Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 250: Lại tới GamExpo




“Ô, thế Hưng với Lam không đi cùng đám bọn anh à?” Thiếu Hoàng nghe thấy vậy chợt quay sang hỏi thăm hai người. “Đi cùng” trong lời nói vừa rồi của anh có nghĩa là ăn ngủ luôn tại hội chợ trong suốt hành trình tranh tài năm nay, và trước đó thì anh mới chỉ biết được rằng Hiền sẽ không gia nhập đội ngũ vì vướng vợ con.



“Ừ thì em là thân con gái đi cùng đám đàn ông con trai các anh sao được? Ngại lắm. ┐( ̄~ ̄)┌ ”



“Em thì nhà trọ cách Hiệp hội có mười phút đi bộ thôi, anh Hoàng ới một tiếng là em sang ngay chứ ở lại qua đêm thì cho em xin kiếu. Ở nhà thích hơn.”



“Chậc, chán hai em quá ( ̄︿ ̄).”



“Thôi nào anh Hoàng, ta đi thi đấu chứ có phải là đi du lịch đâu mà phải dính vào với nhau thành một cục thế? Khi nào tranh tài diễn ra mọi người tập trung đông đủ là được…. Rồi, hôm nay đến đây thôi mọi người về nghỉ đi. Trưa mai xuất phát nhé các anh.” Thấy câu chuyện bắt đầu có xu hướng lạc đề, lại thêm những gì cần dặn dò đều đã nói hết nên Dương Khoa không chút do dự cho mọi người ra về sớm. Về phần bản thân thì, trải qua một hồi cân nhắc hắn quyết định dùng thời gian còn lại trong ngày để ghé thăm trụ sở mới một chuyến.



Mấy tuần vừa rồi bận bịu với công tác hoàn tất “Plants vs Zombies” quá thành ra Dương Khoa hắn chẳng có thời gian tạt qua cao ốc Pulse để ngó ngàng phòng làm việc trong tương lai không xa lấy một cái. Vậy nên hôm nay xong việc sớm hắn muốn tranh thủ ghé thăm nơi đó một lúc, vừa để cập nhật tình hình vừa để báo tin cho chị em biết rằng đoàn đội của hắn sắp sửa lên đường chinh phục vinh quang.



Một tiếng sau.



“Các chị đúng là tệ bạc, vậy mà bỏ lại anh Đức làm việc một mình trong phòng để kéo nhau sang hết đây ạ.” Dương Khoa vừa đi lại ngắm nhìn căn phòng một lượt vừa cười cợt trêu đùa Liễu. Kể từ khi Hương Ly chính thức dọn sang trụ sở mới để thuận tiện cho công tác tuyển dụng thì toàn bộ phòng ban truyền thông phát hành của Ninja Studio cũng theo chân cô sang đây luôn, chỉ để lại mỗi một mình Đức ở lại căn nhà số 10 xử lý công việc tại đó.



“Thì cũng phải sang dần đi chứ? Còn có cả đống việc phải lo chứ em tưởng bọn chị sang đây ngồi không à?” Liễu lườm nguýt Dương Khoa một cái rõ dài rồi tiếp tục cúi đầu xét duyệt đống giấy tờ trải đều trên bàn làm việc. Ngồi bên cạnh cô Lệ Thuỷ đang chăm chú nhập dữ liệu trên máy tính, còn Minh Hà thì đang cầm điện thoại trao đổi với một ai đó. Bộ dạng ai nấy trông đều bận rộn vô cùng.



“Đùa tý mà chị nóng thế?... Chị đang xem hồ sơ ứng viên đấy hả?” Dương Khoa mon men lại gần.



“Ừ.”



“Có đạt yêu cầu không, ý em là chất lượng ứng viên.”



“Có. Không chỉ đạt yêu cầu mà trong số những ứng viên đợt này còn có những người thực sự nổi trội. Tuy vậy thực hư thế nào thì vẫn phải để tuần sau bắt đầu phỏng vấn thì mới biết rõ được.”



“Có người nào phù hợp thì chị “vợt” ngay về cho em nhé. Nhất là mấy người có tài và kinh nghiệm đầy mình như chị ấy.”



“Cái đó thì em khỏi dặn…. À phải rồi, chị có tin vui thông báo cho em biết để em phấn chấn tinh thần trước khi tham dự tranh tài nè: bên GVN vừa gửi báo cáo doanh số tháng vừa rồi cho chúng ta, theo đó thì tính gộp lại từ lúc bắt đầu phát hành tới giờ “Fruit Ninja” đã chính thức cán mốc 5 triệu lượt tải xuống. Đúng với mong muốn ban đầu mà em đặt ra rồi đó.”



“Tuyệt lắm!” Dương Khoa nghe thấy tin tức bất ngờ chợt giơ cao nắm đấm lên không trung. Cuối cùng thì mục tiêu tưởng chừng như viển vông đặt ra hồi đầu năm ấy đã được thực hiện thành công. Trò chơi “chém quả” từng vang bóng một thời tại thế giới cũ nay cũng đã gặt hái được thành tích đáng để tự hào tại nơi đây. Thật sự là khoái trá!



Chỉ là ngay sau đó Dương Khoa đã lại dùng vẻ mặt cười cợt ban nãy trêu đùa Liễu: “Cơ mà đúng ra chị nên đợi bọn em khải hoàn trở về từ GamExpo rồi hãy nói tin này ra chị ạ. Như thế có phải là niềm vui nhân đôi không? Nói trước thế này tuy cũng phấn chấn lòng người thật đấy nhưng so với niềm vui nhân đôi thì không bằng được.”



“Thôi đi em, gì cũng nói được. Mà nói trước là bước không qua đâu đấy, đừng có chủ quan kẻo lại gục ngã từ vòng sơ loại thì xấu hổ!”



“Chị yên tâm, em chả bao giờ chủ quan cả đâu. Ngược lại thì có, tóm lại là chị cứ đợi tin tức tốt lành của bọn em đi. ( ̄ヘ ̄) ” Tán gẫu với Liễu thêm vài câu nữa Dương Khoa mới rời đi để cho cô cũng như Minh Hà Lệ Thuỷ tập trung làm việc trở lại. Khoan thai dạo bước ngắm nhìn những căn phòng ốc ngày càng trở nên hoàn thiện, cuối cùng hắn dừng lại đẩy cửa phòng làm việc của Thu Lan tiến vào bên trong.



“… Người này lớn tuổi quá rồi chị Lan ạ. Thêm nữa em nghi người này fake (làm giả) thông tin lắm, phần mô tả công việc cũ ghi rất chung chung mặc dù thời gian công tác ghi phía trên không ngắn chút nào.”



“Thế thì bỏ nó sang chỗ hồ sơ bên kia đi. Rõ thật là, chúng ta tuyển người đâu có yêu cầu khắt khe gì đâu mà phải fake thông tin cơ chứ? Người trẻ tuổi đã đành giờ đến cả người lớn tuổi cũng vậy, bó tay!” Cũng giống như bên phòng làm việc của Liễu, giờ phút này Hương Ly và Thu Lan đang tất bật với công việc sàng lọc hồ sơ của những ứng viên mới vừa gửi tới. Về phần Cẩm Tú thì không thấy cô có mặt trong phòng, chắc là chạy đi đâu đó giải quyết công việc khác rồi.



“Chị Lan, chị Ly.”



“(nhướn mày) Khoa đó à, hôm nay tới đây làm gì vậy? Chị dặn em là không phải sang nữa rồi cơ mà?”



“Qua chào hỏi các chị một câu chị Lan ạ, ngày mai bọn em lên đường tham gia tranh tài GamExpo rồi.”



“Tranh tài?... Ôi đấy, công việc lu bù quá chị quên khuấy đi mất! Cho chị gửi lời chúc gặp nhiều may mắn đến mọi người nhé.” Một giây sững người qua đi, Thu Lan chợt đưa tay vỗ trán một cái rồi lên tiếng chúc phúc Dương Khoa và đồng bọn.



“Có lời chúc này của chị là bọn em tự tin năm nay giật giải rồi. ( ̄ω ̄) Thế nào, công tác tuyển dụng bên mình suôn sẻ chứ chị? Em vừa từ chỗ chị Liễu sang thấy bên đó mọi thứ ổn thoả lắm.”




“Ừ bên đó thì ổn, thế nhưng bên này thì xảy ra một chút vấn đề. Em nhìn mấy bộ hồ sơ bên chỗ Ly kìa, chiều nay bọn chị lọc ra được từng ấy trường hợp không đạt yêu cầu ngay từ vòng gửi hồ sơ đó.”



“Vì sao lại không đạt yêu cầu thế chị?” Liếc mắt trông thấy tập hồ sơ Dương Khoa lên tiếng thắc mắc.



“Chủ yếu là vì không có đủ độ tin cậy cần thiết. Sếp Khoa cũng biết đấy, công việc bên phòng chị Lan không cần ứng viên phải có nhiều kinh nghiệm làm việc chuyên môn như phòng chị Liễu mà cần nhất họ có đủ độ tin cậy và tác phong làm việc chuẩn mực. Chứ còn kinh nghiệm thì có cũng được mà không có cũng không sao, bởi vì công việc phòng hành chính nó không mấy phức tạp và có thể dễ dàng đào tạo.”



“Ấy vậy mà sếp Khoa xem, yêu cầu đã chả có gì như vậy rồi mà vẫn có ứng viên fake thông tin hòng tạo ra lợi thế so với những ứng viên khác. Sếp bảo người chưa vào làm việc cùng chúng ta đã không thành thật như thế rồi thì chúng ta làm sao dám tuyển?” Hương Ly vội vàng lên tiếng trả lời thay Thu Lan.



“Nghe có vẻ nghiêm trọng nhỉ. Ứng viên nào cũng thế thì xác thực cần phải nghiên cứu sàng lọc thật kỹ. Em cũng không muốn nội bộ công ty gặp bất ổn chút nào, nhất là trong giai đoạn mở rộng quy mô như hiện nay.”



“Được rồi, Ly đừng làm sếp Khoa lo lắng thêm nữa.” Hương Ly còn muốn nói thêm điều gì đó song Thu Lan đã ngăn lại: “Mấy trường hợp như vậy không nhiều lắm đâu, phần lớn hồ sơ của ứng viên đều được giữ lại để chuẩn bị phòng vấn cả em yên tâm. Giờ em về sửa soạn các thứ đi, mai đã đi luôn rồi đấy.”



“Ok, vậy nhờ chị Lan lo liệu công việc chiêu mộ thành viên giúp em nhé. Bao giờ tranh tài xong xuôi em sẽ cử anh Hoàng tham gia với bọn chị.” Dương Khoa giơ lên ngón tay cái, kế đó hắn nán lại hỏi thăm Thu Lan thêm một vài câu nữa liên quan đến tình hình sắm sửa trang thiết bị nơi đây rồi mới yên lòng ra về.



...




- ---------



Ngày hôm sau.



“Chà, năm nay trông vẫn hoành tráng chả khác gì năm ngoái anh nhỉ.” Vai khoác ba lô Dương Khoa trầm trồ khen ngợi khi trông thấy khung cảnh quảng trường Hiệp hội hiện ra trước mặt. Cũng giống như năm ngoái, mặc dù ngày mai mới là ngày khai mạc hội chợ triển lãm trò chơi GamExpo song hôm nay nơi đây đã tấp nập người qua người lại. Cờ hoa, băng rôn, áp phích quảng bá đủ các loại trò chơi thì đã được trang trí kín khắp mọi chỗ, góp phần đem lại một bầu không khí lễ hội cực kỳ rộn rã và náo nhiệt.



“Năm nào chả hoành tráng thế? Lễ hội trò chơi nước Việt được mong chờ nhất trong năm nó phải ở một đẳng cấp khác chứ? Thôi ta đi lấy thẻ cho mọi người đi rồi còn nhận phòng, trưa rồi.” Thiếu Hoàng sốt ruột nhìn đồng hồ rồi lên tiếng giục.



“Từ từ việc gì mà phải vội thế anh? Người đông thế này cũng không chen lấn được đâu.”



“Vội chứ, sắp đến giờ vòng tranh tài thứ hai phân khúc cá nhân diễn ra rồi. Anh phải đi nghe ngóng xem kết quả năm nay thế nào.”



“ ( ̄д ̄;) Lại còn nghe ngóng nữa. Tập trung vào chuyên môn đi anh.” Dương Khoa bĩu môi rồi dẫn đầu mấy anh em đi vào bên trong. Lịch trình tranh tài GamExpo năm nay cũng không khác gì năm ngoái, ngày hôm nay hai vòng tranh tài đầu tiên của phân khúc cá nhân doanh nghiệp cũng như cá nhân độc lập đã diễn ra, trong khi đó hai vòng tranh tài đầu tiên của phân khúc đoàn đội chỉ được bắt đầu khi 20 cái tên thuộc phân phúc nên trên đều đã được xác định sẽ tiến vào vòng chung kết.



Tuy vậy thì vòng chung kết của phân khúc đoàn đội lại được ưu tiên tổ chức trước phân khúc cá nhân một ngày, tức là sau khi vượt qua được hai vòng sàng lọc xong những đoàn đội còn trụ lại sẽ so tài với nhau trong trận chung kết luôn. Một sự xếp đặt trái khoáy vô cùng, thế nhưng hiện tại Dương Khoa chẳng có thời gian lẫn hơi sức để mà phàn nàn với đơn vị chủ quản.



“Xin chào, chúng tôi là đội ngũ trực thuộc Ninja Studio đến để tham gia tranh tài. Đây là giấy đăng ký trước đó, mong anh cấp thẻ và cấp phòng trú cho đội của chúng tôi luôn. Chúng tôi có ờ,… bốn người sẽ ở lại đây trong suốt cuộc tranh tài.”



“Thẻ của các anh đây.” Vì hôm nay là ngày đăng ký cuối cùng, cộng thêm các bên tham dự tại phân khúc đoàn đội luôn luôn ít hơn rất nhiều phân khúc cá nhân nên thủ tục được thực hiện rất nhanh chóng. Không đầy một phút sau Dương Khoa đã nhận lại bảy tấm thẻ khác nhau từ tay người nhân viên. Có bốn tấm giống hệt như cái mà hắn đã từng sở hữu trước đó, ba tấm còn lại thì trông hoàn toàn khác hẳn, chắc là không có công năng ra vào khu nhà tá túc dành cho thí sinh.



Có thẻ ra vào cho mình, bốn người Dương Khoa nhanh chóng lách qua dòng người đông như trẩy hội để tới khu nhà ở quen thuộc. Chỉ là thay vì ở căn phòng tầng hai như năm ngoái, năm nay Dương Khoa được nhân viên Hiệp hội cấp cho một căn nhà nằm trên tầng cao nhất, với tầm nhìn bao quát toàn bộ khuôn viên hội chợ GamExpo.”



“Má…. Đúng là ác ôn,… lần sau đi thang máy… nghe chưa chú Khoa.” Sau một hồi vất vả leo cầu thang, Thiếu Hoàng mệt bở hơi tai đứng dựa lưng vào bức tường chỗ chiếu nghỉ, giọng nói thều thào đứt quãng như người hấp hối. Khu nhà này mặc dù có tới hai chiếc thang máy ở hai đầu, thế nhưng không hiểu sao ngày hôm nay người xếp hàng ở cả hai nơi đông như kiến cỏ, lại thêm thang máy đi lên đi xuống đều dừng lại tại từng tầng một nên trải qua vài phút chờ đợi Dương Khoa bèn hô hào mọi người đi thang bộ cho nhanh.



“Thôi đến nơi rồi, cố lên nào anh Hoàng. Anh phải chịu khó rèn luyện thân thể vào chứ? Trông em nè, đi một mạch từ tầng một lên đến đây có thấy xi nhê gì đâu?” Dương Khoa vừa trả lời vừa vỗ ngực ra điều ta đây khỏe như voi cho Thiếu Hoàng xem. Một năm qua hắn vẫn không ngừng giữ gìn thói quen rèn luyện thân thể mỗi sáng cho bản thân, và giờ thì nó đã đem lại hiệu quả rõ rệt. Nếu như ngày xưa hắn thậm chí còn chẳng bằng Thiếu Hoàng trong chuyện leo cầu thang bộ thì nay bảo hắn chạy xuống rồi lại chạy lên thêm một vòng nữa cũng chẳng thành vấn đề.



Có sức khỏe là có tất cả, các cụ nói cấm có sai.



“Rèn luyện hàng ngày đó chú.... Tối nào anh cũng rèn luyện trên VR hết á.” Trông thấy điệu bộ có phần coi thường của Dương Khoa, Thiếu Hoàng nở nụ cười méo xệch sau đó từ tốn leo nốt bậc thang như ông cụ. Ngay khi vừa mới thở phào nhẹ nhõm quay lưng rẽ vào hành lang tầng nhà cao nhất, một giọng nói sặc mùi mỉa mai chợt vang lên sau lưng anh:



“Ối chà chà, đây không phải là hai kẻ thất bại phải rời bỏ công ty năm ngoái sao?”