Nhân Tiểu Quỷ Đại 1: Hồng Diệp

Nhân Tiểu Quỷ Đại 1: Hồng Diệp - Chương 15




Ngày năm tháng mười một là ngày thờ cúng thần đền mùa thu trên núi Ontake.



Tháng mười một, khung cảnh núi Ontake đẹp đến hùng vĩ.



Lần đầu tiên anh nhà được thong thả đầu óc mà ngắm cảnh non xanh nước biếc nơi này. Chỉ khác một điều là vùng núi biếc xanh lúc này đã khoác lên người lớp áo màu đỏ tuyệt đẹp.



Lúc còn trong nước Thành Chu đã xem qua không ít thắng cảnh, hắn luôn luôn cho rằng trên thế giới chẳng nơi nào nhiều cảnh đẹp như Trung Quốc, đồng thời, hắn cũng cho rằng trên thế giới cũng chẳng có nơi nào có nhiều người thích phá hoại cảnh quan tự nhiên như Trung Quốc.



Không biết quá trình khai phá thiên nhiên của Nhật Bản đã đổ bộ đến nơi này chưa, nhưng giữa ngọn núi này, hắn không tìm ra được vết tích tàn phá, không thấy những vết cắt của kim loại khắc lên núi, cũng như không nghe thấy được tiếng ầm ĩ của máy móc hay những thân cây loang lổ vết chặt chém.



Nơi này… chỉ tồn tại những hoa cỏ, cây cối, núi sông của thiên nhiên, chốc chốc thoáng lên mùi thơm đặc trưng của đất mẹ cùng tiếng thác đổ vang trời…



“Chàng trai trẻ à, nơi này không đẹp như những gì cậu đang trông thấy đâu.” Ông lão đi bên cạnh dường như thấy được suy nghĩ của hắn bèn nhẹ nói.



“Vậy ạ?” Thành Chu nhìn sang người đang đi cạnh bên. Một ông lão



khoảng chừng bảy mươi tám tuổi, tóc trắng xoá cùng bộ ki mô nô truyền thống, chân đeo guốc gỗ, tuổi tác tuy lớn nhưng trông rất tràn đầy sức sống.



Ông là người bạn mới quen sáng nay của hắn ở bệnh viện. Mà vừa nghĩ tới buổi sáng hôm nay, hắn lại tức chết đi được ấy!



Sáng sớm, hắn cũng muốn cùng mọi người tham gia lễ tế mùa thu tại điện thần trên núi, nhưng dù do hắn khóc lóc ăn vạ như thế nào, bác sĩ vẫn không tin hắn đã đủ khoẻ mạnh để có thể xuống giường. Dù hắn có bước xuống đi vài vòng trước mặt bác sĩ để chứng minh thế nào đi nữa thì vẫn bị cấm ra ngoài, cuối cùng chỉ được dạo vòng vòng trong khuôn viên bệnh viện.



Còn “đứa con” bất hiếu kia vốn đang đòi đi “trẩy hội” với hắn nhưng khi biết được hắn tạm thời không được xuất viện liền ngoắc mông chạy theo Shumei, bỏ lại “ông già” hắn đây nằm quắc queo một mình trên giường bệnh.



Nhàn rỗi sinh nông nỗi, hắn quyết định rời giường tản bộ trong vườn hoa bệnh viện thì bắt gặp ông lão cũng đi dạo như mình.



Lúc gặp hắn, ông lão trông có chút hoảng sợ khiến hắn khó hiểu một hồi lâu.



Nhưng sau khi thấy hắn không có ý định làm tổn thương mình, ông liền bảo rằng nguyện vọng duy nhất của mình là được đi xem lễ tế mùa thu ở đền thờ.



Thành Chu thấy người ta lớn tuổi như thế nên ấm đầu lên kết bạn với ông rồi cùng đi đến núi Ontake luôn.



“Ngọn núi này cũng đã trải qua rất nhiều tra tấn và đau thương, người ta bây giờ nhàn nhã hưởng thụ những vật chất mà không hề biết ngọn núi đã phải trả giá đắt như thế nào. Cậu xem đi, để xây dựng đài quan sát kia mà người ta đã phải phá đi một ngọn núi nhỏ đó.”



Thành Chu nhìn theo hướng chỉ của ông lão vừa nghe hướng dẫn.



“Năm đó, để phát triển kinh tế mà mọi người đã cố thử qua nhiều cách, kết quả… lại quay về con đường ban đầu, phải bỏ ra một số tiền khá lớn để quản lý môi trường, nhưng may là cuối cùng cũng đạt được một số thành công nhất định sau ngần ấy năm cố gắng. Bây giờ thì nước nhà đành phải nhập khẩu tất cả những vật liệu liên quan đến gỗ, khoáng sản, dầu mỏ và những tài nguyên khác. Ha ha … Cậu nghe đến đây hẳn sẽ nghĩ người Nhật Bản bọn ta rất tệ phải không?”



“Cụ có vẻ biết nhiều về nơi này ạ?” Thành Chu lắng nghe cái được cái mất, đành nhìn sắc mặt ông lão để suy đoán.



“Ha ha…” Ông lão cười, trả lời câu hỏi của Thành Chu: “Ta sinh ra và lớn lên ở đây, khi trẻ tuổi thì bôn ba tìm việc làm, một năm cũng hiếm khi nào trở về được một lần. Lúc ta về hưu thì hàng năm được về đây sống một khoảng thời gian ngắn, cho đến khi bệnh tật khiến ta phải nhập viện…”



Có lẽ khi con người ta lớn tuổi một chút thì hay thích nói về những chuyện xưa cũ, ông lão từ lúc mở miệng vẫn huyên thuyên không ngừng.



Thành Chu vừa cố gắng nghe ông, vừa đi sau lưng ông trên con đường lên đền thờ mà ông quen thuộc.



Thật ra hắn cũng không mấy xa lạ gì với con đường này, nhưng thấy vẻ mặt hào hứng muốn so đo trí nhớ của ông, Thành Chu quyết định xem như đây là lần đầu tiên.



Càng đến gần đền thờ, du khách càng nhiều. Trái với sự yên lặng lúc trước, núi Ontake hôm nay thật ồn ào náo nhiệt. Ngoài du khách, hắn còn có thể thấy một vài người bán hàng rong ven đường.



Ồ, đã tới nơi hắn và nhóc con gặp nhau lần đầu rồi. Đi lên phía trước sẽ gặp thềm đá dẫn lên đền.



“Kì lạ thật!” Ông lão bỗng dừng bước.



“Gì thế ạ?”



“Ta nhớ kỹ ven đường này luôn xuất hiện một khối phong thạch cổ, nhưng giờ đi cả đoạn đường dài mà chẳng thấy nó đâu hết…” Ông



quay đầu tìm kiếm chung quanh.



“Phong thạch? Đó là gì vậy ạ?” Thành Chu mờ mịt.



“Là một khối đá được niêm phong.” Ông lão giải thích.



Lần này Thành Chu ngay cả cái từ “niêm phong” ghi như thế nào trong tiếng Trung cũng chẳng biết. Cơ mà, để tiết kiệm thời gian, hắn gật đầu qua loa, làm ra vẻ đã hiểu.



“Có khi nào cụ nhớ lầm không ạ? Hay là nó không phải ở đây?” Thành Chu không rõ vì sao ông già lại quan trọng chuyện này, cũng như không rõ vì sao du khách trên đường cứ luôn trộm nhìn hắn, nhất là mấy đứa nhỏ.



“Không, không thể nào. Cậu có thấy cây thần trước mặt không? Bình thường đi cách đó khoảng ba trăm mét là thấy nó rồi.” Nói xong, ông lão giơ cây gậy chỉ về phía trước.



Đúng vậy, theo hướng chỉ của ông là một cái cây có hình dáng kì lạ. Cành cây um tùm đan xen vào nhau, gần đó lại có vài mụn cây nhỏ, trông không giống như mọc ra từ cành cây của đại thụ.



Chờ một chút! Sai rồi. Hắn nhớ chỗ đó nên xuất hiện thềm đá mới đúng.



“Đi thêm về phía trước là đền thờ đúng không ạ?” Thành Chu hỏi xác nhận.



Ông lão gật đầu, nhớ lại: “Phong thạch cách cây thần khoảng hai trăm năm mươi mét, ta nhớ kỹ con số này vì các cụ lúc trước có nói rằng cây thần được đặt ở đấy để trông chừng phong thạch, đồng thời với khoảng cách này, nó sẽ không bị phong thạch làm hại. Thứ bị niêm phong trong khối đá ấy rất hùng mạnh, cho dù có bị niêm phong cũng vẫn bộc phát sức mạnh được.



Vì người xưa rất sợ sức mạnh kia và muốn người đời sau quên đi nó nên đã xây một ngôi đền tên là Utaki trên núi, chủ yếu dùng để thờ các võ sĩ. Điều thú vị chính là số bậc thềm đá dẫn lên đấy cũng trùng hợp hai trăm năm mươi bậc.



Người sau quả nhiên cũng dần quên đi khối đá bị niêm phong, chỉ biết đến sự tồn tại của đền thờ.”



Ông lão nói một lèo, Thành Chu nghe chỉ hiểu được ba, bốn phần. Hắn nghĩ ông đang nói về lịch sử của đền thờ.



Lúc đi ngang qua cây thần, Thành Chu bị mấy rễ cây trên mặt đất níu lấy một chút.



Ông lão nhìn thấy, mỉm cười, “Chàng trai trẻ à, cây thần hình như rất thích cậu đó!”



“Gì cơ?” Này cũng gọi là thích sao?



“Ta cảm giác nó đang cười với cậu đó…” Ông lão ngẩng đầu lên.



Sao không cảm thấy gì hết vậy nè?



À, kia rồi! Đằng kia… hẳn là thềm đá của đền thờ nhỉ?



Nhưng không lẽ người ta mới tu sửa đền thờ trong hai ngày nay ư? Sao hình dạng và độ dài thềm đá đều thay đổi vậy? Thậm chí cả địa điểm cũng khác nữa.



Hắn gãi gãi đầu, không thể nào hiểu nổi.



“Chàng trai, ta ở chỗ này chờ cậu, cậu lên đó đi.” Ông lão vịn tay vào thân cây thần, vẻ như không muốn rời đi.



“Dạ, để cháu lên xem, chút nữa cháu xuống liền.” Đoán rằng ông lão hẳn là ngại thềm đá vừa cao vừa dài, Thành Chu cũng không ép, tự đi lên điện thờ một mình.



Cho đến khi hắn bò lên trên cầu thang thật dài, đi tới ngôi đền thờ cao cao thì… anh nhà triệt để trợn tròn mắt.



Điện thờ thật là hoành tráng! Sân cũng rộng ơi là rộng! Tóm lại là tất cả đều hoàn toàn khác xa với đền thờ nho nhỏ trong trí nhớ của hắn.



Như này là như nào? Chẳng lẽ có đến hai cái đền thờ?



Anh nhà tự vả mặt như thằng điên trong đám người đang chen chúc.




Đi thẳng một đường từ chính điện đến nơi thờ thần linh, Thành Chu đã hiểu một chút về đền thờ này.



Trên mảnh ván gỗ giới thiệu có viết: Đền thờ này được xây dựng vào trước những năm 90 của thời đại Thiên Hoàng, dùng để thờ cúng những thần linh của ngọn núi và những vị tướng nổi tiếng thời Kamakura, phù hộ mọi người kéo dài tuổi thọ, mùa màng bội thu, tránh được mọi điều rủi.Sau đó đền thờ được Chính quyền Tokugawa* tu sửa, cải tạo thành ba đại điện như ngày nay.



Lạ thật, hắn đã đi qua đây không biết bao nhiêu lần trong lúc đi tìm thằng nhóc mà sao lại không thấy được cái đền thờ to như vậy nhỉ? Không lẽ mắt hắn có vấn đề sao?



Thành Chu gãi đầu khó hiểu, quyết định phải kiểm tra mắt vào não thật kỹ càng một phen. Không muốn ông lão chờ lâu, sau khi dạo sơ qua đền thờ, Thành Chu lập tức quay lại.



Vốn nghĩ sẽ gặp nhóm Shumei, nhưng nhìn lại thì thấy toàn người là người, chắc cũng ngang ngửa đoàn người trên quảng trường ngày Quốc khánh Trung Quốc.



Ngoại trừ đám đông du khách, còn có người phụ trách cúng bái, đoàn ca múa tế lễ và phục vụ giải trí, cộng thêm đông đảo các gánh hàng rong, khiến một khoảng sân rộng lớn trở nên chật như nêm. Di chuyển cũng thật khó khăn, phải nhích đi từng chút một. Vì vậy, Thành Chu cũng không mấy lạ lùng nếu không gặp nhóm Shumei.



“Thành Chu! Thành Chu!” Trong đám đông có người gọi tên của hắn.



Thành Chu hoàn toàn không nghe thấy, đi xuống bậc thang.



“Thành Chu!” Là nhóm người Shumei.



Nhóc con phát hiện Thành Chu đầu tiên, vừa thấy hắn xuất hiện, liền kéo Shumei chạy theo. Nhưng du khách và cảnh vật như cố ý ngăn cản bọn họ, dù đuổi theo thế nào cũng không thể rút ngắn khoảng cách với hắn, mà ngay cả tiếng gọi cũng không truyền đến hắn được.



Hừ! Cây yêu tinh mắc dịch! Mày lại tính gây sự gì nữa đây hả?! Nhóc nhỏ chống nạnh, trong mắt toát ra lửa giận hừng hực. Tiếc là sức mạnh của nó khi thức tỉnh chỉ còn có một chút, ngay cả một cái cây yêu tinh nho nhỏ như thế kia mà cũng không trị được.



Tức chết đi được ──!



Thành Chu vội vã chạy đến chỗ ông lão vẫn đang chờ dưới bậc thang.



“Thật ngại quá, khiến cụ chờ lâu rồi.”



Du khách ngồi nghỉ cạnh cây thần ngẩng đầu, nhìn về phía Thành Chu với vẻ mặt kỳ lạ.



“Đúng vậy… Ta đã chờ lâu lắm rồi, chờ ngày này đến.” Ông lão ngửa đầu thì thầm trông rất thanh thản.



“Thật xấu hổ quá, cháu không nghĩ đền thờ mình vừa thấy giống như trong trí nhớ, cụ có biết ở đây còn đền thờ nào khác không ạ? Nó nhỏ lắm, cũng thềm đá như vầy, trước cửa còn có hai con chó đá…” Thành Chu nghĩ ông lão trách hắn đi quá lâu, vội vã khoa tay giải thích.



“Cảm ơn ngài, vị Âm dương sư đến từ Trung Quốc…” Ông lão mỉm cười nhìn Thành Chu.




“Cám ơn cháu? Về việc gì ạ?” Thành Chu lại không hiểu, nhất là nửa câu sau cùng với ba chữ “Âm dương sư”.



“Cảm ơn ngài đã mang ta ra khỏi bệnh viện, cảm ơn ngài đã mang ta đến ngọn núi này, cảm ơn ngài đã dẫn ta tới đây… Cảm ơn tấm lòng hào hiệp của ngài.”



Anh nhà cười ngây ngô gãi gãi đầu, mặt hơi đỏ lên vì ngượng ngùng, “Có gì đâu ạ, đường tới đây cũng không xa, cụ nhờ một tiếng là ai cũng dẫn cụ tới đây được hết trơn á.”



“Ha ha…” Ông lão lắc đầu mỉm cười, “Ngài có biết không, ta đã đợi ở bệnh viện đã mười năm, mười năm để có người có thể nhìn thấy ta, có thể mang ta ra khỏi bệnh viện, có thể dẫn ta đến ngọn núi này vào ban ngày, đến dưới gốc cây thần này. Sáng hôm nay khi thấy ngài, ta còn tưởng rằng ngày sẽ thẳng tay tiêu diệt linh hồn ta, tựa như những linh hồn đột nhiên biến mất trong bệnh viện, không ngờ rằng…”



Thành Chu nỗ lực tiêu hóa ý nghĩa lời nói của ông lão, tới khi hắn hiểu được phân nửa, tới khi da đầu bắt đầu tê dại, hắn thấy… thấy bàn tay đang xoa cây thần của ông ta nhạt dần, thật giống như…



Ôi ôi! Ai tốt bụng nói cho hắn biết đi, hắn vừa mới gặp ma đúng không vậy? Ông già kia sẽ không hút dương khí của hắn chứ?



Mặc dù trông không giống lắm, nhưng… cẩn thận vẫn hơn, hắn còn muốn sống thêm mấy chục năm nữa mà.



Thành đại ca tự cho bản thân là bình tĩnh mà từ từ lùi ra phía sau.



Ông cụ bị hành động khoa trương của Thành Chu chọc cười, cười cười cười cười, cánh tay xoa cây thần của ông biến thành không khí.



“Ngài Âm dương sư à, đền thờ mà ngài nhắc đến đã được người ta xây từ rất lâu để cây thần trông coi, nhưng cây thần ban đầu không chịu nổi sức mạnh của phong thạch nên chết đi, đền thờ kia cũng sập luôn”. Thân thể của ông lão nhạt dần theo từng chữ thốt ra.



Thành Chu còn đang bận sợ hãi hình ảnh đáng sợ trước mắt, nào có tinh thần để hiểu ý tứ của ông già. Hắn chỉ nhìn ông ta và nghĩ rằng: Lão quỷ này trông hiền lành như vậy không biết có nguy hiểm không? Có khi nào đột nhiên biến sắc nhe răng thè lưỡi ra mà nhào đến hắn hay không? Cơ mà ở đây đông người đến vậy, chắc không ai nỡ lòng nào nhìn hắn gặp nạn đâu nhỉ? Nghĩ đến đó, hắn cảm thấy an tâm một ít.



“Sau đó một thầy pháp đã thay một cây thần mới ở vị trí của cây cũ, xây lại một đền thờ khác nhưng giấu chuyện về cây thần đi, để vị kia bên trong phong thạch không phát hiện và phá hỏng… Nhưng mà…”



“Ba ơi ──” Là giọng nhóc con.Nhóc con cứ như tìm được người thân, reo hò nhảy xuống bậc thang, bay về phía Thành Chu.



“Ngài đã đến… Tất cả…”



(đều bị ngài phá tanh bành hết:v)



“Coi chừng!” Thành Chu bất chấp ông già đang nói cái gì, vội nghiêng người đón lấy thân thể nhóc nhỏ đang lao tới.



Bị trọng lực của thằng nhóc làm mất trớn, đón được thằng nhỏ xong hắn cũng phải lùi lại năm sáu bước, vừa lúc thoát ra khỏi chiếc bóng của cây thần.



“Sao anh lại chạy tới đây? Không phải bác sĩ đã nói anh không được phép ra viện sao? Lỡ đang phởn giữa chừng mà té xỉu thì biết làm thế nào? Bác sĩ có biết anh rời đó hay không thế?!” Nhóc nhỏ chờ Thành Chu đứng vững bèn lập tức oanh tạc hắn bằng một tràng câu hỏi.



“Mày có thấy… cái kia không?!” Thành Chu vươn tay định chỉ chỗ tán cây thần, nhưng lại không thấy bóng ông lão đâu hết bèn rút tay lại rồi đổi thái độ, “Anh mày muốn đi chơi đấy!”



“Chơi cái đầu anh ấy! Nói nghe coi, tại sao tôi gọi mà anh lại bơ tôi hả?!” Nhóc con biết rõ lý do nhưng vẫn không thèm nói lý.



“Người đông như vậy làm sao anh biết nhóc mày gọi anh? Anh không thấy cũng không nghe được nhóc. À mà đây là cách nói chuyện của trẻ con với người lớn đó hả?” Thành Chu đứng thẳng lưng lên.



Thằng nhóc chết tiệt, dám quở mắng tao à? Xem cái mặt sừng sỏ của mày kìa, không chừa cho tao chút uy nghiêm của một người cha gì hết trơn!



“Anh mà tính là người lớn sao?! À… hiểu rồi, anh không phải người lớn, anh là ông già, đến nỗi lỗ tai con mắt đều hư hết trơn rồi cà!” Nhóc quỷ nhón chân, giọng to hơn hắn năm lần, thái độ hung dữ hơn hắn mười lần.



“Mày mày mày…! Thằng quỷ chết dịch!” Thành Chu xông máu. Bởi, ta nói tại sao ba mẹ mày lại vứt mày đi, con nít quỷ như vậy ai mà ưa cho được!



Người đi đường không biết chuyện gì đang xảy ra với hai kẻ lớn nhỏ kia, mặc dù cũng tò mò lắm…. nhưng để an toàn… tất cả đều né ra xa xa.



“Này! Anh vừa nói chuyện với ai thế?” Nhóc con đắc ý, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cây thần. Trông kỹ lại thì ánh mắt kia toàn là ác ý!



A, Thành Chu vỗ tay một cái bừng tỉnh đại ngộ! Nghe nhóc quỷ hỏi, hắn mới hiểu vì sao những người đi đường lúc nãy đều trộm nhìn mình. Có thể lúc đó trong mắt bọn họ hắn chỉ như đang nói chuyện với không khí.



Ôi…Chín mươi phần trăm là bị nhìn với ánh mắt dành cho thằng tâm thần rồi!



“Nè! Tôi đang hỏi anh đấy…



Ba ơi, con muốn ăn bỏng ngô~” Giọng thằng nhỏ đang hung hăng bỗng trở nên dễ thương kèm theo nũng nịu.



Thành Chu bị giọng điệu ỏn ẻn của nhóc con doạ cho đứng hình, khi hắn vừa nghĩ nó đang tính toán âm mưu gì thì nhóm của Shumei đi tới.



Hèn gì…!



Lúc hắn chào hỏi Shumei, khóe mắt hắn đảo qua thấy nhóc con chạy đến chỗ cây thần nói gì đó.



Dáng vẻ con con ấy trông mới đáng yêu làm sao.



Các du khách ngồi ven cây thần đều mỉm cười nhìn nhóc nhỏ khả ái.



Sau đó, nhóc nhỏ nhấc chân lên…