Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 175: Lời giải




“Này chú Khoa, sang đây xem cho anh mẫu zombie thế này đã được chưa.... Lại mải mê xem cái gì mà cười nhếch mép lên thế?”



“Đợi em tý, em đang xem số liệu của “Flappy Bird”.” Nghe thấy Thiếu Hoàng gọi mình, Dương Khoa vội vàng ghi chép thật nhanh số liệu phát hành của trò chơi trên hệ thống phân phối vào một file theo dõi trên máy tính. Kể từ khi kế hoạch đối phó với làn sóng phản đối nhắm vào trò chơi được phòng truyền thông của Liễu thực hiện, ngày nào hắn cũng đều chăm chú theo dõi tình hình diễn biến như vậy.



Làm cho hắn cảm thấy vui vẻ là, số lượt tải xuống của “Flappy Bird” trong những ngày gần đây không những không bị giảm đi mà còn có xu hướng tăng lên so với những ngày đầu phát hành trong lặng lẽ. Điều này chứng tỏ sách lược đánh vào lòng hiếu kỳ của hắn đang mang lại hiệu quả bước đầu tương đối khả quan, vô số người con đất Việt đang lũ lượt tải trò chơi về để “chơi thử một lần cho biết”, để xem trò chơi này mặt mũi ra sao mà bị chửi bới kinh hoàng đến vậy.



Dù sao cũng là hàng miễn phí, có tải về chơi vài phút rồi xóa đi cũng chẳng mất gì. Ai cũng đều có suy nghĩ như vậy cả, cho nên sự tăng trưởng này của “Flappy Bird” không hề khó hiểu.



Song Dương Khoa vui thì vui đấy, nhưng hắn vẫn không hề thỏa mãn chút nào với thành tích sáu chữ số trước mắt. Theo hắn việc cấp thiết nhất vào lúc này là phải lôi kéo thêm thật nhiều người chơi còn đang đứng ngoài cuộc tìm đến với trò chơi. Có như vậy thì mới có thể tạo ra một cơn địa chấn như bản thân hằng mong muốn, mà để làm được điều đó thì hiển nhiên phải giải quyết được tận gốc của bài toán đang khiến hắn đau đầu mấy ngày hôm nay: truy lùng nguồn cơn phát tán những lời khen ngợi giả tạo liên quan tới “Flappy Bird”.



Chỉ cần có thể chứng minh được chúng không phải là do Ninja Studio truyền bá ra ngoài, vậy thì người chơi sẽ bớt đi một lý do để hô hào tẩy chay trò chơi của hắn, từ đó tăng xác suất thành công của kế hoạch lên đáng kế.



“Ồ, thế tình hình trò chơi bây giờ như nào rồi chú? Đánh giá rồi số lượt tải xuống ra sao?”



“Đến bây giờ thì “Flappy Bird” đã sở hữu 160000 lượt tải xuống. Đánh giá... em nghĩ là anh sẽ không thích nghe đâu.”



“Vậy thì đừng kể, cho anh số điểm trung bình thôi cũng được.”



“... 1,8 sao. Báo chí ngày hôm qua còn nói rằng đây là kỷ lục mới về số điểm thấp nhất trong lĩnh vực trò chơi di động trong nước kể từ năm 2010 đến nay.”



“Ồ, thế thì xem ra anh lại chuẩn bị mất danh hiệu tinh anh vì chú rồi.” Thiếu Hoàng chép miệng tiếc rẻ: “Vừa mới lên 3 sao được có vài tháng đã bị chú bóp cho phải xuống thế này có khổ không chứ lị.”



“Được rồi, em xin lỗi anh thêm lần nữa được chưa? Có mỗi chuyện đó thôi mà than vãn suốt từ hôm qua đến giờ.” Dương Khoa vươn vai đứng lên: “Chỉ cần hoàn thành xong dự án trò chơi “Plants vs Zombies” trước mắt kiểu gì anh cũng sẽ lên lại tinh anh ngay ấy mà. Đâu, anh bảo em sang xem cái gì cơ?”



“Mẫu zombie cơ bản, xem xem còn phải chỉnh sửa chỗ nào nữa không. Nhanh để bọn anh còn lấy làm gốc chuẩn bị sản xuất hàng loạt đây.” Dứt lời Thiếu Hoàng cho Dương Khoa xem hình ảnh một con zombie đẹp long lanh đang đi lại vật vờ trên màn hình.



“... Đường nét không cần phải tinh xảo thế này đâu anh Hoàng ạ. Ta đơn giản hóa chi tiết đi một chút, nếu không đến lúc cả một binh đoàn zombie xuất hiện trên màn hình trông nó sẽ rất rối mắt. Về tỷ lệ thì cái đầu hơi to so với phần thân, anh thu bé lại cho em thêm tý xíu nữa là vừa. Phối màu cũng không hợp lý lắm, màu da anh có thể cho nó sáng lên để hợp hơn với bối cảnh sân vườn của em.”



“Lần nào sếp Khoa sang nghiệm thu cũng khó tính như thế này hả Hoàng?” Nghe thấy Dương Khoa tuôn ra một tràng như vậy Hiền không nhịn được huých vai Thiếu Hoàng.



“Ừ thì hôm nọ tôi bảo Hiền rồi đấy, có ông sếp biết tuốt nó cũng khổ lắm chứ chẳng sướng gì đâu. Người tài giỏi mà, khó chiều cực kỳ luôn.”



“... Thôi nào các anh. Dự án trò chơi lần này cần phải thành công một cách rực rỡ đấy, cho nên mọi người chịu khó sửa lại theo đúng ý em đi. Không đến lúc thất bại thì dân tình lại được thêm một trận cười nhạo đã đời bây giờ.”



“Được rồi, ai bảo chú là sếp cơ chứ.” Thiếu Hoàng rất không tình nguyện mở ra phần mềm thiết kế đồ họa để chỉnh sửa lại mẫu zombie sau đó nói tiếp: “Thế vụ truy tìm nguồn gốc của đống tin tức vô căn cứ đã có tiến triển gì chưa chú?”




“Vẫn thế anh ạ.” Dương Khoa lắc đầu, vẻ mặt có chút thất vọng: “Chả khác gì mò kim đáy biển. Cơ mà các anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ tìm cho ra bằng được thì thôi.”



“Này, nếu mà chú thấy khó khăn quá thì cứ bảo với anh một tiếng nhé. Anh có quen biết một đám “mũ đen” tay nghề được lắm, có gì thì nhờ mấy người đó truy lùng thông tin hộ mình cũng được. Cam đoan hiệu quả trăm phần trăm!” Quay đầu ngang dọc vài cái để quan sát xung quanh, Thiếu Hoàng bỗng nhiên níu Dương Khoa lại gần thì thầm vào tai.



“”Mũ đen” cơ à? Nghe hấp dẫn thế. Ok, em sẽ lưu ý.” Dương Khoa gật nhẹ đầu, nhưng trong lòng hắn thì đã soạn sẵn lời từ chối dành cho ông anh lập dị. Không cần thiết phải phức tạp hóa mọi chuyện lên như vậy, trong trường hợp không tìm được chứng cứ thì hắn cũng đã có phương án B để triển khai thay thế rồi.



Kế tiếp, hắn quay sang phía mấy anh em lân cận hỏi thăm vài câu liên quan tới tình hình công việc đang tiến hành trước khi quay trở về chỗ ngồi của mình. Mở lại bản thảo kế hoạch chi tiết về dự án chế tác “Plants vs Zombies” lên để soát lại lần cuối, thấy không còn vấn đề gì nữa hắn mới đem nó gửi vào hòm thư của Ninja Studio.



Theo như nội dung trên bản kế hoạch này của hắn, Thiếu Hoàng, Thanh Lam và Hiền sẽ phụ trách toàn bộ mảng đồ họa của trò chơi. Trọng Lâm sẽ lo liệu viết nên những dòng mô tả hài hước về cây cối và zombie, trong khi Duy Hải thì sẽ đảm nhiệm khâu âm thanh sở trường cộng thêm thiết kế một số mẫu vật phụ trợ ba người Thiếu Hoàng. Còn lại phần xây dựng hạch tâm lối chơi tất nhiên là thuộc về hai người còn lại – Dương Khoa và Hưng.



Cũng giống như dự án “Fruit Ninja” trước đó, khối lượng công việc được phân chia cho từng người vẫn còn có chút mất cân đối. Thế nhưng xét về tổng thể thì đó là cách chia hợp lý và đúng với sở trường của từng người nhất rồi. Trải qua mấy ngày ngồi cắn bút suy nghĩ hắn thấy vẫn cần phải ưu tiên chất lượng của dự án không cho phép thất bại này lên hàng đầu, cho nên hắn quyết định sẽ không để cho bất cứ ai phải đảm nhiệm công việc trái tay hết.



Công việc bên nào nặng hơn thì bên đó đầu tư thêm thời gian tăng ca, vậy thôi.



“Kế hoạch chi tiết của dự án “Plants vs Zombies” có rồi các anh nhé, đợi em một chút để em lên gác in ra cho mọi người.” Đánh tiếng với mấy anh em một câu, Dương Khoa nhấc chân bước lên gác nhờ Cẩm Tú in ra cho hắn bản kế hoạch dự án trong hòm thư cho từng người để tiện theo dõi. Trong lúc chờ đợi, hắn tạt qua phòng của Liễu để tán gẫu đôi câu:




“Tình hình mấy ngày gần đây thế nào rồi chị Liễu. Công tác quảng bá trò chơi vẫn ổn chứ?”



“Tạm ổn, hôm qua em đã xem mấy bài viết về “Flappy Bird” trên eRam và Gamepub chưa?”



“Em xem rồi, cơ mà bài viết trên Gamepub thì em không hài lòng đâu. Trong bài viết vẫn có ý xỏ xiên em và mọi người là những kẻ lừa đảo. Mình chi tiền để họ PR trò chơi chứ có phải là để họ nhân cơ hội này bới móc đâu?”



“Vậy à, để lát nữa chị xem lại rồi đánh tiếng với bọn họ. Phải rồi, sao một tuần nay chị không thấy em đăng tải trò cắt dây thế? Thấy bảo trò chơi ấy sẵn sàng để phát hành rồi cơ mà?”



“Có lẽ chờ cho cơn bão này qua đi thì em mới phát hành trò đó chị ạ.” Dương Khoa trù trừ một lúc rồi trả lời: “Đến lúc ấy em cũng định tiến hành cập nhật phiên bản mới cho “Fruit Ninja” luôn một thể.”



“Mình mà cứ lén lút đổ thêm dầu vào lửa thế này thì còn lâu bão nó mới qua, có sẵn hàng thì bán luôn đi lại còn chờ với đợi.” Liễu phì cười rồi nói tiếp: “Về chuyện thuê streamer quảng bá thì đến tận bây giờ chỉ có hai người đáp ứng thôi em ạ. Hôm nay chị cho hai đứa trong phòng đi ký kết hợp đồng với người ta luôn, chắc là cũng sắp về rồi đấy.”



“Hai cũng được, có còn hơn không.... Cơ mà tiếp xúc với công việc mới được có vài tuần liệu chị Thủy đã tự tin lên chưa thế chị? Chưa gì đã cho đi gặp người ngoài thế này liệu có ổn không?”



“Không tự tin chị cũng phải cho đi, phải va vấp nhiều thì mới dạn người lên được. Với lại có cái Hà ở bên cạnh chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Liễu nói tới đây thì cánh cửa phòng chợt bật mở.



“Bên GVN lại vừa gửi cho chúng ta báo cáo doanh số này này Khoa.” Thu Lan đi vào đưa một tờ giấy cho Dương Khoa, kế đó cô kéo chiếc ghế trống ngồi xuống bên cạnh Liễu tựa như là để chuẩn bị bàn bạc điều gì đó.




“Tuyệt! Vậy là sắp sửa được 1 triệu lượt tải xuống rồi.” Trông thấy số lượt tải xuống của trò chơi tại thị trường quốc tế đã ngang ngửa so với thị trường trong nước Dương Khoa khoái trá hô to. Bao nhiêu phiền muộn của tuần làm việc vừa rồi lập tức tan biến hết sạch.



“Chà, nhanh thế nhỉ. Đúng là chị đặt mục tiêu 1 triệu lượt tải xuống hơi thấp thật.” Nghe thấy vậy Liễu nhẹ giọng cảm thán.



“Hì hì, em đã bảo với chị là phải đổi mục tiêu nào nó xứng tầm với trò chơi của em hơn mà lại. Mà chị Lan này, bao giờ thì bên GVN mới trả khoản phân phối lợi nhuận cho chúng ta ấy nhỉ?”



“Theo hợp đồng thì đợt phân phối đầu tiên là vào tháng sau. Em yên tâm đi không phải lo về chuyện đấy, đến ngày chị và chị Nhung sẽ sang làm việc với người ta.... Đây, em gửi chị tài khoản của mấy trang web này.”



“Ok, chị theo sát giúp em nhé.” Thấy hai bà chị bắt đầu trao đổi với nhau về công việc, Dương Khoa bèn đứng dậy sang chỗ Cẩm Tú lấy đống kế hoạch vừa mới in để phân phát cho mọi người. Thế nhưng vừa mới ôm chồng giấy chuẩn bị đi xuống cầu thang thì hắn chợt nghe thấy Liễu hô thất thanh:



“Này Khoa ơi khoan đi đã! Vào đây ngay có tin tức rồi!”



“Tin gì thế chị?” Nghe thấy bà chị gọi giật lại Dương Khoa thò đầu vào trong phòng với vẻ mặt ngơ ngác.



“Có ai đó vừa gửi tin nhắn vào tài khoản zoV của em, nói rằng người đó chính là người đã phát tán những thông tin sai lệch về “Flappy Bird” tuần trước và muốn hẹn gặp em để nhận lỗi.”



“Thật à?!” Đống giấy trong tay rơi ngay xuống sàn, Dương Khoa mừng quýnh chạy thẳng một mạch tới trước màn hình máy tính của Liễu: “Không ngờ lại là cư dân zoV, đúng là bất ngờ.... Hả! Sao lại là người này?”



“Em biết người này hả Khoa?” Đến lượt Liễu tỏ vẻ ngạc nhiên.



“Em biết.” Dương Khoa hít một hơi thật sâu cho bình tĩnh lại rồi nói vài câu không đầu không cuối: “Ừ, chắc chắn là người ấy rồi, tên màu xanh lá cây thế này thì không thể sai được. Cuộc đời này lắm chuyện trùng hợp thật đấy, không ngờ giữa dòng đời tấp nập chúng ta lại gặp nhau.”



“Đừng văn vẻ nữa, thế rốt cuộc người này là ai vậy em?” Thu Lan tỏ vẻ không kiên nhẫn hỏi gặng.



“Chuẩn xác mà nói thì, người này chính là đối tác đầu tiên của em trong việc phát hành trò chơi, trước cả chị Liễu và anh Tịch bên phía SmileIndie. Có thể nói đây là người đã chắp cánh cho ước mơ của em cũng đúng.” Cầm lấy chuột từ tay Liễu, Dương Khoa đọc lướt qua thật nhanh nội dung của tin nhắn rồi lẩm bẩm: “Ừm, nhận lỗi với chúng ta luôn à? Thú vị thật đấy.”



“Có địa chỉ và thời gian hẹn gặp ngay ở dưới đấy, Khoa thấy thế nào? Ta đi gặp người này chứ?” Liễu đưa tay chỉ vào một dòng chữ trên màn hình.



“Đi chứ, sao lại không đi?” Dương Khoa khẳng định chắc nịch, trong đôi mắt hắn thoáng hiện lên một tia hưng phấn. Rốt cuộc thì hắn cũng sắp có lời giải cho bài toán nhức đầu mấy ngày hôm nay rồi.



...