Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 225: Chiều hướng xấu




Sau khi hoàn thành thủ tục tại quầy, ba người Dương Khoa quay về gặp người nhân viên trực thuộc bộ phận server của Hiệp hội để bàn giao lại giấy tờ. Kế đó bọn họ ngồi ngay tại chỗ chờ đợi phía Hiệp hội tiến hành nâng cấp server cho “Fruit Ninja”.



Không biết do dữ liệu của trò chơi quá nhiều hay còn vì lý do nào khác mà mãi cho đến khi phố xá lên đèn công tác nâng cấp server mới được hoàn tất. Đúng vào lúc Thiếu Hoàng mất hết kiên nhẫn định xông vào phòng làm việc của bộ phận server thì một người nhân viên khác của Hiệp hội khoan thai đi ra báo tin:



“Nâng cấp server thành công rồi thưa các anh. Các anh có thể vào trò chơi để kiểm tra ngay bây giờ, thêm nữa dữ liệu đã được đồng bộ nguyên vẹn và không có bất kỳ hư hại mất mát gì cả.”



“Được. Thế còn các biện pháp bảo vệ server thì sao?"



"Đã được đưa vào triển khai."



"Tốt lắm, cảm ơn anh."



Lại thêm một hồi kiểm tra các thứ, thấy kết nối nay đã trơn tru ngon lành ba người Dương Khoa mới đứng dậy thực hiện nốt một vài thủ tục rồi ra về, kết thúc một ngày hè tháng bảy nóng nực và mệt mỏi.



Những tưởng câu chuyện đến đây là kết thúc, thế nhưng làm Dương Khoa và các thành viên khác cảm thấy bất ngờ là ngay ngày hôm sau “Fruit Ninja” lại gặp phải vấn đề như cũ. Mặc dù server mới được nâng cấp mạnh mẽ hơn hẳn server cũ nhưng tình trạng giật lag hay thậm chí là mất kết nối khi chơi chế độ “Online Versus” vẫn cứ xảy ra trong trò chơi.



“… Hôm nay báo chí đồng loạt đưa tin giải thích lý do tại sao Hiệp hội lại muốn mở chiến dịch càn quét các trò chơi ăn theo “Flappy Bird” đó các anh ạ. Có điều em thấy lý do nghe cứ củ chuối thế nào ấy.” Vừa ăn cơm trưa Dương Khoa vừa lên tiếng chuyện trò.



“Anh biết rồi, mấy tờ báo nó chỉ đoán già đoán non nên đọc cho vui thôi chứ đừng coi là thật. Có phải là đích thân đại diện Hiệp hội đứng ra phát biểu đâu?”



“Hải nói đúng đó. Lý do sáo rỗng bỏ xừ, thà nói thẳng ra là nhân viên Hiệp hội bị clone “Flappy Bird” hành hạ nhiều quá nên bực mình muốn ra tay quét dọn nghe nó còn bùi tai gấp tỷ lần!”



“Hê, nhưng thôi kệ đi vì dù thế nào chúng ta cũng là những người hưởng lợi. Chuyện này chúng ta chỉ đứng sau lưng ngầm cổ vũ là được rồi.... Lại nói giá mà hồi “Bejeweled” của em bị mấy công ty trên thị trường sao chép cũng được bảo vệ thế này thì tốt biết mấy anh Hoàng ạ. Anh không biết đâu, cái hồi trò chơi chuẩn bị lên 1 triệu lượt tải....”



Dương Khoa đang nói dở dang thì điện thoại của hắn đặt trên bàn chợt đổ chuông. Là Thu Lan gọi tới, thấy vậy hắn lập tức ngừng lại để thưa máy:



“Chị Lan đó à, sao hôm nay làm việc với bên GVN lâu về thế?”



“Ừ bọn chị vừa mới xong việc. Nghe chị đây này, có phiền toái rồi.”



“Phiền toái gì thế?”



“Vụ mất kết nối server trò chơi “Fruit Ninja”. Bên phía GVN họ phàn nàn chúng ta ghê lắm.”



“Server em giải quyết hôm qua rồi mà, chị cứ báo lại với họ....”



“Yên nghe chị nói đây này! Hôm nay “Fruit Ninja” vẫn bị lỗi mất kết nối tới server¸ chị tạm lấy cớ là chúng ta vẫn đang trong quá trình sửa chữa nhưng họ có vẻ không hài lòng đâu. Bởi vì việc này xảy ra đúng vào lúc GVN chuẩn bị đem trò chơi phát hành nốt tại một vài thị trường tiềm năng còn sót lại khiến cho họ rất bị động trong việc thực thi.”



“… Sao có thể có chuyện đó được? Hôm qua bọn em đã đến thẳng Hiệp hội để nâng cấp server rồi mà? Mọi thứ vận hành trơn tru lắm có bị lỗi nữa đâu?”



“Đó là ngày hôm qua thôi, hôm nay trò chơi lại bị lỗi rồi. Không tin em cứ mở trò chơi ra thử xem, chị cũng vừa mới thử xong và thấy đúng thật đây này.”



Thế rồi Thu Lan trình bày thêm một chút tình hình hiện tại cho Dương Khoa biết. Ngày hôm nay là ngày cô, Liễu và Hồng Nhung lại tới GVN để tiếp tục công việc chia chác lợi nhuận hàng tháng giữa hai bên. Chỉ là sau khi công việc chính hoàn thành xong, người trưởng phòng phát hành tên Quốc bên phía GVN thông báo cho ba người biết một tin không lấy gì làm vui vẻ: đó là công ty họ nhận được khá nhiều lời phản ánh rằng server của “Fruit Ninja” đang hoạt động không ổn định¸ gây nên sự khó chịu nơi cộng đồng người chơi quốc tế.



Trùng hợp thay là sau bốn tháng phát hành suôn sẻ tại các nước lớn trên thế giới, những ngày tới GVN sẽ đem “Fruit Ninja” phát hành nốt tại một số khu vực còn sót lại nhằm mục tiêu tận thu lợi nhuận. Có điều trước tình trạng server gặp trục trặc thế này khiến cho họ cũng gặp phải đôi chút khó khăn trong việc triển khai công tác.



“… Em biết rồi. Các chị cứ về đi, để vụ này cho em giải quyết. À mà các chị đi ăn với nhau luôn đi nhé, bọn em chờ các chị lâu quá nên đi ăn trước rồi.” Nắm được tình hình, Dương Khoa cúp máy rồi quay sang phía mấy anh em nói: “Server lại xảy ra vấn đề rồi các anh ơi.”




“Bị làm sao?”



“Chị Lan nói là vẫn bị mất kết nối như cũ. Mọi người mau vào lại xem như thế nào đi.”



“Chờ chút.”



Mấy người Thiếu Hoàng Trọng Lâm nghe thấy vậy lại đồng loạt rút điện thoại ra đăng nhập vào “Fruit Ninja”. Quả nhiên đúng như những gì Thu Lan vừa báo về, chế độ chơi mạng và hệ thống bạn bè của trò chơi sau một buổi tối yên ổn thì nay lại nằm trong trạng thái sống dở chết dở.



“Đúng là vẫn bị mất kết nối thật này, thế nhưng tối hôm qua mọi thứ vẫn bình thường mà? Thêm nữa băng thông cũng nới rộng ra gấp mất lần rồi mà sao....” Nhìn thấy hệ thống bạn bè lại không thể tải thông tin như ngày hôm qua, Thiếu Hoàng đang lên tiếng thắc mắc thì bỗng dưng bị Đức cắt lời:



“DDoS.”



“Hả, anh Đức nói gì cơ? DDoS?”



“Đúng thế, khả năng rất lớn là có kẻ tấn công vào server của trò chơi “Fruit Ninja” bằng hình thức DDoS.” Đức gật đầu khẳng định lại với mấy anh em: “Ngày hôm qua xem số liệu anh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn rồi.”



“Vậy sao lúc đó anh không nói cho em luôn?” Nhớ lại vẻ lạ thường ngày hôm qua của Đức Dương Khoa lập tức trách móc.



“Khi đó anh mới chỉ phán đoán thôi, mọi thứ chưa chắc chắn nên anh không dám nói lung tung. Thêm nữa đến tận bây giờ anh cũng chưa chắc chắn đâu, cần phải có thống kê lưu lượng của ngày hôm nay nữa để anh kiểm tra thì mới có thể khẳng định được.”



“Thế à.... Mà thôi, tình huống có biến chúng ta ăn nhanh rồi còn về xem mọi thứ như thế nào đi các anh.” Dương Khoa thấy Đức đã giãi bày vậy rồi cũng không truy hỏi tiếp nữa. Với tình hình mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng xấu như thế này thì theo hắn tốt nhất là nên tập trung tìm cách xử lý vụ việc, trước khi nó kịp gây ra những tổn thất nặng nề.







Sự kiện server của “Fruit Ninja” gặp trục trặc lần này đã ít nhiều khiến cho người chơi trong nước cũng như quốc tế cảm thấy không hài lòng về trò chơi, nhất là những người vốn mê mẩn chế độ so tài “chém quả” trực tuyến. Như một lẽ tất yếu, những lời phàn nàn bắt đầu lục tục xuất hiện trên trang chủ Ninja Studio và các trang mạng xã hội liên kết.



“Server sửa chữa kiểu gì mà đến ngày thứ hai rồi vẫn không vào được thế?”



“Đề nghị xem lại server vận hành, kết nối rất chập chờn!”



“Bảo trì thì bảo trì tử tế đi, để thế này khác gì đuổi người chơi đâu?”



Cũng may ngoài chế độ chơi trực tuyến và hệ thống bạn bè gặp vấn đề ra các chế độ chơi còn lại của “Fruit Ninja” vẫn hoạt động bình thường, do đó mà ảnh hưởng của việc kết nối server gặp trục trặc cũng phần nào bị thu hẹp. Lại thêm vào kể từ khi thành lập đến giờ trò chơi của Ninja Studio chưa một lần gặp phải vướng mắc trong khâu vận hành, cho nên đối mặt với sự kiện lần này nhìn chung cộng đồng người chơi vẫn tương đối cảm thông.



Dù vậy Dương Khoa vẫn lo cuống lên. Ngay buổi chiều hôm đó, hắn lại tạm gác công việc dang dở sang một bên để ngồi cùng với mấy anh em tìm cách xử lý triệt để biến cố đang diễn ra.



“Thế nào rồi anh Hoàng, vẫn không liên lạc được?”



“Ừ, gọi mấy lần rồi mà *** hiểu sao thằng này không chịu thưa máy!” Thiếu Hoàng không nhịn được văng tục chửi bới. Đã ba tiếng trôi qua kể từ khi bắt tay vào công việc, anh đã gọi cho đầu mối liên lạc tới mấy chục cuộc rồi mà vẫn không thấy người ta thưa máy.



“Gọi thẳng đường dây nóng khiếu nại đi anh ơi, đừng liên lạc đầu mối nữa.” Ngồi cạnh Thiếu Hoàng Trọng Lâm sau một hồi trầm ngâm chợt lên tiếng.



“Ý kiến hay!” Được em họ mách nước Thiếu Hoàng nhanh chóng làm theo. Quả nhiên sau khi được nhân viên trực đường dây nóng bắc cầu anh đã có thể tiếp xúc với bộ phận server của Hiệp hội, thế nhưng chưa kịp vui mừng thì những lời giải thích ngay sau đó đến từ phía đầu dây bên kia đã khiến anh lập tức tỏ thái độ phẫn nộ:



“... Đi vắng? Chúng bay ĐÙA ông à? Nhân viên trực đâu? Server nhà người ta lại gặp vấn đề cả nửa ngày rồi mà không có ai thèm để ý đến là sao?”




“Mong anh hết sức bình tĩnh nghe tôi nói, toàn bộ nhân viên bộ phận server ngày hôm nay phải tham dự một cuộc họp đột xuất. Ngay cả tôi đây cũng vừa mới về đến nơi thôi.”



“Thôi, ông *** muốn nghe mấy lời xạo *** này. Bây giờ cái ông đây muốn là Hiệp hội phải khắc phục vấn đề này cho ông, đồng thời gửi lại Ninja Studio báo cáo lưu lượng truy cập của server trò chơi “Fruit Ninja” ngày hôm nay ngay bây giờ!”



“Server gặp vấn đề tôi sẽ bắt tay vào khắc phục ngay. Còn về chuyện báo cáo thì tôi không thể giúp gì được, nơi này chúng tôi chia ra từng người nắm giữ số liệu từng hạng mục một mà người phụ trách tình hình server trò chơi của các anh lại đi họp chưa về. Cho nên….”



“Phụ trách từng hạng mục? Mày định lừa ai đấy, mày có biết là ông đây dành cả tuổi thanh xuân chỉ để la cà khắp ngõ ngách của cái Hiệp hội tụi mày không? Ông đây lạ gì với lối làm việc bên server tụi mày nữa?



“… Anh nói gì tôi không hiểu.”



“Ừ hẳn là không hiểu cơ đấy! Diễn hay lắm, cơ mà ông đây không có nhu cầu xem mày biểu diễn. Nghe cho rõ đây này: mười phút nữa mà ông đây không có được số liệu thống kê lưu lượng ngày hôm nay cho server trò chơi “Fruit Ninja” thì ông sẽ khiếu nại thẳng lên ông Phong quản lý tụi mày. Để rồi xem tụi mày có còn dám biểu diễn nữa hay không!”



Buông lời doạ dẫm xong, Thiếu Hoàng ném điện thoại xuống bàn rồi hướng về phía Dương Khoa nói: “Đấy chú xem, sao phải nhún nhường với tụi nó làm gì? Cứ làm căng lên rồi mọi thứ sẽ đâu vào đó hết, mấy thằng nhân viên quèn thôi có khác gì chú với anh đâu mà phải nể nang?”



“Được, em sẽ ghi nhớ.” Trải qua một quãng thời gian chờ đợi Dương Khoa cũng mất hết thiện cảm với đội ngũ nhân viên Hiệp hội, thế là hắn ngay lập tức gật đầu biểu thị đồng ý. Khoảng chừng mười phút sau, hắn chợt nghe thấy âm thanh báo hiệu có thư mới được gửi vào hòm thư của phòng làm việc đang được mở sẵn ngay trên máy.



Là thống kê lưu lượng truy cập trong ngày của Hiệp hội. Hắn lập tức mở ra rồi gọi mọi người tới trước màn hình để xem:



“Có đây rồi, các anh lại đây xem giúp em này. Mấy thông số này em chẳng hiểu….”



“Được rồi, giờ thì anh có thể khẳng định chắc chắn là server trò chơi bị tấn công.” Đức chỉ liếc mắt qua một cái rồi phán định ngay lập tức.



“... Ừ, khả năng cao là server bị tấn công. Nhưng vấn đề là tại sao lại có thể bị tấn công, hơn nữa còn trong khoảng thời gian rất ngắn như vậy được? Không nói đến chuyện nó vừa được nâng cấp lên, hôm qua chúng ta còn đăng ký cả hệ thống chống tấn công mạng ở Hiệp hội cơ mà?” Trông thấy số liệu Thiếu Hoàng vẫn còn có vẻ lăn tăn.



“Thử một cái là biết ngay thôi.” Dứt lời Đức tiến về phía máy tính của Thiếu Hoàng ngồi xuống.



“Thử gì thế anh Đức?”



“Thử công kích server trò chơi của các em, xem đây nè.”



Kế đó Đức tải một công cụ nào đó về máy tính của Thiếu Hoàng rồi bắt đầu đánh máy lách cách. Khoảng chừng mười lăm phút sau, trước vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của Dương Khoa và Thiếu Hoàng anh thản nhiên bấm nút Enter. Tức thì một đợt tấn công thẳng vào server của “Fruit Ninja” nhanh chóng được triển khai thành công.



”Thế nào các em?”



“… Em cạn lời rồi! Hệ thống của Hiệp hội làm ăn kiểu gì mà ngay cả chương trình thô sơ như của anh cũng không phòng thủ được thế này?”



“Không, trường hợp này giống như là không phòng thủ được mà là…. không có hệ thống phòng thủ! Con ** nó, mấy con *** Hiệp hội lần này chết với ông rồi!” Bỗng dưng Thiếu Hoàng nổi giận đùng đùng cầm lấy điện thoại chạy thẳng ra ngoài hiên, bỏ lại Dương Khoa vẫn còn ngờ ngợ hỏi tiếp:



“Không có hệ thống phòng thủ? Anh Hoàng nói thế tức là...?”



“Không tường lửa, không điều hướng, không hạn chế lưu lượng, không gì cả.” Đức khoanh tay trầm ngâm giải thích: “Server của Hiệp hội không hề thiết lập các biện pháp ngăn ngừa tấn công như đã giao kèo ngày hôm qua.”



“Rầm!”



Hiểu ra câu chuyện Dương Khoa tức giận đấm mạnh xuống bàn. Thế rồi bằng tư duy của một kẻ luôn suy đoán mọi thứ theo chiều hướng xấu nhất có thể xảy ra, hắn cố gắng ép bản thân tỉnh táo hết mức có thể rồi không nói không rằng theo chân Thiếu Hoàng bước ra ngoài hiên.