Nhân Tâm Như Xà

Chương 7




Thế này còn gọi là không có ác ý?



Tôi nhìn bác sĩ Bạch muốn nói gì đó, nhưng anh ấy nhìn tôi đăm đăm: “Các người đều không bị thương, không phải sao? Cô gái đã chết đó là cô muốn đưa đi, nó đang bảo vệ cô. Ba chồng cô đem người ta đi ngâm rượu, còn không thể báo thù một chút à?”



Logic này nghe cũng không sai.



“Vậy chồng tôi thì sao?” Tôi vừa nghĩ đến cơ thể Lữ Phúc Châu bị một con rắn chiếm lấy, trong lòng căng thẳng.



Bác sĩ Bạch suy nghĩ, sau đó lấy ra một cái gai giống hệt như màu đồi mồi đưa cho tôi: “Nếu nó đã tìm cô giúp đỡ, nói để chồng cô bình an, thì sẽ không hại các người. Bọn chúng nói chuyện còn đáng tin hơn con người. Nếu như xác định được có nguy hiểm, thì cầm cái này đâm nó là được.”



Cái gai đó chẳng qua chỉ to như đầu ngón tay, trông cũng không nhọn, dùng để đối phó với một con xà yêu sao?



Nhưng Tôn Thái Doanh lại kéo tôi, nháy mắt với tôi, tỏ vẻ cái gai này rất hữu dụng.



Ngay khi tôi nhận lấy cái gai, bọc nó vào túi vải mà Tôn Thái Doanh đưa cho, bác sĩ Bạch liền nhìn ra ngoài cửa.



Tôi chợt thấy lạnh sống lưng, vội vàng xoay ghế quầy bar lại nhìn.



Tôi nhìn thấy một bóng đen giống như con rắn từ ngoài cửa bò uốn éo từng chút đến dưới chân tôi.



Theo bóng đen nhìn qua, “Lữ Phúc Châu” bình thản đứng ở cửa quán bar, ánh mắt sáng rực nhìn bác sĩ Bạch: “Châu Cầm, có thể đi được chưa?”



Tôi đột nhiên cảm thấy tim mình đập loạn, vội vàng nắm chặt chiếc gai màu hổ phách, mắt nhìn chằm chằm bác sĩ Bạch.



Anh ấy chỉ khua tay với tôi: “Đi đi, nó sẽ không hại cô.”



Tôi không biết anh ta làm thế nào chắc chắn “Lữ Phúc Châu” sẽ không hại tôi, nhưng nó chiếm giữ cơ thể của chồng tôi, tôi cũng không thể bỏ cuộc, chỉ có thể từ từ đi qua.



“Lữ Phúc Châu” chỉ ôm eo tôi, không chút quan tâm đưa tôi lên xe.



Trên đường đi nó cũng không hỏi gì, đưa tôi thẳng đến bệnh viện.



Ba chồng đã ra khỏi phòng phẫu thuật, thuốc mê chưa hết nên vẫn hôn mê chưa tỉnh.



Y tá đang bôi thuốc lên eo cho ông ấy, lần đầu tiên, tôi nhìn thấy “rắn quấn eo”.



Tôi nhìn thấy mà giật mình, vừa đỏ vừa có mụn nước đầy mủ giống như một con rắn quấn quanh trên eo ông ấy, ông ấy luôn sốt cao không hạ, hơn nữa còn bắt đầu nói nhảm.



Mặc dù nói tiếng địa phương, nhưng như cũ vẫn có thể nghe được mấy lời như rắn báo thù gì đó.



“Lữ Phúc Châu” thẳng thắn nói với tôi: “Tôi chuyển viện cho ông ta về quê, nếu như em không muốn tôi và ông ta…”



Nó giơ tay chỉ vào bản thân: “Đều chết hết, thì cũng về cùng đi.”



Lúc nói chuyện, ánh mắt nó quét qua bàn tay đang cầm chiếc gai của tôi.”



Nó biết, nhưng không hề quan tâm.





“Lữ Phúc Châu” viện cớ bảo hiểm y tế của ba chồng không có ở đây, vì vậy đã thuê một chiếc xe cấp cứu đưa chúng tôi về quê trong đêm.



Đến quê, nó vậy mà lại gọi điện thoại gọi một ông chú họ đến chăm sóc ba chồng, sau đó bắt xe trực tiếp đưa tôi đến nhà mới.



Nhà mới ở quê là do một mình ba chồng xây, Lữ Phúc Châu từng về xem, nhưng tôi vì bận rộn công việc nên không về.



Lúc xe chạy vào nông thôn, nơi này hoàn toàn khác với những gì tôi thấy khi kết hôn với Lữ Phúc Châu vào ba năm trước.



Mấy năm nay nghe nói nền tảng nhà ở nông thôn được kiểm soát chặt chẽ, hầu như tất cả mọi người đều ùn ùn đổ về xây nhà, hai bên đường đi toàn là rác thải kiến trúc.



Ngay cả con sông trong veo ban đầu ở cửa thôn cũng bị đổ đầy gạch vỡ và khối xi măng, cùng với một số thứ gì đó, cả con sông đều bị lấp đầy. Bụi bặm bốc lên còn nhiều hơn trong thành phố.



Đợi xe dừng lại trước nhà mới xây của ba chồng, “Lữ Phúc Châu” lấy chìa khóa mở cửa.



Thật ra nhà xây cũng không tồi, nhưng “Lữ Phúc Châu” không mảy may để ý đến những thứ này, trực tiếp đưa tôi vào một căn phòng u ám nhất phía trong cùng.




Vừa đẩy cửa, mùi rượu rắn nồng nặc liền xộc ra.



Nó dường như vẫn chưa mò tìm đèn, nhưng tôi đã nghe thấy tiếng nước vang lên “rào rào”, dọa cho tôi run cầm cập, vội vàng mở đèn điện thoại lên. Nhưng tôi nhìn thấy cả phòng bày đầy kệ gỗ, bên trên toàn là bình thủy tinh to to nhỏ nhỏ, ngâm đủ các rượu khác nhau.



Mà tiếng nước rào rào kia, bất ngờ chính là vô số con rắn bị nhốt trong rượu rắn vùng vẫy bơi.



Dường như bọn chúng cảm nhận được gì đó, tất cả rắn đều quay đầu nhìn về phía tôi và “Lữ Phúc Châu”, đuôi rắn không ngừng đập lung tung như thể đang cầu cứu.



“Lữ Phúc Châu” dẫn tôi đi đến kệ rượu trong cùng.



Trong phòng này toàn là mùi rượu thuốc, nồng nặc đến mức khiến người ta không thở nổi, ánh sáng từ điện thoại tối mờ, chiếu lên những bình thủy tinh màu sắc đặc xịt gần như đen thui, cũng không nhìn rõ được là cái gì.



Tôi xoay một vòng, tìm thấy công tắc đèn ở trên tường, vội vàng mở đèn lên.



Trong khoảnh khắc đèn bật lên, những con rắn ngâm trong rượu vùng vẫy càng mạnh hơn, thân rắn trong nước đập kêu bộp bộp.



Đồng thời, vào lúc đèn sáng lên, tôi chợt nhìn thấy trong bình thủy tinh trên giá rượu bên cạnh có ngâm nửa hũ chuột không lông màu hồng.



Dọa tôi sợ đến mức lùi mạnh về sau một bước, nhưng một bàn tay trực tiếp che phía sau đầu tôi lại, trầm giọng nói với tôi: “Cẩn thận.”



Tôi thở hổn hển, lúc này mới phát hiện trên giá rượu sau lưng có một cây đinh đóng không được chắc cho lắm.



Bởi vì tôi lùi hơi mạnh, mu bàn tay của “Lữ Phúc Châu” cạ phải đầu đinh, cào thành một vệt máu rất sâu.



Nó rõ ràng có thể cảm nhận được đau đớn, mắt nảy lên một cái, nhưng chỉ không quan tâm nói: “Không cần sợ, bọn chúng đều chết rồi.”



Sau đó nó nửa ôm tôi vào lòng, dẫn tôi đi vào bên trong.



Tất cả các kệ rượu đều có đầy đủ các loại rượu khác nhau.




Rượu chuột bao tử, rượu kiến, rượu ong, rượu bò cạp, rượu rết…



Thậm chí còn có cái gì trông giống dương v*t của động vật.



Tất cả đều bị ngâm trong những dược liệu đó, hiện ra vẻ lạnh lùng dị dạng.



Trước giờ tôi chưa từng biết ba chồng còn có bản lĩnh và sở thích thế này.



Dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi, “Lữ Phúc Châu” nhẹ giọng nói: “Ở quê, Lữ Bân cũng xem như là người có tiếng, nếu không tiền đâu ra cho Lữ Phúc Châu mua nhà ở thành phố, lấy tiền đâu tìm gái chứ.”



“Căn nhà này của ông ta, có thể coi là…” Nó nói đến đây, liếc tôi một cái, chỉ hừ lạnh một tiếng, “Dù sao chính là thứ mà em không thích.”



Tôi nghĩ đến việc ba chồng quen đường đưa phụ nữ về nhà, lại nhìn những cái bình rượu dương v*t, đại khái đã biết là gì rồi.



Bây giờ độc thân ở nông thôn đã trở thành vấn đề xã hội, ba chồng sống một mình nhiều năm như vậy, con trai lại không về nhà, ông ấy có thể tìm đến những người phụ nữ bên ngoài, e là nhà này người đến người đi nườm nượp.



Tôi kìm nén cơn buồn nôn trong lòng, để cho “Lữ Phúc Châu” đưa tôi đến trước kệ rượu rắn cạnh tường.



Lúc này tôi mới phát hiện bên trong phần lớn đều là rắn hổ mang, tuy không to bằng con ba chồng mang đến nhà, nhưng cũng to bằng cánh tay em bé. Con nhỏ chỉ to bằng chiếc đũa, mấy con cuộn tròn ngâm dưới đáy bình thủy tinh, không còn cử động nữa, rõ ràng đã chết rồi.



“Lữ Phúc Châu” đẩy tôi về phía giá rượu, trầm giọng nói: “Mở bình rượu, thả bọn chúng ra.”



Trong phút chốc, tôi bị dọa đến chịu không nổi, không ngờ chuyện nó muốn tôi giúp là chuyện này.



Vừa nghĩ đến cơ thể của Lữ Phúc Châu đang bị con rắn đen trong bình rượu xông ra chiếm lấy, tôi sợ nếu mình mở bình rượu ra, những con rắn này sẽ…



Tay tôi không nhịn được sờ vào chiếc gai trong túi!



“Em không muốn cứu cha con Lữ Bân nữa sao?” Nó nhìn chằm chằm tay tôi, khẽ nói, “Nếu em không tin tôi thì em có thể lấy gai Bạch Tiên đó ra nhằm vào cổ tôi. Như vậy lúc em gặp nguy hiểm, có thể trực tiếp gi ết chết tôi.”



Nó nói rất nghiêm túc, thậm chí còn đưa cổ về phía tôi: “Nhược điểm của rắn* chính là ở sau đầu một chút, thật ra tương đương với cổ người, tôi nhập vào cơ thể Lữ Phúc Châu, đương nhiên nhược điểm cũng ở trên cổ anh ta.”




*Nguyên văn là xà thất thốn, từ tục ngữ “Đánh rắn đánh bảy tấc”, là vị trí cách đầu rắn 7 tấc, dùng để chỉ điểm yếu, bộ phận dễ bị thương.



Tôi không biết nó có ý gì, nhưng nghe những con rắn vùng vẫy ào ào trong rượu, nghĩ đến hai cái mạng của ba chồng và Lữ Phúc Châu, hơn nữa bác sĩ Bạch cũng nói rồi, nó không có ác ý với tôi.



Tôi dứt khoát làm như nó nói, lấy chiếc gai ra chĩa vào cổ nó, lúc này mới dùng chân ghì bình rượu lên tường, sau đó một tay dùng sức vặn nắp bình ra.



Nắp bình vừa mở, con rắn ngâm bên trong lập tức phóng vèo ra một cái, lè lưỡi “xì xì” với tôi, há miệng như muốn cắn tôi.



“Lữ Phúc Châu” lập tức lẽ lưỡi ra, xì xì nói gì đó, con rắn kia dường không cam lòng, nhưng vẫn từ từ bò xuống dọc theo bình rượu.



Nhưng nó không vội rời đi, hoặc là nói do bị ngâm trong rượu quá lâu, tạm thời không nhúc nhích nổi, chỉ cuộn tròn trước giá rượu, ngóc nửa đầu lên nhìn tôi chằm chằm.



Thấy vậy, tôi thở hổn hển, gai trên tay vẫn chọc vào “Lữ Phúc Châu”.




Thế mà nó lại ngoan ngoãn tiến lên theo tôi một bước, nói nhỏ với tôi: “Trong dược liệu này có thuốc rắn, bọn tôi không mở ra được, cho nên mới tìm em giúp đỡ. Em yên tâm, đợi bọn chúng được thả hết ra, tôi sẽ đưa bọn chúng trốn vào trong núi sâu, không bao giờ ra ngoài nữa.”



Tôi nhìn nó nói:” Vậy chồng tôi đâu?”



“Tôi đi rồi, anh ta đương nhiên sẽ không sao.” Nó dịu dàng cười với tôi, “Tôi cũng sẽ cứu Lữ Bân, giữ lại một mạng cho ông ta.”



Tôi nghe nó cam kết hết lần này đến lần khác, lúc này mới thử mở từng bình từng bình rượu ra.



Đến khi tất cả những con rắn đều đã ra ngoài, bọn chúng bò xung quanh hai bình rượu có những con rắn con đang quấn thành chùm, lè lưỡi kêu xì xì, dường như đang kêu gào thảm thiết.



Bàn tay đang cầm gai chĩa vào “Lữ Phúc Châu” của tôi không dám buông lỏng, đang định hỏi nó khi nào mới rời đi thì những con rắn đang bò xung quanh vò rượu rắn con bỗng nhiên quay đầu lại, nhe răng trợn mắt với tôi.



Có hai con rắn hơi lớn trực tiếp bật mình chuẩn bị bổ nhào về phía tôi.



Tôi nhìn miệng rắng há to, răng nọc cong vút như thể đã phun nọc độc ra, mùi thuốc đậm đặc theo gió bay tới, tôi theo bản năng muốn xoay chiếc gai trong tay lại đâm nó…



Nhưng vào lúc đó, “Lữ Phúc Châu” đột nhiên mở miệng phát ra một tiếng rít khàn và nhỏ.



Hai con rắn kia nặng nề va thẳng vào giá rượu, nằm rạp xuống không dám nhúc nhích nữa.



Những con rắn khác nóng nảy muốn cắn chết tôi cũng đều bị dọa cuộn thành vòng tròn.



“Lữ Phúc Châu” lại xì xì nói gì đó, mấy con rắn lúc này mới từ từ bò ra ngoài.



Tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì con rắn này cũng xem như giữ lời, không qua cầu rút ván, không để đàn rắn cắn chết tôi sau khi tôi mở hết tất cả bình rượu.



Đợi đến khi toàn bộ rắn đều biến mất bên ngoài cửa, tôi xoay đầu hỏi nó: “Anh cũng nên đi rồi nhỉ?”



“Được.” Nó vậy mà lại cười với tôi, đưa tay xoa mặt tôi, chậm rãi tiến đến gần tôi, “Châu Cầm, tôi để lại cho em hai tấm vảy ở sau lưng, nếu như em gặp nguy hiểm, nó sẽ bảo vệ em.”



Tôi khó hiểu nhìn nó, không biết nó có ý gì.



Nhưng sau đó tôi thấy nó giơ tay ra, nhẹ nhàng xé áo trên vai tôi rồi hôn xuống bả vai.



Cảm giác đau đớn như kim châm truyền đến, ngay lúc tôi tưởng mình bị cắn, cầm cái gai trong tay chuẩn bị đâm vào cổ nó, thì “Lữ Phúc Châu” thân thể mềm oặt, trực tiếp ngã xuống đất, khẽ cười nói với tôi: “Nhân tâm bất cố*, còn độc hơn rắn. Châu Cầm, tôi ở trong núi đợi em.”



*Lòng người trở nên độc ác, không còn như xưa



“Sau này em đến tìm tôi, nếu như gặp phải rắn, chỉ cần nói với chúng em muốn tìm Trường Minh, bọn chúng sẽ đưa em đến gặp tôi.”



Sau đó “Lữ Phúc Châu” bỗng há to miệng, một cái bóng đen trực tiếp phóng từ trong miệng “Lữ Phúc Châu” ra.



____________________________



Lúc này chị Cầm vẫn tưởng anh nhà là rắn nên mới gọi là nó nhen.