Nhân Tiểu Quỷ Đại 1: Hồng Diệp

Nhân Tiểu Quỷ Đại 1: Hồng Diệp - Chương 1-2




Thành Chu chưa bao giờ biết được mình sẽ may mắn như thế!

Chỉ sau ba năm làm việc mà hắn đã được phái sang nước ngoài công tác!

Thành Chu không khỏi lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt.

E hèm, hẳn sẽ có người cảm thấy kì lạ, đây không phải chỉ là xuất ngoại công tác thôi sao? Bây giờ ra nước ngoài cũng đâu còn khó khăn như thời thập niên tám mươi, chín mươi nữa đâu? Có cần kích động đến vậy không?

Thì con người mà, sẽ luôn có những quan điểm bất đồng thôi.

Có người sẽ cảm thấy chuyện này là bình thường, dễ dàng… nhưng cũng có người sẽ cảm thấy chuyện này còn khó hơn lên trời.

Có vài người khốn khổ cả đời mà chẳng biết có mua nổi một căn nhà nhỏ hay không, lại có một vài người chỉ vô tình mua vé số mà trúng được mấy tỉ đồng. Bởi thế mới có câu: ‘nhân bỉ nhân, khí tử nhân’, đúng không?

(so người với người chỉ thấy tức điên người)

Mà ngặt nỗi, Thành Chu của chúng ta lại là cái người bị tức điên kia.

Ai không muốn cố gắng của mình được người khác công nhận và khen thưởng?

Thành Chu cảm thấy công sức làm trâu làm ngựa vất vả của mình ở công ty suốt ba năm nay đã được hồi đáp.

Xem đi, nỗ lực của hắn cuối cùng vẫn lọt vào mắt của cấp trên đấy, đúng không?

Tuy suốt ba năm qua hắn không có lấy một lần thăng chức, tỉ lệ phần trăm tăng lương của hắn vẫn lẹt đẹt nhất bộ phận, tên hắn cũng chưa bao giờ xuất hiện trong danh sách khen thưởng mỗi tuần, mỗi tháng, mỗi năm, nhưng….

Vị trí quan trọng nhất ở bộ phận kinh doanh thương mại đã bị đổi tới đổi lui với bao nhiêu con người, vậy mà hắn vẫn kiên trì bám trụ được.

Có rất nhiều nhân viên đã làm việc ở đây ba năm, nhưng không có ai được cử đi công tác nước ngoài, vậy mà hắn lại đại diện cho phòng Thương mại, đại diện cho cả công ty để sang Nhật Bản công tác.

Phải chăng, đây là sự công nhận của cấp trên đối với công lao của hắn?

Còn việc những nhân viên không được phái sang nước ngoài đều là quan chức thì anh nhà hoàn toàn không để ý đến. Và việc những người đổi tới đổi lui vị trí, ngoại trừ một số ít kẻ từ chức, còn lại đều được thuyên chuyển hoặc thăng chức, thì hắn cũng bơ nốt.

Hắn… nói trắng ra là một cao thủ bịt tai trộm chuông, trình độ tự an ủi đã xếp hàng đẳng cấp. Cơ mà hắn cũng không nhận ra được điều này ở mình.

Thành Chu vật vã mãi mới dằn xuống được cảm giác xúc động, sửa sang cà vạt, chuẩn bị xem qua đống công việc chồng chất hai ngày nay. Càng đến thời điểm dầu sôi lửa bỏng, càng không thể chậm trễ. Các lãnh đạo và cả những tên đồng nghiệp đố kỵ vẫn đang quan sát hắn đây này.

Bỗng nhiên, hai bàn tay đang trả lời email của Thành Chu chợt dừng lại.

Nếu như…Hắn nghĩ, nếu như…

Nếu như lần này đi Nhật, hắn không làm tốt công việc Giám đốc giao cho, nếu như hắn lỡ thất lễ với cộng sự tại công ty bên Nhật khi gặp mặt, nếu như trong lúc họp hắn đột nhiên căng thẳng nói không ra lời, nếu như khi đã lên máy bay hắn mới phát hiện mình mang không đủ tư liệu hồ sơ này nọ, nếu như…

Nếu như máy bay hạ cánh mà không ai tới đón hắn thì sao?

Nếu như hắn bất thình lình quên cách nói tiếng Nhật thì sao?

Nếu như hắn đánh mất hộ chiếu thì sao?

Nếu như hắn ngủ quên ở khách sạn thì sao?

Nếu như hắn ngộ độc sushi thì sao?

Nếu như cảnh sát hoài nghi bột giặt của hắn là bạch phiến rồi bắt giam hắn thì sao?

Nếu như… nếu như máy bay rủi ro…

Mồ hôi lạnh của hắn chảy ròng ròng từ thái dương xuống cổ áo…

“Ê, lão Thành, nghe nói lần này cậu phải đi công tác ở Nhật Bản hả? Sướng nha! Lão Thành của chúng ta đã đắc đạo thăng thiên rồi!” Vương Côn Lượng trong phòng Thương mại đi tới cố sức đập vai hắn mà lớn tiếng nói.

Tao không phải lão… Tao mới hai mươi sáu à nha!

Thành Chu ghét nhất kẻ nào gọi hắn là “lão Thành”, bởi vì như vậy chả khác nào gọi hắn là cha cả.

“Ha hả, nào có chuyện. Chỉ là công tác mà thôi, cũng trong vòng một tuần à, sẽ trở về sớm thôi. Hơn nữa nghe Giám đốc bảo nội dung công việc lần này tương đối đơn giản, ai cũng có thể làm được.” Thành Chu ngẩng đầu cười ứng phó.

“Cũng phải ha. Việc khó làm sao mà giao cho cậu được, lỡ như đổ bể thì tính sao giờ? Cậu nói đúng không?” Vương Côn Lượng gật đầu.

“Đúng vậy… Ha ha ha…” Thành Chu gãi đầu cười ngốc.

“Được rồi, Vương Côn Lượng! Anh đừng lúc nào cũng đả kích Thành Chu có được hay không! Thành Chu vốn không mấy tự tin, anh mà chọc anh ấy, đến lúc đó anh ấy hoảng hốt, chuyện đơn giản cũng có thể làm hư cho coi! Thành Chu, anh đừng nghe hắn nói, em hỏi anh này, Quản lí bảo anh chuẩn bị tư liệu anh đã chuẩn bị tốt chưa? Đã lưu

mấy thứ quan trọng vào CD hết

chưa? Nhật ngữ luyện tới đâu rồi? Đã đổi sang tiền Nhật chưa?”

Người có thể dũng cảm chỉ trích Vương Côn Lượng trong phòng Thương mại chắc cũng chỉ có Trần Nhan, nhân viên Hành chính tổng hợp. Đại đa số người trong công ty đều rất thích Trần Nhan, nhưng Thành Chu đã chịu không nổi cô ta.

Hắn biết cô tốt bụng nên mới lên tiếng giúp hắn, nhưng như thế thường thường là lửa đổ thêm dầu gây trở ngại chứ không giúp được gì. Vậy nên Thành Chu cực kì cực kì mong muốn mình có thể thay đổi nơi làm việc, chỉ cần có thể cách Trần Nhan cùng cái lỗ tai thích quản chuyện người khác của cô xa xa một chút, thì ở đâu hắn cũng nguyện ý.

Vấn đề là vị trí bên cạnh cánh cửa thủy tinh của phòng Thương mại đã khắc lên tên hắn – Thành Chu.

Cho dù hắn đã vào công ty được ba năm, cho dù hắn đã nói bóng gió với Trưởng phòng về việc đổi vị trí không dưới trăm lần…Nhưng ba năm, kiên cường bất động, hắn cứ thế mà vẫn không thể tiến nửa bước vào vị trí phía trong kia!

“Thành Chu, Trần cô nương hỏi cậu thì cậu trả lời đi chứ!” Vương Côn Lượng trừng hắn.

“Ấy, xin lỗi, anh đang suy nghĩ anh đã chuẩn bị tư liệu tốt chưa…”

“Em thấy anh tốt nhất là đem cho Giám đốc xác nhận một lại lần nữa, miễn cho đến lúc đó cái gì cũng hư hết!” Trần đại cô nương không hề cảm kích, tặng cho Vương đại tiên sinh một cái nhìn khinh bỉ.

“Ấy, anh biết rồi… Cơ mà chút nữa đi kiểm tra cũng không sao.”

“Tốt hơn hết là đi anh nên đi bây giờ đi, bằng không chút nữa nhiều chuyện dồn dập vào khiến anh quên hết.”

“Ây ây, được rồi… Anh đi liền.” Ngẫm lại cũng có lý, có trời mới biết hắn thế nào cũng để cho công việc chất đống. Rõ ràng là công trạng của hắn chẳng có gì đặc biệt, vậy mà ngày nào hắn cũng phải quay như chong chóng.

Vội vàng đứng lên, chợt nghĩ nên đem theo bản ghi chép để kiểm tra, hắn nhớ Trần Nhan đã cảnh cáo hắn hàng ngàn lần rằng Giám đốc ưa thích những kẻ ngăn nắp trật tự.

Vở… vở… hắn nhớ rõ đã đặt nó vào ngăn kéo thứ hai ở bên trái mà… Uầy, sai rồi, là ngăn giữa chứ, mấy thứ trọng yếu thường dùng gì đó đều ở chỗ này, bản ghi chép công việc cũng có thể ở nơi này thôi.

Cạch cạch! Cốp! Vội vội vàng vàng, khuỷu tay vô tình đập vào cạnh bàn.

“Ui da ~~~~!” Người đàn ông đáng thương kêu lên một tiếng, cắn răng ôm lấy cánh tay mình.

“Ha ha! Lão Thành à, cậu hoảng cái gì thế? Có ai thúc giục cậu đâu! Gà vãi!” Vương Côn Lượng vui sướng, thô bỉ liếc xéo Trần Nhan.

Ra khỏi văn phòng Giám đốc, lưng Thành Chu càng thẳng hơn bình thường.

Lần đi công tác này phải cố gắng thể hiện thật tốt, không phụ lòng Giám đốc, bằng mọi giá phải khiến ông ta nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa mới được. Nếu như có thể nhờ Nhật Bản bên kia fax vài câu biểu dương hắn cho Giám đốc thì … Ha ha ha… ha ha ha….

Thành Chu hắn đây cuối cùng cũng có ngày toả sáng rồi!

Không biết Trưởng phòng có đồng ý cho hắn về nhà sớm một chút hôm nay được không nhỉ? Không biết Nhật Bản có lạnh hay không, có cần mang theo áo len hay không? Ối, hắn còn chưa nói với mẹ sẽ đi Nhật bản công tác nữa! Thảm rồi! Này là chết chắc rồi…!

Vừa nghĩ đến việc mẹ biết được tình hình này… Nuốt nước bọt, lông mày lẫn hai vai Thành Chu nhanh chóng xụi lơ thành hình chữ bát (八).

Trong khi Thành Chu đang làm thủ tục hộ chiếu, chờ hộ chiếu được cấp thì ở một nơi nào đó tại Tokyo…

“Chúc mừng chị, chị dâu”. Tên đàn ông trọc

đầu vẻ mặt a dua, khép hai chân, đầu cúi thấp đến nỗi sắp chạm mặt bàn.

“Tôi không phải chị dâu của cậu. Xin đừng xưng hô với tôi như vậy.” Người phụ nữ trung niên mất hứng lên tiếng.

“Hắc hắc, đừng nói thế chứ, tuy rằng theo luật pháp cô đã không còn là chị dâu của tôi, nhưng hiện tại cô vẫn còn trong phòng này thì chúng ta vẫn có quan hệ thân thích.” Gã đầu hói ngẩng mặt mỉm cười.

“Cậu…!” Người phụ nữ trung niên không muốn mất hình tượng, đành cố gắng nhịn xuống, điều chỉnh lại tư thế.

“Tôi, Tojou Sendaiko, với nhà Gawakyo các người đã không còn chút quan hệ gì. Tôi đã ly hôn với người đàn ông kia. Căn nhà này vật đền bù cho tôi sau khi ly hôn, cũng chính là thứ mà nhà Gawakyo các người nợ tôi đây! Vậy mà bây giờ cậu chạy tới lảm nhảm rằng chúng ta có quan hệ thân thích, thật buồn cười làm sao! Nếu như cậu đến vì linh vị của mẹ cậu thì đi kiếm anh hai cậu đi, anh ta đã đem linh vị đi mất rồi! Nếu không còn chuyện nào để nói, thì xin mời đi cho.” Người phụ nữ không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

“Được rồi, Sendaiko, cô đã không thích tôi gọi cô là chị dâu thì tôi sẽ không gọi. Có điều chuyện nhà cửa, tôi nghĩ chúng ta còn cần thương lượng một phen. Mẹ qua đời không để lại di chúc, anh hai cứ chuyển căn nhà này lại cho cô như vậy, cô không cảm thấy có điểm bất công sao?” Hói đầu duy trì khuôn mặt tươi cười, không chút sứt mẻ.

“Không công bằng?” Người đàn bà cười nhạt. “Cậu cho rằng Luật Chuyển nhượng bất động sản hợp pháp là không công bằng sao? Nếu như cậu nghĩ không công bằng thì có thể đi tìm anh hai cậu, chứ không phải là tôi – một người đã không còn quan hệ gì với các người.”

“Tôi cũng muốn biết anh hai ở nơi nào để tìm đấy chứ, thế nhưng theo tôi được biết thì hiện tại anh ta rất túng quẫn, nhất là sau khi ly hôn cô, ngoại trừ căn nhà này, cô tựa hồ cũng lấy được không ít phí tổn ly hôn của anh ta. Nói cách khác…”

“Nói cách khác, bây giờ cậu không moi được chút gì của anh ta nên mới tìm đến tôi đúng không? Gawakyo Chi, nếu cậu không đi ra ngoài tôi sẽ gọi cảnh sát ngay lập tức!” Người nọ kiềm nén lửa giận nói.

“Đừng như vậy mà, Sendaiko, nói sao chúng ta trước đây cũng là thân thích, cho dù ít qua lại, nhưng chí ít vẫn còn chút tình nghĩa mà. Sendaiko, lâu nay cô chắc hẳn cảm thấy rất cô đơn, đúng không?” Gawakyo Chi lộ ra nụ cười quan tâm, đến gần Sendaiko.

Người phụ nữ trừng gã, quay đầu nhìn về chiếc điện thoại phía trên bàn trà.

“Sendaiko, cô biết không, tôi với cô…”

“Dừng tay! Cậu muốn làm cái gì?” Người nọ hét ầm lên, đánh mạnh vào bàn tay phải đang vươn tới của Gawakyo Chi. “Tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, nếu cậu không đi ra, tôi sẽ gọi cảnh sát thật đấy!”

Gawakyo Chi thấy Sendaiko gạt tay gã, thần sắc cũng trở nên khó coi.

“Sendaiko, cô hẳn là đã nghe nói, tôi… công việc của tôi có vấn đề. Hiện tại kinh tế Nhật Bản đang bị đình trệ, các công ty giảm biên chế, tôi đã gần năm mươi tuổi, năm trước lại bị công ty đá ra, muốn tìm việc cũng rất khó khăn. Đã vậy lương hưu bảo hiểm năm năm của tôi cũng không có. Con trai của tôi vừa mới bắt đầu công tác chưa bao lâu, con gái vẫn đang học ở trường dạy nghề, vợ tôi đã không có việc làm mà sức khoẻ lại không tốt, tôi…”

“Làm gì êm tai đến như vậy! Ai chẳng biết do cậu chè chén nhậu nhẹt nên quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ với nữ nhân viên cấp dưới, mới bị tập thể nhân viên nữ tố cáo. Tiền tiết kiệm ở ngân hàng hẳn là cậu đã đem bồi thường nạn nhân rồi đi! Nghe nói ngay cả nhà ở cậu cũng bán? Rốt cuộc cậu đã quấy rầy mấy người hả? Hiện tại, dù cậu có chạy đến tôi trước mặt nói những lời này thì tôi cũng không giúp được cậu đâu. Đi về đi.” Người phụ nữ khinh bỉ nhìn Gawakyo Chi.

“Sendaiko! Coi như tôi van cô, cô cho gia đình ta tạm thời ở căn nhà này không được sao? Đất đai, nhà cửa, tiền thuê nhà ở Tô-ki-ô rất đắt đỏ, bọn tôi hiện giờ không tìm được nơi ở thích hợp, chờ tôi tìm được phòng thích hợp…” Gawakyo Chi cầu xin.

“Đơn giản là dọn tới ở như thế à? Hừ! Tôi thấy tôi cho các người ở chính là dẫn trộm vào nhà đấy. Nói không chừng tôi sẽ bị gϊếŧ lúc nào không hay mất! Một câu thôi, muốn dọn tới sao ── mơ đi!” Tojou Sendaiko liếc mắt đã thấy rõ quỷ tâm của Gawakyo Chi nên từ chối thẳng thừng.

Gawakyo Chi ngồi thẳng người lên, trên mặt đã không còn ý cười.

“Sendaiko, cô đã không màng tình cảm như thế, thôi thì tôi đành lộ mặt thật vậy.”

“Là ý gì? Cậu muốn làm gì?” Sendaiko lùi về sau, ôm chặt lấy điện thoại.

“Tôi sẽ không làm gì cô, có điều, con của cô thì tôi không biết.”

“Gì cơ? Nói rõ ra đi!”

“Sendaiko, tôi nghe nói con của cô đảm nhiệm chức vụ Quản lý tại một công ty lớn nổi danh nào đó đúng không?” Gawakyo Chi đắc ý.

“Nó vẫn chỉ là cấp dưới, tiền lương èo ọt thấy mà thương. Cậu không moi được cái gì từ nó đâu!” Người phụ nữ bình tĩnh thuyết phục.

“Cho dù nó chẳng béo bở gì, thế nhưng vợ nó thì… Hắc hắc, cô cũng biết mà. “

“Cậuđịnh làm tiền con dâu tôi á?” Người phụ nữ quả thực không tin vào lỗ tai mình.

“Tôi chỉ muốn căn nhà này thôi. Cô với thằng nhỏ liệu mà dọn đồ đi đi.”

“Dựa vào cái gì?!” Sendaiko tức điên lên.

“Tôi có thể chia rẽ thằng nhỏ cùng người phụ nữ xinh đẹp nhiều tiền kia bất cứ lúc nào đấy! Chỉ cần tôi nói một câu, chỉ cần một câu thôi…” Vẻ đắc thắng của gã hói càng ngày càng rõ ràng.

“Hừ.” Gương mặt Sendaiko từ từ âm lãnh, “Cậu cứ đi mà nói với nó! Đừng quên, việc này cậu cũng có phần đấy!”

“Ừ, thì sao? Không ăn được thì đạp đổ vậy!”

“Vậy tại sao cậu còn không đi tìm con dâu tôi đi?” Người phụ nữ cười nhạt.

Chà chà tay, Gawakyo Chi cười gượng nói: “Ha hả, Sendaiko, cô biết không, ông già của cô ta là một nhân vật cỡ bự đó nha.”

“Cậu không dám trực tiếp tìm nó mà bỏ chạy đến đây uy hiếp tôi à?” Sendaiko đen mặt.

“Cái này… hắc hắc…Tôi biết, cô cùng tôi đều coi trọng đứa con gái của cái người đầy quyền thế này, nếu như để Wasai biết mọi chuyện…” Gawakyo Chi cố ý hạ giọng đoạn thoại này.

Sendaiko đã mơ hồ hiểu được Gawakyo Chi muốn nói điều gì, sắc mặt không khỏi trắng bệch vài phần.

“Cậu mà nói một chữ nào với Wasai thì coi chừng sống không nổi đấy!” Sendaiko nhấn mạnh từng chữ.

“Tôi chưa nói tôi sẽ trực tiếp tìm tới Wasai, cơ mà, tôi tin tưởng thứ này còn có giá trị hơn cả một lời của tôi.” Gawakyo Chi như chực chờ Sendaiko nói xong, lôi từ bên trong ra một tấm hình theo kiểu phim quay chậm.

“Cô xem, rất đẹp đúng không? Đây chính là sở trường ghép ảnh của tôi đó nha.” Gawakyo Chi mà vẫy vẫy tấm ảnh trước mặt Sendaiko một cách chuyên nghiệp.

Sendaiko ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bức ảnh.

“Nếu để Wasai thấy cái này, nó nhất định sẽ rất đau khổ đi. Nếu như tôi lúc này lại đưa cho nó một phong thư nặc danh, nói cho nó biết tất cả …. Hừ, chuyện gì sẽ xảy ra, tôi nghĩ không cần nói cô cũng biết. Sendaiko, tôi cho cô hai ngày để cân nhắc. Hoặc giao cho tôi căn nhà này, hoặc hủy hoại cuộc đời đứa con cô, cô chọn đi. “

“Cậu dám uy hiếp tôi?” Ánh mắt Sendaiko đanh lại.

“Uy hiếp? Sao lại nói như vậy! Đây là thương lượng, là giao dịch. Phi thường công bằng đúng không? Hắc hắc…” Gawakyo Chi cười âm hiểm, phủi phủi quần áo đứng lên.

“Tôi sẽ không giao ngôi nhà cho bất cứ kẻ nào! Tuyệt không! Nó là của tôi!”

“Phải, vậy cô hãy chờ xem thằng nhóc nhà cô tiêu đời đi. Ngẫm lại xem sau này người ta sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì! Nhớ kỹ, Sendaiko, tôi cho cô hai ngày, chỉ hai ngày thôi đấy!”

“Gawakyo Chi, nếu cậu dám làm vậy, tôi sẽ gϊếŧ cậu!” Người phụ nữ phẫn nộ.

“Ha ha, gϊếŧ tôi? Cô làm được rồi hẳn nói.” Gawakyo Chi không thèm để tâm, ngửa đầu cười to, hoàn toàn bất đồng so với lúc đến, hiên ngang bước ra cửa, đeo giày rồi rời đi.

Ngay sau khi Gawakyo Chi bỏ đi, Sendaiko lập tức chộp lấy điện thoại.