khoa dọn bớt đồ đi đã chứ?” Nhìn bàn uống nước bừa bộn đồ ăn thức uống các thứ Thùy Linh lên tiếng ái ngại.



“Ừ nhỉ, tụi mày ơi giúp thằng Khoa dọn dẹp một tý đi nào.” Thuận đứng gần nhất chợt xắn tay áo rồi để gọn bát đĩa thức ăn còn thừa sang một bên. Thấy có người đi đầu hành động cả nhóm bèn xúm lại giúp đỡ mỗi người một tay. Người thì mang cốc chén ra bồn rửa tráng nước qua, người lại kê gọn bàn ghế để lại cho ngay ngắn.




Đúng lúc đó, Dương Trạch từ con ngõ bên cạnh chậm rãi tiến vào nhà khách. Trông thấy khung cảnh rộn ràng bên trong ông bèn nở nụ cười thân thiện:



“Ồ, các cháu chuẩn bị về rồi đấy à?”



“Cháu chào bác ạ!” Trông thấy Dương Trạch xuất hiện, cả đám lập tức đồng thanh trả lời.



“Ừm. Bây giờ vẫn còn sớm mà, sao các cháu không ở lại chơi với Khoa thêm một lúc nữa?”



“Dạ thôi ạ, bọn cháu ngồi đây cũng lâu rồi. Với cả bây giờ bọn cháu còn phải sang nhà mấy bạn trong lớp chúc Tết nữa bác ạ.” Minh đứng ra trả lời.



“Vậy à, bận việc thế thì các cháu cứ để đồ đạc đấy rồi đi luôn đi cho kịp. Để mấy thứ đấy nhà bác dọn cho.”



“Không sao đâu bác ạ.”



“Bác cứ để chúng cháu giúp đỡ dọn dẹp một chút, để Khoa làm một mình bọn cháu ngại lắm.”



“Bác yên tâm, bọn cháu làm ù một tý là xong ngay ấy mà.”.



Mọi người rối rít đáp lại, trông điệu bộ ai nấy đều ngoan hiền như cún con. Thấy cảnh này Dương Khoa phải cố gắng lắm mới nhịn không bật cười thành tiếng, đám bạn xấu này của hắn chỉ cần nhìn thấy bố hắn thôi là “tắt điện” ngay lập tức. Hai năm qua đi vẫn thế không hề thay đổi.



“Cháu chào bác ạ, bọn cháu về đây.” Mất vài phút dọn dẹp các thứ trở về như cũ, đám bạn học cũ của Dương Khoa mới vội vàng ra về. Cúi người chào Dương Trạch thêm một lần nữa, ra tới thềm cửa Minh mới quay người nói nhỏ với Dương Khoa: “Bọn tôi đi đây. Thôi không phải tiễn nữa đâu, trông mặt đỏ thế kia thì vào nhà đi chứ đừng ra gió.”




“Bây giờ thì lại ”bọn tôi” cơ đấy!” Dương Khoa phì cười: “Tụi mày không phải sợ bố tao đến mức đấy đâu, ngồi trong đấy làm sao nghe được nói chuyện ngoài này?”



“Quên đi, bố bạn đáng sợ lắm. Đây vẫn còn chưa quên vụ năm kia đâu, thôi chào nhé.”



“Tạm biệt Khoa.”



“Bai bai Khoa, ra Tết khi nào rảnh thì a lô mình nhé.”



“Ừ được rồi Linh cứ yên tâm.... Mọi người về cứ đi thẳng ra ngoài cổng rồi rẽ sang trái nhé!” Dương Khoa vẫy tay chào tạm biệt đám bạn học lần cuối rồi quay vào trong nhà. Trông thấy bố đang thu gọn đang dọn nốt những thứ rác rưởi còn sót lại trên bàn vào một chiếc khay, hắn nhanh chóng bước tới đưa tay đỡ lấy:



“Bố để đấy để con dọn nốt cho.” Đoạn hắn qươ tay vơ gọn đống rác cuối cùng trên bàn cho vào khay rồi đổ vào thùng rác trong góc nhà. Trong lúc đem khay ra bồn rửa, hắn đột nhiên nghe thấy bố lên tiếng trò chuyện:



“Mấy đứa bạn cấp ba của con dạo này trông vẫn thế nhỉ. Đúng là toàn con nhà khá giả có khác, đứa nào đứa nấy ăn mặc sành điệu chơi bời quá.”



“À vâng.” Dương Khoa đang không biết nên đáp lại như thế nào thì lại nghe thấy bố nói tiếp:



“Có điều trong nhóm có cô bé tóc ngắn trông có vẻ ngoan hiền. Vừa nãy vào trong nhà bố mẹ gặp thấy cũng thưa gửi đàng hoàng khác hẳn với mấy đứa kia, tên là gì ấy nhỉ?”



“Chắc là Thuỳ Linh rồi bố ạ, ba bạn nữ chỉ có Linh cắt tóc ngắn thôi.”



“Ừm, bạn Linh này thì không thành vấn đề. Còn lại mấy đứa kia thì chỉ giao lưu bạn bè bình thường thôi nhé Khoa. Bố thấy đám bạn này của con mấy năm rồi trông vẫn có vẻ ăn chơi đua đòi, chả thấy tiến bộ lên gì cả. Người như thế nhà mình không nên giao thiệp quá sâu.”




“Vâng ạ.” Thấy mới đầu năm chưa gì bố đã thuyết giáo một bài, Dương Khoa lập tức gật đầu đồng ý luôn để chủ động kết thúc vấn đề nhạy cảm. Về phần Dương Trạch, thấy động đến vấn đề bạn bè xấu con mình không cãi lại như mọi khi nữa mà tỏ vẻ nghe lời ông càng cao hứng trong lòng. Xem ra thằng này đúng là càng lớn lại càng ngoan, giá mà nó sớm khôn ra như thế này có phải là ông đỡ vất vả vì nó rồi không?



“Xong rồi con mang cái khay ra đây để bố bày lại ấm chén nhé. Con chỉ cần đem chỗ ly rượu với cả bát đĩa trên bàn này cất đi thôi, còn đâu cứ để lại cho bố tiếp khách.”



“Lại có khách sắp tới hả bố?”



“Ừ. Bố có mấy chiến hữu làm cùng Bộ chuẩn bị sang chơi. Con đưa đây bố bày cho¸ say rượu rồi thì vào trong nhà nghỉ ngơi một tý đi rồi còn ăn cơm sớm. Tối nay cấp dưới của mẹ con đến đây đấy.”



“Vậy con vào nhà đây, bố có cần con gọi anh chị ra đây ngồi tiếp cùng bố không ạ?”



“Không cần, để bố tự tiếp là được rồi. Xong hết lượt khách này nhà mình ăn cơm luôn. Mà này, vào bảo các anh chị thôi không chơi bài nữa, phụ giúp mẹ làm cơm đi cho nhanh chứ máu mê cờ bạc quá là không tốt đâu.”



“Dạ vâng.”







- ---------



Phần còn lại của ngày mùng ba và mùng bốn Tết, Dương Khoa tiếp tục hưởng thụ cuộc sống an nhàn thảnh thơi như cũ trong ngôi nhà thân yêu. Không còn phải phụ trách tiếp đón khách khứa, hắn càng được thể nằm ườn một chỗ làm những thứ mình thích, chẳng còn phải quan tâm lo nghĩ đến bất cứ điều gì xảy ra xung quanh. Nhất là vào ngày mùng bốn, trong khi các thành viên trong gia đình người đi thăm hỏi chúc Tết người đi du xuân khắp một vòng Hà thành thì hắn lại cố thủ trên giường ngủ đến tận 12 giờ trưa mới chịu dậy vì... đói. Sau khi ăn uống qua loa, hắn đi dạo một vòng nhà cô chú trong dòng họ cho có lệ rồi lại quay về nhà cắm mặt vào màn hình tivi lẫn máy tính vừa chơi vừa xem quên hết cả giờ giấc. Một phong cách nghỉ Tết đúng chuẩn trạch nam.



Mặc kệ những lời phê bình kín đáo của mọi người, Dương Khoa vẫn ung dung sinh hoạt như thế cho đến hết ngày. Bởi vì chỉ có bản thân hắn biết rằng, kỳ nghỉ Tết bình yên của mình đã chuẩn bị đi đến hồi kết đến nơi rồi.



Chiều mùng năm Tết.



“Sao mà vội thế hả con? Để ngày mai đi cũng được chứ làm sao mà phải đi luôn trong tối nay?” Ngồi trên giường, ngắm nhìn Dương Khoa lục tung tủ quần áo để chọn ra những bộ tử tế nhét vào ba lô Ngọc Linh chép miệng phàn nàn. Trong lòng bà thì đang tỏ ra ngờ ngợ khi thấy hôm nay con mình đột nhiên đổi tính, nói rằng nó muốn tự tay thu xếp quần áo dần cho quen chứ không muốn bà phải đi sau giúp đỡ thêm nữa. Lời nói nghe khá là cảm động, nhưng mà trông bộ dạng của nó cứ thấy thiếu thiếu tự nhiên thế nào ấy.



“Thôi mẹ ạ, ngày mai bọn con làm việc rồi thì hôm nay con phải đến phòng làm việc trước sửa soạn các thứ.” Dương Khoa nhét nốt đồ dùng cá nhân vào ba lô rồi kéo khóa lại: “Tuần này chắc là bọn con cũng cần một chút thời gian để vận hành mọi thứ trở lại như bình thường, cho nên tuần sau mẹ hãy cho kế toán sang bên con mẹ nhé.”



“Ừ, hôm kia chị kế toán sang đây mẹ nói chuyện rồi. Chị ấy cũng bảo phải bàn giao lại sổ sách ở chỗ mẹ đã rồi mới đến làm cho con được, sợ là phải hai ba tuần nữa ấy chứ tuần sau chưa chắc đã đến được ngay đâu.”



“Chị? Là nữ hả mẹ? Mà sang đây từ bao giờ thế, sao mẹ không gọi con sang gặp người ta?”



“Lúc đấy con ăn cơm xong rồi chạy ngay lên phòng có thèm để ý đến ai đâu cơ chứ? Mẹ đã bảo là con giúp mẹ rửa hộ bát đũa rồi đi với mẹ sang gặp chị kế toán mà có thèm nghe lọt tai đâu, cứ nghe thấy rửa bát là giãy nảy lên. Đứa nào đứa nấy y hệt nhau, đến khổ!”



“Ui hôm đấy con say quá đấy mẹ ạ. Đám bạn học tụi nó ép con uống nhiều quá thế là con cứ lơ mơ cả tối chả nghe rõ câu nào.” Dương Khoa thấy mẹ mình vẫn còn giận chuyện hôm qua liền nở nụ cười lấy lòng.



“Lơ mơ gì, chỉ vớ vẩn thôi. Lơ mơ mà nghe thấy từ rửa bát rõ thế?... Mà này, con cũng phải ăn cơm đã rồi mới đi chứ? Chiều nay nhà mình hóa vàng đấy.”



“Tất nhiên rồi mẹ. Cỗ hóa vàng của mẹ là con phải ăn rồi, toàn những món ngon lành làm sao bỏ được!”



“Thế thì mẹ phải xuống làm luôn cho kịp. Con dọn hết đống quần áo này vào đi rồi xuống dưới nhà ngay nhé, hình như nhà chú Thành sắp sửa tới đây rồi đấy.” Ngọc Linh chỉ đống quần áo trên nền đất rồi đứng dậy chuẩn bị bước ra khỏi phòng.