Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 189: Chế tác Plants vs Zombies (2)




Cuối chiều.



Sau khi đợi cho mọi người ra về hết, Dương Khoa mới khoan thai đi lên gác gặp Thu Lan – người mà trước đó hắn đã có lời nhắn ở lại sau giờ tan tầm để trao đổi về chuyện thành viên nòng cốt của Ninja Studio bị người khác nhăm nhe cướp đoạt.



Những tưởng Thu Lan sẽ bất ngờ với tin tức mà hắn có được từ Thiếu Hoàng và Duy Hải nhưng không, cô vốn đã biết từ trước chuyện thành viên của Nịna Studio hiện đang là bánh trái thơm ngon trong mắt các công ty chuyên về chế tác trò chơi khác. Đồng thời cô còn mang đến cho hắn một tin tức khác không lấy gì làm vui vẻ kèm theo: bản thân Ninja Studio, sau một khoảng thời gian ngắn yên ổn nay lại lọt vào tầm ngắm của vô số người ôm mưu đồ kiếm lợi từ nó.



”… Ý chị là, lại có người muốn thâu tóm phòng làm việc của chúng ta?”



“Không hẳn là thâu tóm, thế nhưng cũng chẳng phải là những lời đề nghị hợp tác tốt đẹp gì.” Có chút mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả, Thu Lan vừa trả lời vừa đưa tay xoa xoa thái dương.



“Chị nói rõ hơn đi, tình hình hiện tại có giống như cái hồi “Fruit Ninja” công bố ngày phát hành chính thức không?”



“Phức tạp hơn nhiều. Giờ thì không chỉ những nhà đầu tư lớn muốn biến chúng ta thành con gà đẻ trứng vàng cho họ mà ngay cả một số công ty trò chơi top đầu cũng nhảy vào. Năm cái tên nổi bật nhất làng trò chơi điện tử trong nước thì có bốn cái tên đánh tiếng với chị rồi, chỉ có mỗi Navigame là không có động tĩnh thôi.”



“Năm cái tên nổi bật nhất? GETA, Navigame, tập đoàn Thiên Không, Hoasgame và… gì nữa ấy nhỉ?”



“GVN.”



“GVN? Họ mà cũng muốn thu nạp chúng ta cơ á?” Dương Khoa trợn tròn mắt ngạc nhiên.



“Ừ, hơn nữa trước mắt GVN còn là công ty mời chào ráo riết nhất đấy. Hoasgame có tương đối nhiều xưởng chế tác trò chơi phụ thuộc rồi, GETA thì bây giờ không bành trướng quy mô vô tội vạ như thời xa xưa nên hai nơi này mới chỉ có những động thái thăm dò mà thôi. Thiên Không thì sau khi bị chúng ta từ chối phũ phàng hồi đầu năm cũng không còn tỏ ra nhiệt tình nữa.”



“Vậy mà chị chẳng chịu nói cho em biết gì cả, giống mấy anh dưới kia thế chứ lị.” Dương Khoa tỏ vẻ bất mãn.



“Mấy ngày hôm nay phòng của bọn chị bận lắm, còn chưa có thời gian để ý đến chuyện ngoài lề này cơ. Thêm nữa việc GVN muốn Ninja Studio đầu quân cho họ thì sáng nay sang đó làm việc chị mới biết đấy chứ, trước đó đâu có thấy họ đả động gì đâu?”



“Thế hả, ok em xin lỗi vì trách nhầm. À tiện đây thì chị tóm tắt cho em đầu đuôi câu chuyện buổi sáng hôm nay ở bên GVN đi.”



“Tóm tắt à, để xem nào.” Thu Lan nhăn trán nghĩ ngợi vài giây rồi nói tiếp: “Sáng nay khi bọn chị đến trụ sở GVN thì được khá đông người tiếp đón chứ không chỉ có vài ba người như hai lần trước. Toàn là những người có chức có quyền cả, thậm chí phó Giám đốc công ty cũng thấy đứng trong đội hình.”



“Thế rồi khi đi vào công việc chính thì bọn họ khen ngợi thành tích phát hành của “Fruit Ninja” trên thị trường quốc tế rất tốt đẹp. Chỉ trong tháng đầu tiên trò chơi đã sở hữu cho mình hơn 650000 lượt tải xuống, thuộc vào hàng ngũ những trò chơi bán chạy chưa kể xu thế tăng trưởng của nó vẫn còn đang tăng lên. Nói chung toàn là mấy lời sáo rỗng, sau đó ông phó Giám đốc của GVN đề cập đến việc công ty rất sẵn lòng cung cấp tài lực, nhân lực cũng như tạo những điều kiện cần thiết để Ninja Studio có thể tiếp tục phát triển lớn mạnh.”





“Với cái giá phải trả là mình sẽ làm việc dưới quyền của GVN, họ bảo đi đâu thì mình đi đấy phải không chị?”



“Gần đúng. Bọn họ vẫn để cho chúng ta toàn quyền tự quyết mọi chuyện, chỉ có điều những chuyện trọng yếu thì cần phải được bọn họ thông qua mới có thể thực hiện. Ngoài ra thì cũng tương tự mấy nhà đầu tư kia, trong tương lai họ muốn chúng ta trích phần trăm doanh thu mỗi khi phát hành trò chơi mới cho họ, coi như là để hồi báo khoản hỗ trợ ban đầu.”



“Vẫn là bài cũ.”



“Ừm, vậy nên chị chỉ nói là bản thân không có quyền tự quyết chuyện hệ trọng như thế, cần phải về hỏi ý kiến sếp lớn là em mới có thể đưa ra câu trả lời. Bọn họ không tìm được cái cớ nào để tiếp tục câu chuyện nên đành tạm thời bỏ qua không nhắc lại nữa. Phần còn lại của buổi làm việc thì hai bên tiến hành phân chia lợi nhuận như đã hẹn trước với nhau thôi.”



“… Có vậy thôi hả chị?”




“Chứ em còn muốn thế nào nữa? Em tưởng hai bên không tìm được tiếng nói chung thế là bắt đầu giao phong với nhau như trên phim ảnh chắc?” Thu Lan bĩu môi nhìn hắn rồi tiếp tục: “Tóm lại em không cần phải cuống lên vì chuyện này, chị sẽ là người lo liệu chu đáo giúp em. Em chỉ cần tập trung vào công việc chính là chế tác trò chơi thôi.”



“Về chuyện mấy anh em dưới kia nhận được lời mời công việc cũng thế. Chỉ cần phòng làm việc của chúng ta tiếp tục gặt hái được thành công, đồng thời nội bộ ổn định không có mâu thuẫn thì chị tin là sẽ không có ai nảy sinh tâm tư rời đi đâu. Còn nếu như em vẫn cảm thấy lo lắng thì mấy ngày tới bớt việc chị sẽ tìm cách gia cố thêm hợp đồng lao động của từng người trong tương lai. Em thấy sao?”



“Đồng ý cả hai tay, chị xem thế nào ổn thoả nhất thì làm. Cơ mà chị đừng làm ngặt quá kẻo mấy anh em lại khó chịu.”



“Ok, vậy em còn có chuyện gì nữa không? Không có gì thì hôm nay đến đây thôi nhé.” Thu Lan ngẩng đầu nhìn đồng hồ.



“Còn một chuyện nữa thôi, sáng nay chị và chị Nhung lấy về được cho em bao nhiêu tiền thế?”



“5 tỷ 114 triệu 300 nghìn, đến hàng chục nghìn thì chị không nhớ.”



“Chu choa, nhiều tiền thế này thì ngon quá rồi! Quả này chị Lan khỏi phải lo chuyện thuê trụ sở làm việc mới nữa nhé!” Nghe thấy số tiền thu về không nhỏ chút nào Dương Khoa trầm trồ.



“Ừ, chị còn đang tính mua đất xây dựng trụ sở hẳn hoi chứ không dừng lại ở việc đi thuê đâu. Mấy anh em cừ lắm!” Thu Lan nhoẻn miệng cười khen ngợi mấy anh em Dương Khoa một câu.



“Hề hề, chị nói thế làm em háo hức quá…. Ồ mà này, chị vẫn còn giữ tài khoản ngân hàng của em đưa cho chị hồi đầu chứ?” Một ý nghĩ đã đọng lại trong đầu từ rất lâu bất chợt hiện lên, Dương Khoa làm như vô ý buột miệng hỏi thăm.



“Ừ chị vẫn đang dùng mà. Sao tự nhiên em lại hỏi thế, muốn lấy lại à?”




“Không, em lấy lại làm gì chứ? Thỉnh thoảng em hỏi thăm xem tình hình thế nào thôi.”



“... Thực ra em hỏi là để biết liệu chị có “sang tay” tài khoản ấy cho chị Nhung không chứ gì?” Thế nhưng Thu Lan là ai chứ, chỉ mất một giây cô ngay lập tức bóc trần vẻ ngây thơ vờ vịt của Dương Khoa.



“... Đùa, chị Lan tinh thế. Lần này em cố gắng tự nhiên hết sức rồi đấy.”



“Còn phải luyện nhiều, hai mắt đảo như rang lạc thì tự nhiên cái gì?” Thu Lan lấy ngón tay dí vào trán Dương Khoa một cái rồi xách túi lên sửa soạn ra về: “Ban đầu chị cũng có ý định giao lại quỹ tiền cho chị Nhung đấy, nhưng rồi nhớ lại ngày xưa em từng bảo chị phải giữ gìn tài khoản cẩn thận vì mạng sống của từng này con người trông cậy vào nó cả. Em giai đã tin tưởng chị như thế rồi thì chị phải cố gắng giữ gìn cho thật cẩn thận chứ, làm sao có thể chia sẻ lung tung được?”



“(cảm động) Thật thế hả chị Lan?”



“Giả đấy!”



Dương Khoa: ( ̄д ̄;)



“Trông mặt em giai chị kìa. ( ̄▽ ̄) Khoa ơi, giao cho kế toán phụ trách thêm công việc thủ quỹ là một hành động không sáng suốt tý nào đâu em. Không để ý một cái là tiền bạc bay hơi hết sạch lúc nào không biết đấy! Nhớ rõ cho chị điều ấy vào.”



“... Hôm nay chị Lan thấy em hiền một cái là bắt nạt luôn ạ. Buồn thật!” Dương Khoa gãi đầu nhăn nhó nhưng trong bụng thì lại khấp khởi mừng thầm. Bà chị này trông vậy thôi mà bản lĩnh vững vàng ra phết. Hắn cứ tưởng ngày ngày gần gũi Hồng Nhung Thu Lan sẽ moi hết ruột gan của mình ra chứ, ai ngờ cô vẫn có thể thủ vững được ranh giới bất khả xâm phạm như vậy.



Tốt lắm, mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Rất tốt.




“Chiều chị đi, hôm nay chị với chị Nhung đấu trí với đám người bên GVN căng thẳng lắm. Giờ em phải mua vui cho chị thì chị mới có tinh thần để mai làm việc tiếp được. Thôi muộn quá rồi, chị phải đi về đây.” Dứt lời Thu Lan rảo bước đi xuống dưới tầng.



“Ấy đợi tý, để em tiễn chị ra đầu ngõ luôn.”







- ---------



Ngày qua ngày.




Sau khi bình tâm lại suy xét, cuối cùng Dương Khoa cảm thấy những lời Thu Lan, Thiếu Hoàng và Duy Hải đã nói với mình rất có lý. Chuyện Ninja Studio bị nhòm ngó vốn chẳng có gì to tát cả, chỉ cần toàn bộ thành viên của phòng làm việc kiên quyết nói không trước những lời đường mật của những kẻ ôm mưu đồ mà đến thì cho dù chúng có bản lĩnh đến mấy cũng chẳng gây ra nổi sóng gió gì.



Thế là, bài toán “chảy máu chất xám” tưởng chừng như khó nhằn đã được Dương Khoa giải quyết bằng phương pháp hết sức đơn giản: phân phó Thu Lan để ý gia cố thêm những bản hợp đồng lao động ký kết trong tương lai để tránh trường hợp người của Ninja Studio bị đào đi một cách quá dễ dàng, cũng như gia tăng thêm một chút đãi ngộ để cho ai nấy đều vui vẻ cống hiến cho phòng làm việc. Sau đó, hắn lập tức quay trở lại với công việc chính của mình là chỉ huy mọi người chèo lái con thuyền “Plants vs Zombies” đi đến đích.



Trải qua vài ngày suy ngẫm về những điều Dương Khoa đã nói, cuối cùng thì animation của những con zombie đầu tiên do Thiếu Hoàng và Hiền thiết kế đã không còn mang dáng dấp của con người nữa. Thay vào đó, cử chỉ lẫn hành động của chúng nay đã giống hệt như những con zombie vô hồn săn đuổi mục tiêu theo bản năng, đồng thời trông chúng cũng không kém phần vui nhộn và ngộ nghĩnh.



Có được cái gật đầu của Dương Khoa, Thiếu Hoàng và Hiền nhanh chóng chuyển sang thiết kế những mẫu zombie còn lại trong danh sách. Hiện tại hai người bọn họ đang là những người bị bỏ lại ở phía sau cùng, cho nên cả hai cần phải gia tăng hiệu suất làm việc của mình nếu như không muốn dự án vì hai người mà bị lỡ mất cuộc tranh tài tại GamExpo.



Cũng được phân công làm việc trong mảng đồ họa của “Plants vs Zombies”, ngồi trên tầng hai Thanh Lam lại tỏ ra tương đối thư thái. Với tài năng của mình, cô chẳng mất bao lâu để có thể chinh phục tất cả những thành viên còn lại của phòng làm việc, nhất là các chị em phụ nữ ngồi ngay cạnh.



“Này sếp Khoa, có thể đem mẫu cây hướng dương này làm thành gấu bông để ôm được đấy.” Ngắm nhìn đóa hoa hướng dương “cute hột me” nhún mình lắc lư trên màn hình máy tính của Thanh Lam, Minh Hà không nhịn được nói ra ý nghĩ của mình cho Dương Khoa biết.



“Chị Hà thích gấu bông à, lớn rồi mà sao vẫn giữ sở thích trẻ con ấy thế? (cười)”



“Kệ chứ! Gấu bông dễ thương mà, phải không Thuỷ?”



“(gật đầu)”



“Ừm, ý tưởng này của chị Hà thực ra cũng hay. Thế này đi, đợi bao giờ chị Lam thiết kế xong hết toàn bộ mẫu cây em sẽ đem mẫu ấy đi đặt làm mấy con thú nhồi bông trang trí cho phòng làm việc. Đến lúc đó ai muốn sở hữu cho mình một con thì sẽ đăng ký thêm.”



“Một con sao đủ? Chị và cái Thuỷ mỗi mẫu một con nhé!” Minh Hà chợt cầm tay Lệ Thuỷ giơ lên rõ cao.



“Được được, các chị thích thì bao nhiều em cũng chiều.” Dương Khoa gật đầu tỏ vẻ sẽ lưu ý rồi quay sang phía Thanh Lam khen ngợi: “Chị Lam giỏi quá, cây hoa hướng dương này hoàn toàn có thể trở thành mascot (linh vật) của cả trò chơi được đấy! Cả cây bắn đậu nữa cũng thế, cả hai trông đẹp mắt lắm!”



“Cảm ơn sếp Khoa.” Thanh Lam cười híp mắt: “Như vậy thì chị cứ dựa vào mẫu cây bắn đậu này để làm ra những cây bắn đậu còn lại trong danh sách nhé. Chị sẽ cố gắng vẽ nhanh hết mức có thể để tuần sau chuyển sang cây họ nấm luôn cho đỡ bị chậm tiến độ nhiều.”



“À, tiến độ thì chị cứ yên tâm đi. Chậm một chút cũng không sao đâu, mình làm cẩn thận kỹ lưỡng cho đỡ mất công sửa lại. Hơn nữa chị cũng không phải là người chậm nhất đâu, hai ông anh Hoàng Hiền ở dưới kia còn chậm hơn chị nhiều lắm.” Dương Khoa vội vàng căn dặn Thanh Lam làm việc cẩn thận không việc gì phải vội, và như thường lệ hắn lại nhận được một cái giơ tay chào theo kiểu nhà binh - lời đáp lại đặc trưng và cũng rất dễ thương của cô.