Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 463: Age Of Empires Và Gamexpo (6)




Tiếp lấy mẫu đăng ký ghi vỏn vẹn hai từ tiếng Anh, Kim Cúc cùng đồng nghiệp tiến hành xác minh sơ bộ ID của đối phương trên hệ thống dữ liệu. Thế rồi cặp mắt cả hai người không hẹn mà gặp đồng loạt mở to khi thấy thành tích xếp hạng đi kèm bên dưới cái tên Purple Petal.



Này có phải tài khoản trò chơi chính chủ không vậy? Nếu đúng thì quá dọa người rồi, thân là phái nữ mà điểm elo chả thua kém gì cao thủ giới mày râu hết!



"... Cảm ơn chị, mời chị tiến vào phía bên trong kia để tham gia so tài ngay bây giờ ạ." Vài giây sau, Kim Cúc định thần trở lại ra hiệu đồng nghiệp duyệt mẫu đăng ký khẩn trương. Sau đó cô nở nụ cười đon đả mời cô gái tên Purple Petal tiến thẳng vào khu vực dãy máy trong quầy, trong lòng đắc ý dào dạt vì đỡ phải tốn "diễn viên" cho ôn thần ngồi trong kia. Chưa kể điểm số elo của hai người cũng không chênh lệch quá nhiều, mặt bằng trình độ sàn sàn nhau nên trận thi đấu sắp tới chắc chắn sẽ diễn ra vô cùng hấp dẫn.



Thậm chí khả năng chàng cựu tuyển thủ "Quê hương rồng thiêng" bị giới nữ lưu đả bại cũng không phải là không có.



Ừm, cô nàng Purple Petal này có thể thắng được anh bạn Walrus Poko kia là tốt nhất. Chỉ cần nghĩ đến cảnh cao thủ hàng đầu tại máy chủ Việt Nam mặt buồn thiu đeo băng đô ra về thôi là Kim Cúc cô đã thấy sướng rơn cả người. Mong rằng đối phương sẽ không để cho cô phải thất vọng. ( ̄~ ̄)



Gật đầu đáp lễ với Kim Cúc, cô gái tóc ánh tím ăn mặc kín kẽ khoan thai xoay người rẽ đám đông bước đi. Trông thấy lại có tuyển thủ "điếc không sợ súng" lên so tài, hơn nữa còn là phái nữ các du khách đứng hóng hớt bên rìa quầy ai nấy lập tức trợn tròn mắt vì sửng sốt. Kế đó thanh âm hú hét xen lẫn những lời đùa cợt bình phẩm vang lên tới tấp:



"Ối gái!"



"Mày ơi gái kìa!"



"Thấy rồi, mắt tao có mù đâu. Cơ mà che chắn ghê quá, lẽ nào là "cá sấu"?"



"Khiếp các ông, chưa gì đã ví von người ta với "cá sấu"…. Em gì ơi tự tin bỏ mũ bỏ khẩu trang ra đi em! Kín mít thế bọn anh nhìn thôi đã thấy ngột ngạt khó thở rồi."



"Chậc chậc, dáng chuẩn vãi. Gầm cao máy thoáng lái mấy vòng sân vận động "Hàng Chiếu" chắc sướng phải biết."



"Ây! Anh em đâu bế thanh niên háu gái này ra ngoài kia ngay! Tục vừa vừa thôi chứ, muốn dọa người ta chạy mất à?"



"Kinh phết nhờ, chưa biết trình độ thế nào cơ mà dám lên tay bo với Poko là có chí khí rồi. Ăn đứt các đấng mày râu đang đua nhau lên cơn tiêu chảy kia. ( ̄▽ ̄)”



"Xí, trăm phần trăm thuộc dạng "mua vui" giống thanh niên haitrac vừa đi xuống. Đàn bà con gái chỉ có "chém quả" là tài thôi, tuổi gì đòi chơi game chiến thuật. (giọng chua)"



"Cùng quan điểm. Có ai bắt kèo em gái thua trong bao nhiêu phút không? Tôi đoán là dưới mười lăm phút."



"Làm gì? Anh bạn Poko của chúng ta hiền hòa nho nhã lắm không bắt nạt phái yếu vậy đâu. Ít nhất cũng phải hai mươi phút cho người ta còn được chơi game."



Nhìn chung, trước cảnh tượng bóng hồng đăng tràng ai nấy đều biểu thị bản thân hết mực hoan nghênh. Bất quá những lời tán tụng của mọi người dành cho Purple Petal đều chỉ xoay quanh vóc dáng hay là dũng khí của cô, chứ chẳng ai cho rằng cô sẽ có một trận đấu sòng phẳng với chàng tuyển thủ sừng sỏ của máy chủ Việt Nam. Hiển nhiên là thành kiến đối với nữ giới trong những thể loại trò chơi phức tạp, đặt nặng đầu óc tư duy lẫn thao tác nhanh nhạy chuẩn xác vẫn ăn sâu bén rễ trong lòng cộng đồng người chơi nước nhà.



Những Hani hay Yurin chỉ là trường hợp cá biệt, không thể đánh đồng những người chơi nữ khác với hai người họ được. Lại nói trong hai người họ cũng chỉ có Hani là đủ khả năng so tài cao thấp với những tuyển thủ top đầu như Walrus Poko, chứ cỡ làng nhàng như Yurin mà nhảy vào thi đấu thì chỉ có nước ngồi bán moe. Cho nên không có gì khó hiểu khi các du khách tụ tập tại gian hàng hồn nhiên cá cược với nhau xem cô gái tóc ánh tím vừa đăng tràng có thể cầm cự trong bao nhiêu lâu, bởi căn bản là chẳng có ai cho rằng cô có cơ hội chiến thắng đối thủ sừng sỏ đang chờ ở dãy máy số 3.




"Khiếp, chưa gì đã coi thường người ta. Có nên công bố điểm elo ra cho cái đám kịch sĩ kia ngậm miệng không chị Cúc?" Mắt thấy những kẻ giả vờ bệnh tật để trốn so tài với cao thủ là những kẻ lớn tiếng coi thường chị em phụ nữ nhất, người nhân viên đứng cạnh Kim Cúc không nhịn được bĩu môi tỏ vẻ bất bình thay cho Purple Petal.



"Thôi đừng, kệ họ đi đừng chấp nhặt. Đợi tý nữa trận đấu bắt đầu rồi thấy người ta chơi không kém gì mình là sáng hết mắt ra ngay." Thu hồi ý cười trên khuôn mặt, Kim Cúc lên tiếng trấn an người đồng nghiệp đứng cạnh. Sau đó cô nắm hờ đôi tay trước cái bụng độn bông vải tròn xoe nghiêng người hướng về phía màn hình lớn, lòng hồi hộp chờ đợi trận đấu sắp sửa diễn ra.



"Mời chị ngồi đây ạ, thưa chị…." Ở phía dãy máy bên trong, trông thấy người tới là du khách vãng lai chứ không phải là "diễn viên", hơn nữa còn là người cùng phái Thảo Hân hơi tỏ vẻ ngạc nhiên. Nhưng rồi cũng giống như Kim Cúc, cô nhanh chóng gạt đi hết thảy những suy nghĩ lăn tăn trong đầu để dẫn đối phương ngồi vào vị trí thi đấu. Giờ phút này có du khách tham gia so tài để sự kiện không bị gián đoạn là tốt lắm rồi, còn những chuyện khác thì kệ xác!



Bất quá, giây phút cô gái tóc ánh tím tiến lại gần Thảo Hân chợt có cảm giác ngờ ngợ. Tựa như là bản thân có biết người này, thế nhưng nhất thời không tài nào nhớ ra nổi là đã từng bắt gặp ở đâu. Dù sao thì đối phương che chắn quá kín kẽ, ngoại trừ mái tóc màu tím khác với đa số dân Việt ra còn lại chẳng thấy có nét gì đặc trưng.



"Cứ gọi tôi là Purple Petal."



"... Vâng, trận so tài tiếp theo giữa anh bạn Poko nổi tiếng của chúng ta và nữ tuyển thủ Purple Petal sẽ bắt đầu trong ít phút nữa." Trong đầu tiếp tục lục lọi ký ức hòng suy đoán danh tính của cô gái, ngoài mặt Thảo Hân quay trở lại với công tác bình luận trận đấu: "Đây sẽ là một trận so tài rất đặc biệt, vì lần đầu tiên kể từ khi sự kiện diễn ra chúng ta có một cặp tuyển thủ khác phái. Xin mọi người hãy dành tặng một tràng pháo tay nồng nhiệt để cổ vũ tinh thần cho bóng hồng Purple Petal của chúng ta ạ."



"Hú hú! (Vỗ tay)"



"Kèo đấu Double P! DP! Quá đặc biệt!"




"Ơ *** ** cái thằng tục tĩu này vẫn còn ở đây à? 500 anh em đâu, bế nó ra nhanh!"



"Poko chơi đẹp vào nha! Vùi dập bóng hồng là không được đâu!"



"Purple Petal cố lên, anh đặt cửa em cầm cự được nửa tiếng đó."



"Ghê nhỉ." Ở phía đối diện, Nhật Anh khẽ cau mày khi trông thấy một cô gái ăn mặc kín mít ngồi xuống ghế sắp chuột sắp bàn phím, không buồn tháo kính râm hay khẩu trang ra để chơi cho thoải mái. Không biết đối phương sợ cái gì mà phải phòng bị ghê gớm thế, khoe dung nhan cho mọi người chiêm ngưỡng thì có chết ai đâu cơ chứ? Đến bản thân anh đây là streamer có chút danh tiếng còn tự tin để mặt trần khi đi đường nữa là. ┐( ̄ヘ ̄)┌



Có điều phong độ của một người đàn ông lịch lãm không thể để mất, thế nên rất nhanh Nhật Anh đổi sang vẻ mặt hòa nhã mở lời chào hỏi đối phương: "Xin chào."



“Chào.”



"... Ờ, bạn không định bỏ kính hay khẩu trang ra để chơi à? Theo mình Ít nhất bạn nên bỏ một trong hai thứ ra, không có mờ hết tầm mắt đấy."



"Không cần. Quen rồi."



Mặc kệ hảo ý của Nhật Anh, cô gái tóc ánh tím chỉ đáp lại gỏn lọn, hai tay vẫn không ngừng nhấn chuột và gõ bàn phím liến thoắng. Vài giây sau cô quay ra nói với Thảo Hân: "Tôi sẵn sàng rồi, có thể bắt đầu được chưa?"




"A, tất nhiên là có thể. Anh bạn Poko đã sẵn sàng chưa?"



"... Sẵn sàng." Có chút buồn bực vì ý tốt không được đối phương tiếp nhận, Nhật Anh quay trở về với máy tính của mình cầm chuột nhấn vào ô sẵn sàng thi đấu. Xem ra cái bông hồng ngồi đối diện kia nhiều gai phết đấy chứ chẳng đùa, ngữ điệu vô cảm như thể từ chối người ngoài từ ngàn dặm à.



Hay cũng có thể chỉ đơn thuần là rụt rè.



Cơ mà dù là gì đi nữa thì anh cũng chả cần phải tiếp tục bận tâm. Khuyên bảo thế là hết trách nhiệm rồi, giờ đánh nhanh thắng nhanh sau đó ôm figure về nhà thôi. Nhật Anh vừa nhủ thầm vừa đặt tay còn lại lên bàn phím để sẵn sàng thao tác ngay khi giao diện chính của ván đấu hiện ra.







Hơn nửa tiếng sau.



"... Lại một đội Onager nữa? Vàng ở đâu ra mà lắm thế? Có cheat (ăn gian) không đấy?"



Mắt thấy từng cỗ xe pháo tiếp tục nối đuôi nhau tràn sang bắn phá nhà mình, cùng với một tiểu đoàn giáo binh Pikeman công thủ đầy đủ theo sau hộ tống Nhật Anh không nhịn được méo miệng lẩm bẩm. Hiển nhiên, trận đấu đã không hề kết thúc nhanh như dự tính của anh. Tương phản nó còn diễn ra theo chiều hướng mà chính bản thân anh cũng không hề ngờ tới, khi anh hiện đang là kẻ ở vào thế yếu.



Nói cho đúng, thì là từ khoảng thời gian giữa trận đến giờ anh vẫn luôn ở vào thế yếu.



Được cầm chủng tộc tương đối khỏe trong so tài 1 vs 1 là Anh Quốc - Britons, cộng thêm nhận định đối phương là nữ giới, trình độ giỏi lắm thì “ngang pheo” đối thủ ban nãy nên nên như một thói quen Nhật Anh đã lặp lại chiêu cũ. Vẫn là con ngựa dò chạy thẳng sang căn cứ đối phương ngay khi tìm được bầy cừu gần nhà, và khi lên đời 2 một trường bắn cung vẫn được dựng lên ngay khu vực trung tâm bản đồ để tiện cho việc đẩy quân sớm. Chỉ là sự coi thường đối thủ này của anh đã khiến chính bản thân anh phải trả giá.



Ngựa dò của anh bị đám nông dân Hàn Quốc của đối phương lừa vào căn cứ, sau đó dùng tốc độ cực nhanh quây kín rào gỗ tại các ngả đường không cho thoát ra. Còn đội Archer kết hợp Spearman càn quét căn cứ sau đó mười phút của anh thì bị khắc tinh là quân ném lao Skirmisher đứng sau rào gỗ thoải mái bắn trả, làm anh phải rút quân vội mới có thể bảo toàn lực lượng thành công.



Thất bại trong việc tung đòn phủ đầu, cộng thêm bản đồ tối đen do ngựa dò bị nhốt thế là Nhật Anh đành phải chuyển sang chiến thuật phát triển kinh tế đồng đều, hòng chuẩn bị cho một cuộc chiến lâu dài. Thế nhưng khi anh bắt đầu chiêu mộ được những đơn vị quân đời 3 mạnh mẽ thì cũng là lúc Purple Petal huy động quân đội tiến công. Và kể từ thời điểm ấy anh chỉ có thể bị động phòng thủ căn cứ của mình, vì không biết đối phương khai thác tài nguyên kiểu gì mà có thể đẩy quân lên trận địa liên tục không ngơi nghỉ.



Hơn nữa còn là loại quân tuy khá đắt đỏ và khó sử dụng trong giao tranh nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ - dòng xe bắn đá Mangonel trong xưởng cơ khí Siege Workshop.



Phạm vi công kích rộng, sát thương đủ cao để thổi bay các đơn vị quân yếu máu chỉ với một phát bắn, khi đi thành đoàn chúng thực sự là một cơn ác mộng đối với bất kỳ đơn vị quân chậm chạp nào. Đã vậy xe bắn đá của chủng tộc Hàn Quốc còn sở hữu thêm cả đống lợi thế đặc trưng như tầm bắn tối đa xa hơn, tầm bắn tối thiểu thấp hơn khiến cho Nhật Anh không biết đường nào mà chống đỡ.



Tạo xe pháo bắn tay đôi thì không ổn vì anh không chú trọng đầu tư vào loại quân này từ đầu, giờ đã là quá muộn để chuyển hướng. Chiêu mộ cung thủ hay bộ binh chống lại thì ngoại trừ Longbowman ra, các đơn vị còn lại chỉ cần ló mặt một cái kiểu gì cũng sẽ bị bắn giết tan tác. Chơi kỵ binh dùng tốc độ áp sát thì lại vướng đám Pikeman chực chờ. Tiến thoái lưỡng nan, lên quân gì cũng ăn thiệt thòi khiến Nhật Anh một mực ở trong trạng thái căng thẳng lo nghĩ. Tiết trời tháng mười sắp sửa vào đông, gian hàng triển lãm có trang bị điều hòa mát rượi mà lúc trán anh nào cũng có giọt mồ hôi lấm tấm.



May mà chủng tộc Anh Quốc còn có đơn vị cung thủ thiện xạ Longbowman với tầm bắn vượt trội, có thể vừa chạy chỗ vừa triệt hạ từng cỗ xe bắn đá một nên anh mới có thể cầm cự được. Không thì anh đã sớm buông chuột đầu hàng rồi.