Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 192: Đấu trường ác mộng




Hai tiếng sau.



“… Có một thằng đang bò đường cống.” Nắm chắc khẩu súng trường trong tay, Dương Khoa đảo mắt chăm chú theo dõi khung cảnh ngã ba phía trước mặt. Thấy mãi mà không có động tĩnh gì hắn đột nhiên lên tiếng.



“Hả?”



“Có một thằng đang bò đường cống bên trái. Ném cho tao quả bom xăng hay lựu đạn vào trong đó đi Minh.”



“Có chắc không? Tao còn mỗi một quả bom xăng thôi, ném xong là không thủ được khu vực đặt bom nữa đâu.”



“Chắc! Mày phải tin tao, cứ ném đi.”



“Được.”



Sau câu trả lời gỏn lọn, một quả bom xăng được Minh ném thẳng vào cửa cống ngầm phía bên tay trái. Ngay lập tức một vệt lửa tràn ra rọi sáng cả đường cống ngầm, cùng với đó tất cả những người chơi trong phòng đều thấy được một thông báo của hệ thống hiện lên:



“Thần Y Bó Chiếu hạ sát Kha Khôn Khéo bằng Bom xăng.”



“*** *** ** mày hack à Minh?” Một giây sau, tiếng gào thét giận dữ của Kha vang lên trên kênh chat chung, đi kèm với nó là hàng loạt tràng cười đến từ phía các thành viên lớp A1 cũ.



“Hack cái con ***, mày chui cống lộ vãi *** sao qua được mắt đệ Khoa của tao? Đổi tên thành “Kha khù khờ” đi, khôn với chả khéo!” Có được pha hạ sát người mà mình căm ghét tất nhiên là Minh phải “gáy” ngay tắp lự, để bù lại cơn bực tức mà anh đã phải nhịn trong suốt khoảng thời gian bị đối thủ hành hạ trước đó.



“Tao thành đệ mày từ bao giờ thế Minh?” Nghe thấy lời vừa rồi của Minh Dương Khoa không nhịn được buột miệng.



“Từ bây giờ!”



“Mơ đi.” Thế rồi hắn xách súng rời khỏi vị trí nấp: “Bên kia còn lại hai thằng, chắc tụi nó sẽ không dám công vào ngã ba đâu. Mày đứng đây thủ để tao với thằng Sơn đi tìm tụi nó thịt nốt.”



“Ok.”



Minh không chút do dự tuân theo phân công của Dương Khoa. Chỉ sau vài ván làm quen với bản đồ chiến đấu, hắn đã nhanh chóng trở thành lãnh tụ tinh thần của toàn bộ thành viên lớp A1 có mặt ở đây trong ngày hôm nay. Không chỉ là người có công lớn nhất trong việc càn quét kẻ địch, hắn còn đưa ra rất nhiều những pha phán đoán, xử lý tình huống vô cùng chuẩn xác tựa như hành động kêu gọi đồng đội ném bom xăng như vừa rồi.



Hiển nhiên, với sự xuất hiện của một thành viên vừa có kỹ năng chơi tốt lại vừa có khả năng đọc trận đấu nhạy bén như Dương Khoa chẳng mấy chốc mà đội của Minh đưa được trận cá độ ngày hôm nay trở về vạch xuất phát.



“Đứng nấp sau cột này!” Liếc mắt trông thấy thân ảnh đối thủ thoáng ẩn hiện giữa khe hở của cột đèn và bức tường, Dương Khoa không chút do dự nã thẳng một loạt đạn AUG vào chiếc cột đèn. Đối thủ thấy bản thân đã bị lộ cũng ra sức chống trả, thế nhưng người này cuối cùng cũng phải đổ gục xuống vì lượng máu còn lại của bản thân quá ít do bị tấn công trước.



Tiếng còi kết thúc hiệp đấu vang lên, Dương Khoa khoái chí ném hết vũ khí trong tay mình ra. Cùng lúc đó, bảng tổng sắp chung cuộc hiện lên với tỷ số round đấu không tưởng: 16 – 0.



“*** thắng nổi một round nào kìa, thế mà lúc nãy đứa nào hò hét phục thù kinh thế?” Trông thấy kết quả Minh lại bật kênh chat chung lên lớn tiếng chế giễu. Có điều ở phía bên kia chiến tuyến lần này lại chẳng có ai đáp lại anh cả, chỉ thấy hầu hết toàn bộ các thành viên lớp A2 lập tức thoát ra khỏi trò chơi. Người cuối cùng còn sót lại là “Kha khôn khéo”, đợi cho đồng đội đi hết người này mới chốt lại một câu xanh rờn:



“Bọn tao nghỉ đây.”



“Ơ cái ***, nghỉ là nghỉ thế nào? Tỷ số mới là 3 – 3 thôi mà, tụi mày định ăn non à?”



“Hoà mẹ rồi ăn cái *** gì nữa? Tụi mày chơi bẩn vãi ***, đang yên đang lành tự nhiên đổi người vào bắn thế thì bọn tao chịu thế *** nào được?”



“Ơ cái thằng này lạ nhỉ, thằng Thuận bọn tao không đủ sức khoẻ để chơi nữa nên mới phải thay người chứ?”



“Thì bây giờ bọn tao cũng thế, cả lũ mệt lắm rồi.” Dứt lời Kha cũng thoát nốt, để mặc cho Minh cùng với những người đồng đội của mình ở lại phòng chơi nhìn nhau.



“Con ** nó chứ, đúng là *** thể nào chơi được với cái bọn A2 này! Lúc nào cũng muốn thắng *** muốn thua!” Minh tức tối kêu lên, đối với “con bạc khát nước” như anh thì không có chuyện gì bực mình bằng chuẩn bị thắng cược đến nơi rồi thì lại bị đối thủ hủy kèo. Nhưng chẳng có cách nào, ai bảo ngay từ đầu nhóm người bọn anh không giao kèo rõ ràng số hiệp thi đấu để rồi bây giờ vuột mất chiến thắng trong tầm tay thế này.



“Thôi nào Minh, chơi vui thôi mà. Kệ tụi nó đi, lần sau phục thù cũng không muộn.” Dương Khoa thấy vậy bèn lên tiếng an ủi.



“Chậc, hôm nay mày ra đây thì bọn tao mới có hy vọng thắng thôi Khoa. Mọi hôm bọn tao bị đè không ngóc đầu lên được ấy.” Được những người đồng đội khác an ủi thêm Minh mới nguôi giận được phần nào. Phàn nàn một hai câu nữa, anh đăng xuất khỏi trò chơi rồi mở cửa khoang máy VR đứng dậy. Theo sau anh, mọi người cũng lục tục thoát khỏi thế giới ảo tụ tập nhau lại trước cửa phòng máy.



“Phải rồi, nãy mải chơi quá nên quên mất. Sao hôm nay trái gió trở trời thế nào mà lại ra đây thế? Tao tưởng bây giờ mày đang phải nằm im một chỗ tránh bão cơ mà?” Vận động tay chân vài cái cho đỡ mỏi, Minh chợt quay sang phía Dương Khoa hỏi thăm tình hình gần đây.



“… Bây giờ tao nổi tiếng đến thế cơ à, chuyện tao bị cộng đồng người chơi lên án tụi mày cũng biết?”



“Ừ, bọn tao cũng vừa mới được thằng Tùng báo cho biết từ tuần trước thôi. Cơ mà theo tao thì mày bị chửi chả oan lắm đâu, cái trò chơi “chim xệ cánh” ấy chơi có tý thôi mà đã thấy tức điên cả người!”



“Tụi mày cũng chơi trò đó rồi?”



“Chơi rồi, tuần trước cả đám ngồi dưới quán cà phê tầng một để thi thố giành suất ăn uống miễn phí nhà thằng Tùng mà *** được. Cuối cùng vẫn cứ phải nôn tiền ra chả đứa nào ăn được, chưa kể thằng Khánh chơi thế quái nào mà thiếu tý nữa đập vỡ con máy tính bảng nhà nó. Bây giờ thì nó bị thằng Tùng cấm bước chân vào quán rồi.”



“Thi thố? Thi thố gì?”



“Mày không biết? Nãy bước vào cửa quán không để ý à?”



“Để ý gì đâu, tao mải nói chuyện với thằng Tùng mà. Thế rốt cuộc là thi thố cái gì thế, có phải là liên quan đến trò chơi của tao không?”



“Chính nó đấy.”



Thế rồi Minh cùng với hội bạn dắt tay Dương Khoa đi xuống tầng một để cho hắn có thể nhìn thấy tận mắt cảnh Tùng sử dụng trò chơi của hắn câu khách như thế nào. Theo đó, tại quán cà phê mini nằm lọt thỏm trong khuôn viên tầng một này bất kỳ ai đến đây nghỉ ngơi chơi đùa cũng đều được trao cơ hội giành được suất ăn suất uống miễn phí. Cách thức cũng rất đơn giản: sử dụng những chiếc máy tính bảng có sẵn để chơi “Flappy Bird”. Bất kỳ người nào ghi được 50 điểm sẽ được nhận một suất đồ uống miễn phí bất kỳ, còn nếu ghi được thì sẽ là một món ăn miễn phí bất kỳ.




Nghe thì có vẻ đơn giản, thế nhưng từ hồi tổ chức sự kiện này Tùng chẳng mất bao nhiêu suất ăn suất uống miễn phí. Thay vào đó người bạn láu cá này của Dương Khoa còn kiếm lớn vì vô số người bị hấp dẫn tìm đến đây ngồi miệt mài cả tiếng đồng hồ, cuối cùng không qua được cửa ải khó nhằn những người này lại phải rút ví ra thanh toán suất ăn suất uống của mình.



“Thằng Tùng mới kinh doanh được vài tháng mà ranh ma thế, lợi dụng cả tao để kiếm tiền nữa!” Ngắm nhìn áp phích dán trên tường Dương Khoa giả vờ tức giận: “Tý nữa tao phải bắt nó chia tiền cho tác giả mới được!”



“Thôi đi, mày bây giờ nổi tiếng là ăn nên làm ra nhất lớp mình rồi còn tham mấy đồng bạc lẻ. Để yên cho thằng Tùng kiếm một ít tiền cuối tháng còn có cái khoe với ông bà bô.... Mà này, thế cái vụ cộng đồng mạng chửi bới đó mày đã giải quyết ổn thoả chưa?”



“Ổn thỏa rồi. Tao mời người trong nhà lộ mặt một cái là xong ngay.”



“Đúng ra mày phải mời từ lâu rồi ấy, không thì a lô tụi tao cũng được. Tao mà tóm được mấy thằng bồi bút bôi xấu mày trên báo thì tao sẽ tẩn tụi nó một trận cho không ai nhận ra nữa được luôn!”



“Được, vậy thì tao cảm ơn mày trước. Sau này có gì tao sẽ gọi mày đứng ra.” Mặc dù biết là lớp trưởng khi xưa của hắn chỉ mạnh miệng cho có nhưng Dương Khoa vẫn gật đầu nói lời cảm tạ: “Thế bây giờ tụi mày định đi thác loạn luôn à?”



“Chưa. Giờ tao định kéo cả lũ sang spa bên kia nghỉ ngơi một lát đã, nhà thằng Tùng kiếm đâu được mấy chị ngon thế không biết.” Minh liếm mép một cái rồi nói tiếp: “Đến tối thằng Sơn rủ mọi người đến sàn nhảy chú nó mới mở để “quẫy”, mày có đi cùng với bọn tao cho vui thì đi.”



“Tao bận mất rồi, bọn mày cứ tự nhiên.”



“Được, có điều trong trường hợp mày đổi ý thì địa chỉ sàn nhảy là 89 phố Phùng. Nếu mày đến thì nhắn tin cho tao trước để tao còn biết đường điều “đào” đến.”



“Dẹp! “Đào” với chả “quất”, hết Tết rồi!”



“Ha ha ha, mày đúng là thằng nhát gái. ** bé Thùy Linh dâng đến tận mồm rồi còn *** chịu đớp, nhất mày!” Minh nở nụ cười khoái trá rồi vỗ vai chào tạm biệt Dương Khoa, kế đó anh kéo cả nhóm của mình sang cửa hàng nằm bên cạnh quán cyber game.



“Chà, bây giờ về thì vẫn còn sớm. Thôi thì chơi thêm một tý nữa vậy.” Đưa mắt nhìn đồng hồ, thấy vẫn chưa tới giờ cơm như mẹ dặn nên Dương Khoa quyết định nán lại nơi đây thêm ít lâu. Chẳng qua, lần này hắn không lên tầng chơi trò chơi VR nữa mà kiếm tìm cho mình một góc yên tĩnh trong khu máy tính PC để giết thời gian.




“”Đấu trường ác mộng”? Nghe tên có vẻ ngầu, chơi thử xem sao.” Sau một hồi ngắm nghía danh mục trò chơi xuất hiện trên màn hình máy tính trước mặt, Dương Khoa bèn đưa chuột nhấn vào cái tên hầm hố nhất. Nhìn thấy thông báo yêu cầu người chơi đăng nhập tài khoản hiện ra, hắn mới biết được đây là một trò chơi trực tuyến.



“Trò chơi trực tuyến à? Nghe tên cứ tưởng game offline chứ.... Thôi kệ, chơi tạm.” Tặc lưỡi một cái, Dương Khoa đăng ký cho mình một tài khoản cá nhân. Theo thói quen, hắn đánh ngay cái tên cũ “Camp” của mình vào ô tên người sử dụng để rồi bất ngờ với kết quả kiểm tra hiện ra trên màn hình:



“Tên hợp lệ, người chơi có thể sử dụng.”



“Ôi vãi! Lần này không bị giành trước tên ạ.” Dương Khoa vui mừng quá đỗi. Phải biết rằng kể từ khi bắt đầu cuộc sống ở thế giới mới, đây là lần đầu tiên hắn có thể sử dụng biệt danh “cúng cơm” của mình mà không phải pha trộn thêm bất cứ ký tự hay con số nào khác. Thế là, hắn vội vàng hoàn tất thủ tục đăng ký lẫn kích hoạt tài khoản trong niềm hạnh phúc dạt dào.



Ngắm nhìn thông báo chào mừng “Camp” đã đến với trò chơi, mang theo nụ cười trên môi Dương Khoa lựa chọn server trong nước rồi đeo tai nghe lên.



“Đoạn phim giới thiệu? Trông có vẻ công phu nha, chả khác gì phim ở ngoài rạp cả.... Ồ, trò này thuộc thể loại hành động xen lẫn nhập vai? Sự phối hợp cổ điển nhưng rất hiệu quả.” Xem hết đoạn phim cắt cảnh cùng với một vài thông tin liên quan đến trò chơi, hắn gật gù tỏ vẻ hài lòng rồi cầm lấy chuột bắt đầu thao tác theo nội dung hướng dẫn vừa mới xuất hiện.



“Lựa chọn lớp nhân vật và tạo hình…. Thôi lấy đại mẫu có sẵn đi, chơi thử thôi mà.” Vung tay chọn bừa một mẫu nhân vật chiến sĩ mặc định, Dương Khoa nhấn nút khởi tạo nhân vật. Kế đó, hắn nhanh chóng hoàn tất bài hướng dẫn thao tác dành cho tân thủ rồi lao ngay vào cuộc chơi.



...



Mười lăm phút sau.



“Má, đám người này chả biết thương tiếc newbie gì cả là sao ta?” Ngắm nhìn dòng chữ thua cuộc hiện lên Dương Khoa thất vọng lắc đầu. Vừa mới rồi hắn chọn một phòng chơi mà theo như mô tả thì mọi người chia ra thành hai phe chiến đấu với nhau, với mục đích chính là để phòng thủ trụ năng lượng của mình đồng thời tìm cách phá hủy trụ của đối phương. Mặc dù cấp độ của người chơi trong phòng đều sàn sàn nhau, nhưng không hiểu sao công kích của nhân vật Dương Khoa điều khiển chẳng gây được bao nhiêu sát thương. Ngược lại hắn chỉ cần bị đối thủ cào nhẹ một cái là lăn đùng ra chết.



“Này, bạn “Camp” ơi. Bạn là newbie phải không?”



Đang lúc phân vân suy nghĩ vì đâu mọi chuyện lại xảy ra như thế, đột nhiên từ trong tai nghe truyền ra một thanh âm non nớt. Nghe thấy vậy Dương Khoa vội vàng đưa micro kề sát vào miệng đáp lại: “Đúng thế, mình vừa mới chơi trò chơi này. Cơ mà cứ thấy khó khăn thế nào ấy bạn ạ.”



“Khó là đúng rồi, bởi vì bạn chưa kiếm được bộ đồ cơ bản đâu. Muốn bắt đầu chinh chiến trong đấu trường PvP thì bạn phải đi mấy hầm ngục PvE đã, kiếm được một ít đồ mặc vào người rồi nhân vật mới khỏe lên được. Chứ không thì người ta đánh bạn một cái thôi là bạn chết ngay.”



“Vậy ra yếu tố cày cuốc nhập vai trong trò chơi hành động này nặng đến thế cơ à? Cơ mà cũng đúng, trò chơi ở thế giới này nặng về nhập vai mà, chưa kể đây còn là trò chơi trực tuyến nữa.” Nghĩ trong đầu là vậy, ngoài mặt Dương Khoa lên tiếng cảm ơn: “Ồ, thì ra là thế. Cảm ơn bạn nhé, cơ mà đi hầm ngục PvE kiểu gì thế bạn?”



“Ở mục tạo phòng chơi bạn sẽ nhìn thấy danh sách hầm ngục PvE nằm ở bên phải đó. Mà thôi, bạn có muốn đi luôn bây giờ thì để mình kéo bạn đi kiếm đồ cho nhanh.”



“Có chứ, làm phiền bạn nhé.”



“Ui có gì đâu chuyện nhỏ. Bạn nhận lời kết bạn đi, sau đó mình sẽ mời bạn vào phòng.”



“Dân bản xứ cũng tương đối thân thiện đấy chứ?” Vài giây sau, Dương Khoa tiến vào phòng chơi của “rongmotmat” – chủ nhân của thanh âm non nớt trong tai nghe. Nhấn chuột vào nút sẵn sàng để chơi, đang định báo lại bản thân đã chuẩn bị xong thì hắn thấy người này chợt lên tiếng:



“Đợi tý để mình rao bên ngoài xem còn có ai muốn đi kiếm đồ đạc cơ bản không thì để mình kéo luôn một thể nhé.”



“Được bạn, không thành vấn đề.”



Cũng không phải đợi lâu lắm, khoảng nửa phút sau một người chơi có tên gọi “Purple Petal” tiến vào phòng chơi của “rongmotmat”. Không đợi hai người nhắc nhở, người này nhanh chóng bấm vào nút sẵn sàng chiến đấu hệt như Dương Khoa.



“Vào trò chơi thì hai bạn cứ đi đằng sau mình thôi nhé, đừng để chết là được. Để mình xử lý quái cho.” “rongmotmat” lên tiếng phân phó trong lúc chờ màn chơi tải xong.



“Ok.” Dương Khoa trả lời, còn người kia thì không thấy có động tĩnh gì. Trong lòng nhủ thầm chắc là người này không sử dụng phần mềm voice chat, hắn bẻ khớp tay vài cái rồi chuẩn bị điều khiển nhân vật vừa mới xuất hiện của mình tiến lên.



...