Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 473: Thư Mục Game Rác Của Tôi




Ngoại giới.



"~Tưởng tượng tiếng trống trường tại đây."



"Bài tập về nhà, các em làm bài số 1, số 2 và số 4 cho thầy. Tiết sau lớp trưởng thu lại vở bài tập của cả lớp cho thầy để thầy chấm." Trên bục giảng một lớp học cấp ba, người thầy giáo điềm đạm giao bài tập về nhà kèm thêm thông báo "hung tin" cho các học sinh ngồi bên dưới biết. Kế đó ông cất giáo án vào trong cặp, đứng lên chào cả lớp rồi khoan thai xách cặp rời đi.



“Uầy, lại kiểm tra vở bài tập à? Chết thật bài tập tiết trước chưa làm.”



“Ui xời có mỗi một tiết thôi thì lo quái gì, tôi còn chưa thèm đụng tới bài tập nào của chương 3 đây này. Giờ lại phải còng lưng làm bù.”



“Các bạn bất cẩn thế. Hôm khai giảng thầy đã nói là thầy sẽ kiểm tra bài tập gắt gao rồi thì phải chăm chỉ làm bài tập đi chứ?”



Phản ứng của các học sinh trong lớp sau khi đón nhận “hung tin” rất khác nhau. Có người thở phào nhẹ nhõm vì bản thân đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, có người lại lo âu vì quyển vở bài tập của mình ít chữ hơn hẳn chúng bạn. Ngoài ra còn có một học sinh nam tỏ vẻ đặc biệt hốt hoảng, không cần nói cũng biết quyển vở bài tập của người này trắng hơn cả bột giặt Tide.



“Bỏ ** rồi! Đợt kiểm tra bài tập trước mình còn chưa làm bài trả nợ…. Giáo viên *** gì suốt ngày kiểm tra bài tập về nhà, chán *** chịu được!”



Quăng quật sách giáo khoa cùng làu bàu than vãn mất một lúc, cuối cùng học sinh nam này mang theo vẻ buồn bực quay sang huých vai người bạn ngồi cùng bàn: "Mày thấy tao nói đúng không Thế Cường?"



"Nhiều gì? Từ hồi vào học đến giờ lần này mới là lần thứ hai mà?" Chàng thiếu niên tên Thế Cường đáp lại, tay cất toàn bộ số sách vở dùng trong tiết học vừa rồi vào ngăn bàn. Đoạn cậu lấy từ trong ba lô ra một tập giấy ghi chi chít chữ nghĩa cùng những ký hiệu, hình thù quái lạ đặt lên bàn, sau đó quơ lấy bút chì bắt đầu tô vẽ.



"Hai lần là nhiều rồi! Má mới đi học có hai tháng mà đã kiểm tra vở bài tập tới tận hai lần liền! Giờ tao nợ bài tập của tận hai chương cơ, làm thế nào cho kịp…. Ê Thế Cường, hay là mày cho tao mượn vở bài tập của mày để tao chép cho nhanh đi.”



"Thôi ông đừng hại tôi thế. Không thấy đợt trước có bao nhiêu vở bài tập giống nhau đều bị thầy Nghi cho không điểm hết à?" Thế Cường nhẹ nhàng lắc đầu khước từ, mắt vẫn dán vào tập giấy không buồn ngẩng lên.



"Ùi, thì tao sẽ tìm cách chép khác đi mà. Cho tao mượn đi rồi mai tao trả luôn."



"Thôi, tôi sợ lắm. Ông mượn đứa khác đi."



"Má, ki bo!"



Nhờ vả không được, người học sinh nam dấm dẳng đứng dậy chạy đi. Chốc lát sau, cậu xuất hiện trở lại bên cạnh Thế Cường với khuôn mặt tươi hơn hớn, tay vung vẩy một quyển vở dày cộp mới mượn được của người khác;



"Đây, tao mượn được vở thằng Khôi lé rồi nhé. Không cần mày nữa đâu Thế Cường ạ, mày chả chịu giúp đỡ bạn bè lúc khó khăn gì cả. ( ̄~ ̄) “



"Ừm."



“... Xem nào, thằng Khôi lé làm cũng đầy đủ phết đấy chứ. Dài mấy chục trang thế này chắc phải chép luôn từ bây giờ mới xong." Lật quyển vở xem qua vài trang, người học sinh nam nhanh chóng bị số lượng chữ nghĩa đồ sộ bên trong làm cho choáng ngợp. Cảm thấy cần phải bắt tay vào chép ngay mới kịp, cậu bèn vội vàng lôi sách vở của mình ra rồi mở hết tốc lực ngoáy bút viết lia lịa.



Ai nấy đều chăm chú làm việc của mình, cảnh tượng bàn học của Thế Cường giờ giải lao trông có vẻ khá hài hòa bình yên. Nhưng rồi chỉ vài phút sau, đụng phải vấn đề hóc búa người học sinh nam lại quay sang cầu cứu Thế Cường thêm một lần nữa: “Êi Thế Cường, xem hộ tao chỗ này xem thằng Khôi viết gì cái. Tao chả hiểu đây có phải viết tắt hay không nữa.”



"Nhớ không nhầm thì ban nãy ông vừa mới bảo không cần tôi nữa cơ mà?"



"Sao mày thù dai như đỉa vậy Thế Cường? Chuyện qua đi được năm phút rồi thì cho nó qua đi chứ cứ nhắc lại mãi…. Đi, hộ tao."



"Hỏi Khôi đi, tôi đang bận lắm."



“Bận gì mà bạn nhờ….” Bực mình vì lại bị từ chối viện trợ, người học sinh nam định lên tiếng thuyết giáo về nghĩa vụ của bạn bè trong cơn hoạn nạn. Có điều chưa kịp nói xong câu đầu tiên thì cậu đã chợt ngừng lại, đôi mắt nhìn chăm chăm vào tập giấy ghi đủ các thứ kỳ quái linh tinh trước mặt Thế Cường. Tò mò trước "công trình" của đứa bạn ngồi cùng bàn, cậu chợt nhích người xán lại gần hỏi thăm: "Này, mày đang viết cái gì đấy?"




"... Không có gì đâu."



"Chữ nghĩa chi chít thế kia mà kêu không có gì. Cho tao xem với nào. (Kéo tập giấy về phía mình để nhìn cho rõ) Custom campaign kháng chiến chống quân Nguyên lần thứ hai? Thành Thăng Long?"



"Trời ơi đừng giằng thế, rách mất của tôi bây giờ! Σ(゚ ロ゚ ;) ”



"Ui giấy dày thế này rách làm sao được…. Gì nữa đây? Barrack, stable…. Mày đang làm cái gì mà vừa vẽ vừa viết đủ thứ tiếng linh tinh thế? Nghiên cứu sử học à?"



"Sai hết nhé Phạm "fap". Đây là công trình trò chơi của thằng Cường đấy."



Một thanh âm đột ngột vang lên trả lời thay thắc mắc của người học sinh nam, chỉ thấy hai học sinh khác trong lớp lục tục kéo tới bàn trên ngồi xuống chuyện trò cùng Thế Cường: "Campaign làm đến đâu rồi Cường?"



"Vẫn chưa đâu vào với đâu cả. Trông cái thành Thăng Long thời cổ thế thôi nhưng khó xây dựng lắm. Với cả tôi đang bí không biết đặt lệnh như nào để thiết lập binh lính đổ ra từ khoảng không như trong phần campaign chính, đi hỏi rồi nhưng người ta giải thích lằng nhằng quá không hiểu."



"Sao không để binh lính "đổi màu" cho dễ?"



"Lộ liễu quá, bối cảnh là binh lính mai phục đổ ra chặn giết mà. Thấy trước binh lính thì còn gọi gì là mai phục nữa?"



"Thế hả. Thôi cố gắng kiên trì đi ông, mày mò tý là ra ngay ấy mà. Với cả tối nay ông vứt map cho bọn tôi để bọn tôi chơi trước nhớ, đang thèm đánh mấy cái custom map thế này quá."



"Tối nay chắc tôi không lên mạng đâu, bài tập nhiều lắm. Hai ông chơi tạm mấy custom map tôi gửi hôm nọ đi." Vốn định thuận miệng đáp ứng hai đứa bạn, nhưng rồi nhớ đến núi bài tập đang chờ mình giải quyết Thế Cường đành tỏ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.



"Thì lên mạng gửi map cho bọn tôi xong rồi tắt đi ngay là được mà, có mấy phút thôi chứ nhiều nhặn gì đâu?"




"Phải đấy, với cả mấy map ông gửi hai đứa bọn tôi chơi xong hết rồi. Ngắn lắm."



"... Chịu thôi, căn bản tôi cũng không muốn dây vào bà chị ở nhà. Dạo này bà ấy không được gặp người yêu mấy nên hung dữ lắm, giờ mà mở máy tính trước mặt bà ấy là kiểu gì tôi cũng bị cằn nhằn điếc tai. Để cuối tuần đi, cuối tuần tha hồ."



"Rốt cuộc tụi mày đang nói về trò gì vậy?" Mặc dù chẳng hiểu ba đứa bạn cùng lớp đang nói về trò chơi gì nhưng người học sinh nam tên Phạm vẫn cảm thấy hứng thú. Quyết định tạm gác lại bài vở để tý nữa vào tiết học chép, cậu buông bút tham gia vào cuộc chuyện trò.



""Đế chế" chứ còn gì nữa. Trò chơi nổi nhất hè năm nay mà sao cứ như chưa nghe thấy bao giờ thế Phạm “fap”?”



“Ừ thì tao chưa nghe thấy bao giờ thật mà. Nói rõ hơn đi chúng mày.”



“Tên chính thức là "Age of Empires" hay gì đó, gọi thân thiện là "Đế chế" hoặc gọi tắt thành "AoE" đều được. Hàng Việt Nam chất lượng siêu cao!"



"Nó chơi trên PC, thể loại dàn trận giống “Quê hương rồng thiêng” nhưng lối chơi hay hơn cả chục lần. Cũng nhiều điểm mới lạ hơn nữa.” Hai học sinh ngồi đối diện Thế Cường lần lượt giải thích.



"(Gật gù) Ghê thế cơ à. Dạo này tao mải oánh "Zero Hour" quá thành ra chả để ý mấy đến các trò chơi khác. Với lại tao cũng ít đọc báo....”



"Gớm, cái trò rẻ rách đó mà cũng chơi à?" Đột nhiên một trong hai người học sinh cắt ngang lời của Phạm, giọng điệu cực độ khinh bỉ.



"... Ai bảo? Trò đấy hơi bị hay luôn nhá, đồ họa hơi tối tăm khó nhìn tý thôi chứ đánh nhau phê cực. Chúng mày cứ thử chơi đi sẽ thấy ngay."



"Khỏi cần thử, xem người khác đánh giá là biết rồi chứ thử làm gì cho tốn tiền? Trò đó mà cũng khen hay được thì ông đúng là một thằng game thủ nông cạn Phạm "fap" ạ." Người còn lại cũng biểu thị bản thân có cùng quan điểm với đồng bạn.




"Đánh giá? Ai đánh giá? ** trò hay thế mà dám chê!" Trò chơi yêu thích bị "dìm hàng" thế là người học sinh tên Phạm lập tức nổi nóng. Bất quá cáu gắt không được mấy giây thì một chiếc điện thoại đã được đưa ra, kèm theo lời giải thích ngắn gọn của khổ chủ khiến cậu bình tĩnh trở lại:



"Đây, nói có sách mách có chứng nhé. Đúng "Zero Hour" của tập đoàn Thiên Không chưa, hôm qua vừa mới bị một "Metuber" đem ra mổ xẻ này. Ông ghi nhớ tiêu đề đi, rảnh rỗi bật lên mà nghe."



"Đâu xem nào…. "Thư mục game rác của tôi"? Số thứ nhất, "Zero Hour". Tên chủ kênh là ai? Camp96?" Lẩm bẩm đọc từng chữ một trên khung tiêu đề, người học sinh tên Phạm đưa tay kéo xuống xem danh tính chủ kênh. Thế rồi cảm giác tò mò lại trỗi dậy trong lòng thêm một lần nữa, cậu nhấn nút khởi chạy đoạn clip để nghe xem người chủ kênh tên Camp96 này nói gì.



"Xin chào các bạn, mình là Camp96 và chào mừng các bạn đến với "Thư mục game rác của tôi" số đầu tiên. Đây là chuyên mục đánh giá trò chơi của riêng mình và đúng như cái tên của nó, trong chuyên mục này mình sẽ chỉ nhặt ra những trò chơi mà theo mình chúng có chất lượng tổng thể ở mức tệ hại trở lên, không đáng để cộng đồng game thủ tiêu tốn thời gian quý báu chơi đùa. Và trò chơi đầu tiên nhận được vinh dự này là "Zero Hour", một trò chơi…."



"Ớ, hình như đây là giọng của….” Vốn đang mải mê vẽ vời ghi chép Thế Cường chợt tỏ vẻ giật mình khi nghe thấy nội dung đoạn clip truyền vào trong tai. Ngay lập tức, cậu ôm theo giấy bút nhào thẳng tới bên cạnh người học sinh tên Phạm châu đầu vào màn hình.



"Sao thế Cường?"



"Cho tôi xem màn hình cái…. Đúng rồi, ông chủ của Ninja Entertainment đây mà. Các ông kiếm đâu ra clip này thế?"



"Tự dưng tìm thấy trên Metube thôi." Chủ nhân của chiếc điện thoại đáp lại, sau đó tỏ vẻ hoài nghi: "Cơ mà ông vừa nói gì hả Cường, đây là ông chủ của Ninja Entertainment? Công ty làm ra "Đế chế"?"



"Đúng vậy, cam đoan 100% không nhầm được đâu." Thế Cường cất giọng khẳng định chắc nịch, trong lòng không quên bồi thêm làm sao mà cậu nhầm cho được? Bạn trai của bà chị gái ruột, đồng thời cũng là kẻ thù không đội trời chung từ thưở thơ bé mà cậu còn nhận nhầm được nữa sao?



"... Chà chà, thật là tình cờ và bất ngờ. Ông chủ của Ninja Entertainment à, bảo sao sub (viết tắt của subscriber - người đăng ký) chưa gì đã nhiều thế."



"Chúng mày yên nào, nói to thế làm sao tao nghe clip được?" Người học sinh tên Phạm vẫy tay biểu thị mọi người nói nhỏ để cậu nghe tiếp nội dung phía sau. Có điều đúng lúc này thì tiếng trống báo hiệu vào học chợt vang lên, thế là chủ nhân của chiếc điện thoại lập tức thu hồi nó khỏi tay cậu:



"Đưa tôi máy Phạm, hết giờ rồi."



"Ầy, cho tao mượn xem nốt đã. Một lúc nữa cô giáo mới lên chứ đã lên ngay đâu?"



"Thôi, tốn pin máy tôi. Ông biết tiêu đề clip đấy rồi thì tự xem trên máy ông đi."



"Máy tao hết tiền rồi."



"Vậy thì để về nhà rồi xem cũng chả muộn. Thôi bọn tôi đi đây, cuối tuần gửi map nhé Cường."



“Ok.”



"Mấy thằng này…." Nhìn bạn bè rời đi, người học sinh tên Phạm mang theo vẻ mặt bất mãn quay sang Thế Cường hỏi han: "Này, cái thằng Camp96 là ai vậy Thế Cường? Nổi lắm à?"



"Tôn trọng người ta một tý đi ông, người ta lớn tuổi hơn mình đấy.” Mặc dù bản thân rất có ác cảm với ông chủ Ninja Entertainment, song nghe thấy bạn mình gọi đối phương bằng thằng Thế Cường lập tức tỏ vẻ không đồng tình một chút nào hết. Qưở trách bạn mình một câu xong, cậu mới từ tốn gật đầu công nhận: “Với cả ừ, người này là một thiên tài khá nổi tiếng trong làng game nước nhà mấy năm gần đây."



"Thế… theo mày thì lời của người ta liệu có tin được không? Chẳng nhẽ trò "Zero Hour" tệ thật à?"



"... Tệ hay không thì tôi không chắc, vì trò đấy tôi chưa chơi nên không rõ. Cơ mà anh chàng Camp96 này đã nói nó là game tệ thì đại khái… có thể tin được. Dù sao người ta cũng có mác thiên tài, chưa kể chuyện này cũng từng có tiền lệ rồi.”



“Tiền lệ gì cơ? Kể thử cho tao nghe đi.” Lòng vẫn còn bán tín bán nghi, người học sinh tên Phạm quyết định đào sâu vào chủ đề câu chuyện hòng làm rõ ngọn ngành.



“... Kể chung chung thôi nhé, còn đâu ông tự lên mạng mà “sớt” (search - tìm).” Ngần ngừ vài giây, cuối cùng Thế Cường gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của đứa bạn cùng bàn. Cậu đem tập giấy ghi chép tô vẽ dở dang cất cẩn thận vào ba lô, sau đó dùng chất giọng đều đều tóm lược sơ qua câu chuyện ông chủ Ninja Entertainment đại náo GamExpo hồi năm ngoái trong lúc chờ đợi giáo viên lên lớp.