Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 306: Bè bạn quốc tế và Plants vs Zombies (2)




“Này Frank, không nghe thấy “anh cả” nói gì à? Nghỉ ngơi thôi, chiều mai chúng ta có trận giao hữu với VividFox đấy.” Cả đội nghe thấy quản lý nói vậy bèn bảo nhau tháo tai nghe tắt máy tính đứng lên, trong đó có thành viên còn chạy tới bên cạnh người quản lý ôm vai bá cổ một cách thân thiết kéo đi. Duy chỉ có một chàng trai gầy gò đeo kính cận ngồi ở trong góc là vẫn còn nán lại, dù rằng chiếc máy tính trước mặt cũng đã được tắt nguồn. Thế là thành viên ngồi gần đó nhất bèn lên tiếng hỏi thăm.



“Biết rồi, cơ mà mọi người cứ về phòng ngủ trước đi. Tầm nửa tiếng nữa tôi về.” Chàng trai tên Frank vừa trả lời vừa ngả người nằm dựa xuống thành ghế làm bộ vươn vai cho đỡ mỏi, đôi mắt dáo dác nhìn về phía người quản lý vừa rời đi. Sau khi chắc chắn rằng đối tượng không còn lảng vảng gần đây nữa người này mới xoay người vài cái cho thoải mái rồi rút điện thoại từ túi quần ra.



“Sao không về luôn cùng anh em?”



“Ngồi đây chơi game thêm một lúc nữa.” Đoạn chàng trai đưa tay nhấn vào biểu tượng hình đầu một con zombie trên màn hình điện thoại. Rất quen thuộc, chính là sản phẩm mới nhất của Ninja Studio.



“Về phòng chơi cũng được mà? Ngồi đây tý nữa “anh cả” đi tuần lần cuối kiểu gì cũng bị bắt đấy.”



“Yên tâm. Phải một tiếng nữa ông ấy mới đi tuần lần cuối cơ, lúc đó thì tôi cũng về ngủ rồi. Ngồi đây còn chơi được chứ phòng ngủ của bọn mình như cái phòng giam ấy, chả có tý sóng Wifi nào sao mà chơi?”



“À ừ, thì “anh cả” cố ý làm thế để dễ kiểm soát ấy mà. Không thì mọi người cứ trốn ở trong đó không chịu ló mặt ra….” Nói tới đây người đồng đội của Frank chợt im bặt, bởi vì lúc này trên màn hình chiếc điện thoại trước mặt hai người đã hiện ra mảnh sân vườn mang tính tiêu chí của “Plants vs Zombies”. Chỉ có điều hiện tại mảnh vườn đã trồng khá nhiều cây cối đủ mọi chủng loại, thêm nữa chúng cũng được trồng một cách lộn xộn không theo thứ tự nào cả. Thấy lạ mắt, người này ngồi trở lại chiếc ghế của mình nhích lại gần rồi đổi giọng hỏi han:



“Đây là trò gì mà trông lạ thế Frank?”



“”Plants vs Zombies”.”



“Trò chơi mới à?”



“Ừ, mới ra mắt được vài hôm.”



“Bảo sao thấy lạ mắt thế. Của hãng nào vậy?”



“Một công ty nào đó của khu vực Châu Á, chưa nghe thấy tên tuổi bao giờ.”



“Vậy mà cũng chơi à, sao không chơi “hàng” của mấy đơn vị tiếng tăm?”





“Tầm này thì lấy đâu ra “hàng” mà chơi? Có bao nhiêu siêu phẩm thì đã “nổ” hết đợt Giáng sinh vừa qua rồi còn gì nữa, bây giờ có trò mới để mà thưởng thức đã phải cảm ơn trời đất chứ đừng nói kén chọn.... Mà ông đừng vội đánh giá thế, cùng thử chơi trò này với tôi đi. Hay vô cùng luôn!”



“Vậy trò này là thể loại gì mà ông phải thao tác liên tục thế? Chiến thuật?”



“Ừ, là thể loại con thủ thành.”



“Thủ thành?” Nghe đến đây người đồng đội của Frank bất chợt nở nụ cười khinh khinh: “Nếu là thủ thành thì chơi làm quái gì, quanh đi quẩn lại chỉ toàn mấy màn chơi đã được thiết lập sẵn thôi mà. Để ý tìm tòi một tý là thắng, chả có gì thử thách.”



“Với lại tầm anh em mình thì phải chơi mấy trò có tính chất đối kháng, kiểu người so tài với người nó mới thú. Chứ chơi mấy trò chơi đơn dạng này chả đi đến đâu cả, vừa tốn thời gian vừa kém vui, cộng thêm cũng chẳng giúp ích được gì cho “tay nghề”.”



“Ban đầu tôi cũng nghĩ hệt như ông vậy, có điều sau khi chơi xong chế độ cốt truyện của trò này rồi mới thấy nó không hề đơn giản chút nào. Đây để tôi cho ông xem.” Đầu thì gật gù nhưng miệng Frank vẫn nói đôi câu phản bác. Kế đó chàng trai bấm nút tạm dừng trò chơi, chọn lưu lại tiến độ rồi thoát ra ngoài giao diện chính của “Plants vs Zombies”.



“Trò này có nhiều chế độ chơi lắm, chế độ thủ thành theo cốt truyện được thiết lập sẵn chỉ là một nội dung trong đó mà thôi.” Frank vừa trình bày vừa lấy tay chỉ lần lượt từng chế độ một: “Ngoài nó ra thì “Survival” là chế độ tôi vừa mới chơi trước mặt ông đấy, phòng thủ trước các đợt tấn công liên tục khá là hay ho. “Minigames” thì là một bộ sưu tập các màn chơi nhỏ sở hữu quy tắc riêng khá thú vị, còn “Puzzle” lại là chế độ chơi giải mã những câu đố đã được thiết lập sẵn. Mấy cái đó là chơi đơn, còn chơi mạng thì đã có “Co-op” và “Versus”. Tôi ra đây ngồi cũng là để tý nữa thủ xong một màn “Survival” cho quen tay thì sẽ làm vài ván so tài này để giải trí đấy.”



“Nhiều nội dung như vậy?” Mày của người đồng đội Frank hơi nhíu sau khi nghe xong tiết mục trình bày: “Mà lại là một trò chơi điện thoại?”



“Chứ sao, không tin thì ông cứ lên mạng đánh tên trò chơi vào rồi tải xuống xem tôi nói có đúng không. Game cũng rẻ bỏ xừ, 3,5 đô bọ mà chất lượng chả thua kém siêu phẩm của mấy công ty lớn bao nhiêu.” Frank được thể cất lời dụ dỗ người đồng đội.



“… Được, vậy thì để thử vài ván xem thế nào. Có điều game không hay là ông chết với tôi. ( ̄ヘ ̄) ”



“Cứ yên tâm đi, đảm bảo với ông 100% là game hay. Có khi ông sẽ ghiền game này hơn cả tôi ấy chứ…. Tuy vậy thì ông cố gắng cày hết chế độ cốt truyện đã nhé, vì các chế độ khác...”



“Chỉ mở khóa sau khi đã hoàn thành cốt truyện chứ gì? Lại là mấy cái mánh mung ép người chơi phải cày cuốc tôi còn lạ gì. Cứ yên tâm xem tôi “phá đảo” vèo một phát xong luôn đây này.” Người đồng đội của Frank nhanh chóng cắt lời, điệu bộ trông có vẻ tự tin hết sức.



Nửa tiếng sau.




“** mạ! Game này lỗi hay sao vậy? Con zombie đội xô trâu thế này thì ai chống được? Cào chết hết ** cây đậu của tôi rồi!”



“Trâu bình thường thôi, xây tập trung ba bốn cây đậu một hàng là hạ được mà. Ông chơi thế nào mà để nó dọn dẹp hết sạch cả làn đường thế kia?” Nghe thấy người đồng đội của mình đột nhiên kêu gào phẫn nộ Frank bèn tò mò quay sang. Trông thấy sân vườn trên máy điện thoại ông bạn bị zombie cày xới tan hoang anh bèn thuận miệng nhận xét.



“Thì ba bốn cây rồi đấy chứ! Không chống được, bọn nó có cái con zombie cầm sào khó chịu cực. Cứ lao lên đỡ hộ đòn cho con zombie đội xô thôi.”



“Thế à, vậy thì để dành ánh nắng trồng cây ăn thịt đi. Cây đó khoẻ lắm.”



“À đấy, thuận tiện nói luôn cái cây ăn thịt đó yếu nhớt thây ông ạ! Bị zombie cào vài cái đã biến mất rồi, trong khi thời gian chờ nó nhai nuốt xong thì lâu thấy bà cố! Giá cả lại còn đắt đỏ nữa chứ, game này có lỗi chắc chắn luôn.”



“Game này không có lỗi gì đâu hai em nhé, anh thấy chỉ có hai em là người có lỗi thôi.”



“Ai bảo.... Oái! “Anh cả”.” Giọng nói thứ ba vang lên bất chợt làm cả hai người giật mình quay đầu lại phía sau, điện thoại theo bản năng đút ngay vào túi quần. Chỉ thấy người quản lý không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng hai người khoanh tay trước ngực, vẻ mặt mang theo vài phần nghiêm nghị.



“Vậy là đêm hôm hai đứa trốn ra đây để chơi game với nhau? Không coi lời nói vừa rồi của anh ra gì phải không?” Người quản lý tiếp tục lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt.



“Anh ơi bọn em có trốn đâu? Chỉ là,… ngồi nói chuyện với nhau vui quá nên về phòng muộn có chút xíu thôi mà. Anh tha cho bọn em lần này đi.” Hai người nhìn nhau rồi cố gắng nặn ra nụ cười giãi bày. Có điều người quản lý căn bản là không thèm nghe lọt tai:




“Khỏi chống chế. Không tuân theo thời gian biểu đã đề ra, mỗi đứa nhận một chấm phạt cho tháng này. Còn giờ thì cả hai về phòng đi ngủ nhanh, không có trận giao hữu ngày mai anh cho hai đứa dự bị luôn!”



Nghe thấy người quản lý doạ không cho thi đấu trận giao hữu cả hai người lập tức vâng dạ thật nhanh rồi chuồn khỏi phòng máy. Đi đến cửa phòng ngủ, ngoái đầu lại nhìn đằng sau không thấy bóng dáng quản lý đâu nữa Frank mới ảo não than vãn:



“Chết tiệt, tại ông đấy. Đêm hôm khuya khoắt rồi còn nói to, tự dưng ăn chấm phạt trừ lương đen quá là đen luôn.”



“Ờ thì, ai biết được tai “anh cả” lại thính đến thế cơ chứ.” Người đồng đội của Frank gãi đầu cười trừ, thế nhưng rất nhanh thì khuôn mặt của người này chuyển sang vẻ cuồng nhiệt: “Nhưng mà trò thủ thành chống zombie ông vừa tìm ra này hay phết đấy. Tý về phòng phải chơi nốt ván dang dở ban nãy mới được.”




“À thế là bây giờ thì thấy game hay rồi hả? Vậy mà lúc nãy chưa gì đã buông lời doạ dẫm rồi, giờ tính sao đây hả ông bạn của tôi? ( ̄ヘ ̄) “



“Được rồi được rồi nhỡ mồm thôi mà, làm người đừng quá chú trọng vào mấy cái tiểu tiết vặt vãnh ấy. ( ̄~ ̄) Thôi vào phòng đi, chơi nốt cho xong rồi còn đi ngủ.”



“Chỉ thế là nhanh thôi.... Mà cuối cùng chả chơi được ván online nào ạ, loanh quanh chỉ dẫn cho ông xong rồi bị tóm luôn. Chán.”



“Đi đi vào phòng đi bạn hiền đừng đứng ngoài này nữa, không chơi hôm nay thì chơi hôm khác. Đợi bao giờ tôi “luộc” xong hết chế độ cốt truyện rồi hai đứa so tài với nhau cũng được mà.” Người đồng đội của Frank khuyên bảo thêm đôi câu rồi mở cửa tiến vào gian phòng ngủ của cả đội.



“Nhớ cái mồm đấy, xong rồi đến lúc bỏ bom tôi như phi vụ “Mặt trời đen” năm ngoái là tôi không bỏ qua cho đâu.... Thôi chơi nốt màn “Survival” dang dở rồi ngủ vậy.” Frank vừa bĩu môi lẩm bẩm vừa theo chân người đồng đội vào phòng, sau đó thuận tay đóng sầm cánh cửa lại. Thế rồi một thứ ánh sáng le lói chợt tỏa ra từ hai chiếc điện thoại di động trong căn phòng tối om, khổ chủ của chúng sau khi thả mình xuống giường êm nệm ấm bèn lập tức quay trở lại với công cuộc phòng thủ sân vườn còn dang dở, không mấy bận tâm đến chuyện ngủ sớm giữ sức khỏe cho trận thi đấu giao hữu ngày mai.



Và điều này cũng có nghĩa là, nhân số của cộng đồng fan hâm mộ “Plants vs Zombies” lại gia tăng thêm hai người.



...



Tại một gian phòng livestream trên TwiTV.



“Thánh thần ơi, sao tên kia có zombie nhảy múa nhanh quá vậy?!” Con mắt đang chăm chú theo dõi động tĩnh trên màn hình chiếc máy tính bảng, cô gái trẻ tuổi tóc vàng quen thuộc Fiona của chúng ta đột nhiên kêu lớn khiến cho toàn thể khán giả theo dõi kênh stream phải giật mình.



“Ha ha ha ha! You gonna loooose now babe! (Em gái chuẩn bị thuuuua đi thôi!)” Đáp lại lời của cô là một tràng cười đùa khoái trá cùng với một câu thoại tiếng Anh nay đã tương đối chuẩn chỉ đến từ phía đối thủ ở bên kia bán cầu – Tisco. Kể từ sau cái lần trông thấy chàng trai streamer mang quốc tịch Việt biểu diễn tài nghệ điều khiển chim tuyệt luân trong “Flappy Bird”, ngọn lửa ganh đua bùng cháy trong lòng thế là cô bèn bỏ ra một thời gian ngắn để miệt mài tập luyện, sau đó nhanh chóng quay lại thách thức anh để phân định cao thấp.



Những trận so tài kinh thiên động địa và những màn tranh cãi nảy lửa nổ ra liên tục suốt cả mùa hè năm 2025, mãi cho tới khi cơn bão do chú “chim xệ cánh” gây ra ở khắp mọi nơi trên thế giới dần dần tạm lắng hai người mới chịu bắt tay giảng hòa trước sự chứng kiến của khán giả đôi bên. Về phần tỷ số chung cuộc thì mặc dù rất không tình nguyện, thế nhưng ai nấy đều phải công nhận rằng trình độ của Tisco và Fiona là sàn sàn nhau, do đó trận chiến này đã không có kẻ thắng lẫn người thua.



Và cũng từ sự kiện lịch sử ấy mà hai người trở thành bạn bè của nhau, bất chấp những khác biệt về độ tuổi, giới tính, ngôn ngữ, múi giờ sinh hoạt vân vân.... Đối với bản thân bọn họ những thứ đó không mấy quan trọng, quan trọng là cả hai có cùng sở thích chơi game và khẳng định kỹ năng chơi game của bản thân là được rồi. Chưa kể điều này cũng có ảnh hưởng tích cực đến công việc livestream của cả hai, khi mà khán giả theo dõi ai nấy đều rất thích thú với những màn so tài, khiêu khích hay những cuộc chuyện trò tâm sự xuyên lục địa về đủ mọi lĩnh vực, khía cạnh trong cuộc sống đôi bên.



Mà đã thích thú thì lượng khán giả theo dõi cùng với tiền kiếm được từ kênh stream theo đó cũng tự nhiên tăng lên, danh lợi lưỡng toàn chỉ có kẻ ngu mới từ chối. Thế là dần dần cả Tisco lẫn Fiona đều không hẹn mà gặp hình thành nên một thói quen mỗi khi bắt đầu livestream: đó là phải kiểm tra xem đối phương có đang online không. Nếu không thì thôi tiến hành chơi trò chơi bình thường, còn nếu có thì nhất định phải chào hỏi trêu chọc nhau vài câu hay thậm chí là “gạ kèo” để cho kênh stream thêm phần sôi động.