Nhân Tiểu Quỷ Đại 1: Hồng Diệp

Nhân Tiểu Quỷ Đại 1: Hồng Diệp - Chương 20




“Cậu nói mục đích của Wasai là để trả thù, vậy vì sao gã lại gϊếŧ người thám tử tư kia?” Thành Chu hỏi.



“Bởi vì thám tử kia là do vợ anh ấy thuê để điều tra anh ấy. Những người chết trước đó, hoặc chết do tai nạn hoặc bị gϊếŧ chết, đều có liên hệ với nhau nên chủ mưu là Gawa Shunkyou đương nhiên phải lo lắng thôi…”



“Chờ một chút, cậu nói tối qua cậu đến nhà Wasai, nghĩa là cậu cũng thấy Shunkyou bị gϊếŧ? Cậu… Cậu không lo mình bị cảnh sát tìm sao?”



Shumei cười nói: “Là tôi báo cảnh sát mà. Cho dù bọn họ hoài nghi thì cũng không thể nào buộc tội tôi gϊếŧ người được. Bởi vì khi cảnh sát có mặt, Gawa Shunkyou trước lúc chết đã sám hối với cảnh sát rằng cô ta rất xin lỗi Wasai và Sachiko, rằng cô ta không trách Wasai vì đã làm như vậy với mình, tất cả đều là lỗi của cô ta…”



“Vậy là vụ án mạng này khép lại như thế sao?”



“Vâng. Cảnh sát đang tìm Wasai. Nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng không tìm được, vì thân thể Wasai sau khi được siêu thoát thì đã biến thành tro bụi rồi.



Thành Chu, chuyện này thực sự rất cảm ơn anh. Nếu không có anh, không biết bây giờ Wasai đã biến thành dạng gì và cũng không biết anh ấy sẽ gây hoạ gì cho mọi người nữa. Đây là điều mà tôi và Sachiko lo sợ nhất…”



“Ha ha ha…. Không có chi… Không có chi. Việc nhỏ như chiếc đinh ấy mà…” Thành Chu cảm thấy xấu hổ vì được cảm ơn, thực ra hắn có nhớ gì đâu cơ chứ.



Cộc cộc…



Ai thế nhỉ? Ba người cùng nhìn ra cửa phòng.



“Xin lỗi, làm phiền rồi… Chúng tôi là cảnh sát, muốn hỏi thêm một chút về vụ sát hại Thành Chu hôm qua…” Cửa mở ra, cảnh sát Nanzan te tởn đi vào, dù không mời cũng tự đi vào.



Lẽ ra nên khoá cửa lại mới đúng! Thấy trang phục cảnh sát quen thuộc lấp ló ngoài cửa thì Thành Chu vốn đang ngồi nghe Shumei nói chuyện bỗng trùm chăn nằm vật xuống, nhắm mắt giả bộ hôn mê.



Toàn bộ quá trình chỉ tốn chưa tới ba giây.



“Ngài Thành, tôi thấy anh vừa rất khoẻ cơ mà…”



Giọng điệu châm chọc cao ngạo vang lên bên tai hắn.



Thành Chu ngay cả thở cũng ngừng lại. Hắn thực sự là không muốn nhìn thấy bất cứ người nào mặc quần áo cảnh sát, nhất là chủ nhân của giọng nói này. Hắn biết bọn họ tới để làm gì, nhưng… Hắn sợ một khi hắn nói thật ra, hắn sẽ bị tên Nanzan vốn luôn ghét hắn sẽ quăng ngay vào viện tâm thần!



“Anh Thành, nếu bây giờ anh không phiền thì xin anh trả lời vài câu hỏi của chúng tôi nhé?”



Có nên trả lời hay không? Thành Chu còn đang lo lắng chôn mình trong chăn.



“Nanzan, cậu quên rằng hôm nay chúng ta đến đây để làm gì sao?” Suzuki bất đắc dĩ ngăn Nanzan lại rồi vội nói với Thành Chu vẫn đang trùm chăn qua đầu: “Ngài Thành, hôm nay chúng tôi đến để giải thích với ngài về sự việc ngài bị hãm hại tối hôm qua và để thông báo rằng chúng tôi đang ra sức truy bắt hung thủ vào sáng sớm hôm nay. Mặt khác… e hèm… cảnh sát đã điều tra những vụ án gϊếŧ người trong núi và đã xác định được hung thủ. Trong khoảng thời gian này chúng tôi đã làm phiền ngài rất nhiều, chúng tôi cảm thấy rất áy náy, hi vọng ngài có thể…”



Cánh tay giữ chăn của Thành Chu hơi giật giật. Hừ hừ… bây giờ các người đã biết là tôi bị oan rồi chứ gì? Chỉ xin lỗi đơn giản như vậy thì được tích sự gì?



“Suzuki, anh không cần phải nói, nhưng em không biết anh ta là người tốt thật sự đấy. Nếu anh ta là người tốt thật thì vì sao anh ấy lại không nhận mặt con mình cơ chứ?” Nanzan cắt ngang lời xin lỗi của Suzuki.



Thành Chu nổi giận, quyết định hôm nay sẽ chẳng nói gì với Nanzan hết.



Suzuki trừng Nanzan rồi xách hoa quả đến cạnh giường.



“Chào nhóc con.” Bác già cười với cu quỷ, “Mấy ngày nay có ngoan không? Chút nữa bác dẫn nhóc đi ăn mì sợi nhé?”



Nó ngoan cái rắm ấy! Ngoan đến nỗi làm mặt ông đây thành mặt bánh bao luôn nè! Đã vậy còn giành ăn với ba nó nữa chứ!



“Không ổn lắm…”



Ồ?



“Ba con bị bệnh…” Âm thanh cực kì yếu ớt lại vô cùng đáng thương.



Nhóc con chọt chọt đỉnh đầu hơi lộ ra của Thành Chu. Hắn trợn mắt một cái, mặt mũi tối sầm lại rồi hàng thật giá thật mà ngất đi.



Hai phút sau, Nanzan đợi không nổi bèn thô lỗ lật chăn lên, nhưng đành bó tay.



Một tuần sau, tại sân bay Narita…



Khí trời hôm nay tốt ơi là tốt!



Thủ tục hành lý xong xuôi, Thành Chu đứng ở phòng chờ trong sân bay, ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, cảm thấy tinh thần sảng khoái vô cùng, mọi thứ như được giải thoát.



Cuối cùng hắn sẽ được rời khỏi cái đất nước cực kì không hợp phong thuỷ này, cuối cùng hắn sẽ được vứt bỏ cái thằng nhóc không biết ở đâu ra kia.



Ha ha ha! Cuộc đời vẫn đẹp sao!



Tuy rời khỏi Nhật Bản mà không báo với ai, kể cả với Shumei luôn quan quan tâm chăm sóc mình, nhưng hắn thề việc này là đáng giá!



Nhớ lại cảnh hắn đưa nhóc quỷ đến sở cảnh sát mà oang oang nói với không biết bao nhiêu là gã đang mặc cảnh phục rằng: “Nếu muốn tôi chấp nhận thằng nhỏ này thì có giỏi mà đưa chứng cứ ra đi!”



Thiệt đã muốn chết luôn! Lâu rồi hắn chưa có nhe nanh múa vuốt như vậy.



Cơ mà… nói thật chứ… rời thằng nhỏ rồi… hắn cũng thấy hơi nhớ nhớ. Dù nhóc quỷ rất đáng ghét, nhưng mà… lâu lâu cũng có một chút đáng yêu. Chút đó bé tẹo teo cỡ con kiến vậy đó.



Ha hả… Nụ cười của Thành Chu đứng hình khi hắn nhìn thấy cửa ra vào.



Gương mặt mấy người đó hình như có chút quen quen thì phải?



Hầu như mọi người đều tới đây.



Sao chúng nó biết hôm nay hắn đi vậy?



Hai vợ chồng chủ biệt thự Yama Ongaky tới đây làm gì? Hắn đâu có tình thâm ý thâm gì với họ lắm đâu?



Ơ, có cảnh sát Nanzan nữa sao? Đừng nói là đi theo để giám sát hắn nha! Đáng hận nhất là tên đó vẫn còn mặc bộ đồng phục chết tiệt đó kìa! Lỡ đâu mọi người nghĩ hắn là tội phạm xấu xa thì sao?!



“Sau này rời Nhật, phải sống ở một đất nước xa lạ, nhóc con à, cháu nhất định phải mạnh mẽ lên, biết không? Nếu cháu gặp bất cứ khó khăn nào, hãy nói cho bọn bác, bọn bác nhất định sẽ đi nghĩ cách giúp cháu.Ôi, đứa nhỏ đáng thương của bác, hy vọng ba cháu sẽ không vứt bỏ cháu lần nữa …” Người vợ của vị chủ biệt thự ôm lấy bóng người nho nhỏ, nước mắt lưng tròng mà dặn dò.



Tay Thành Chu bắt đầu run. Thì ra bọn kia không đến để tiễn hắn…



Bọn họ muốn đưa cái cục nhỏ kia đi đâu?



Tôi không thấy gì hết nhé! Tôi không biết gì hết nhé! Đổi cửa đi, tại sao phòng chờ chỉ có một cửa cơ chứ?



Dùng tay trái che nửa bên mặt, Thành Chu cẩn thận di chuyển.



“E hèm! Ngài Thành… Bọn tôi chờ anh lâu lắm rồi đấy, làm thủ tục ký thác hành lý gì mà chậm ơi là chậm.” Giọng của Nanzan.



“Thành Chu!” Là Shumei.



Thành Chu đành dừng bước, xoay người, cố gắng tươi cười và giơ tay phải lên chào, “Ồ, Shumei, mọi người khoẻ chứ? Thật trùng hợp làm sao… Mọi người đến tiễn tôi đấy à? Ngại quá, làm phiền mọi người quá. Mọi người đi đến đây là được rồi, tôi tự đi tiếp cũng được ha ha ha…”



Nanzan tiến lên trước, chặn lối đi của anh nhà lại.



Không đợi Nanzan mở miệng, Thành Chu đã cất tiếng trước: “Cậu đến sân bay làm gì? Tìm được hung thủ hại tôi rồi sao?”



Nanzan trông như gà mắc dây thun, lời xin lỗi bị nghẹn lại ngay cổ họng.



Thành Chu suиɠ sướиɠ vô ngần, rốt cuộc thì hắn cũng hoà một ván với tên này rồi. Thi thể của Wasai đã biến thành tro bụi rồi, xem xem chú tìm hung thủ ở đâu nào! Mà tìm không thấy hung thủ thì chú cứ liệu mà xin lỗi anh đây cả đời đi!



Môi Nanzan giật giật.



Thành Chu cười tủm tỉm mà phất phất tay, “Hiểu rồi, hiểu rồi… Không tìm thấy chứ gì? Không cần xin lỗi tôi đâu, vô ích thôi. Chừng nào cậu tìm được hung thủ thì cứ gặp tôi. Chào thân ái và quyết thắng! Không, hi vọng chúng ta vĩnh viễn không gặp lại nhau mới đúng!”



Thành Chu xoay người định đi, Nanzan nâng vành mũ, nói: “Ngài Thành, ngài không muốn biết con trai của ngài như thế nào sao?”



Thành Chu dừng bước. Nồ, hắn không muốn nghe, không muốn chút nào hết, thật đấy!



Nanzan cố ý dấn sát trước mặt hắn mà kể lại: “Chúng tôi đã biết sự thật đã rõ ràng. Năm năm trước, mẹ của nhóc nhỏ đi du lịch ở Trung Quốc và gặp được anh. Tôi nghĩ giữa hai người chắc chắn có có một đoạn kỉ niệm thật đẹp đẽ mới có được một kết tinh vô cùng đáng yêu như thế này.



Nhưng rồi mẹ của nhóc con bị ung thư sắp mất, bên cạnh cô ấy không còn ai là thân nhân nữa. Trước lúc lâm chung, cô ấy muốn gửi nhóc con lại cho anh, hi vọng anh sẽ xem nó như máu mủ của mình mà nuôi nó không lớn.”



Thành Chu há hốc.



Trong mắt cảnh sát Nanzan trẻ tuổi hiện lên sự cảm thông. Vì cùng là đàn ông nên cậu cũng hiểu, trên đời này hẳn sẽ không có một người đàn ông nào chấp nhận mình lại có một đứa con trai chỉ sau một đêm trăng hoa năm năm về trước nhỉ?



“Hiện tại bây giờ mẹ của nhóc con đã qua đời, di thể cũng đã được hoả táng. Anh muốn viếng thăm cũng không còn cơ hội nữa.” Nanzan cố tình nói.



Thành Chu nghĩ thầm, ai nói tôi muốn viếng cô ấy? Tôi còn định tìm cô ấy để tính sổ mà?



Sao tự nhiên lại đẩy thằng nhỏ sang hắn ngon ơ vậy?




“Tuy anh không thừa nhận, nhưng khoa học buộc anh phải thừa nhận. Chứng cứ DNA đã cho chúng tôi biết sự thật. Sau khi xét nghiệm, kết quả cho thấy nhóc con này trăm phần trăm là con của anh!”



Xoạt! Nanzan rút ra một tờ giấy.



Sao có thể cơ chứ? Từ khi nào mà hắn lại có một đoạn tình duyên như thế? Lại còn với người ngoại quốc? Hắn, hắn thật sự là trai tân mà!



Thành Chu không biết hắn có nên nói ra điều này hay không…Nhưng nếu nói ra thì có vẻ sẽ mất mặt lắm… Thôi, yên lặng là vàng.



“Mấy người đi xét nghiệm DNA khi nào vậy? Sao tôi không biết gì hết vậy?” Thành Chu lúc này không chỉ run tay mà cả giọng nói cũng run.



Một thằng nhỏ, hắn sắp sửa mang một thằng nhỏ về nước… Mẹ hắn thế nào cũng băm vằm hắn cho mà xem! Hơn nữa, đây không phải nói ằng hắn có một thằng con rơi hay sao?



… Ai đó gϊếŧ hắn đi!



“Trong lúc anh nằm viện, để xác định quan hệ giữa anh và nhóc nhỏ, chúng tôi tiến hành điều tra kĩ càng, kể cả xác định gien…” Nanzan còn giữ trong lòng một câu chưa nói ra. Nếu như Thành Chu không phải cha ruột của nhóc nhỏ, lại nhận được nguyện vọng của mẹ nhóc như thế, thì cậu đây cũng sẽ không đời nào giao đứa trẻ đáng yêu kia cho một tên đàn ông trông vô trách nhiệm như hắn đâu.



“Ba, ba không muốn con sao? Hu hu…” Bóng dáng nho nhỏ thoạt nhìn cực kì tội nghiệp, dòng nước mắt vừa tuôn ra là đã làm cho không biết bao nhiêu trái tim phải thổn thức, đồng thời cũng khiến cho mọi ánh mắt phẫn nộ hướng về Thành Chu, một kẻ đáng thương thật sự mà không ai chịu thương giùm.



Có khi nào… Có khi nào lúc nữ quỷ kia đi du lịch ở Trung Quốc thấy hắn đây đẹp trai khoai to, lò xo khủng, mà cô ta thì vốn biết mình mắc bệnh hiểm nghèo nên muốn lưu lại giọt máu bằng cách đánh hắn bất tỉnh rồi lợi dụng dòng gien tốt của hắn để cho ra đời thằng quỷ này không? Ờ…. Nghi lắm. Trong đầu Thành Chu lập tức xuất hiện những suy nghĩ quái gở kỳ lạ, những câu chuyện ngựa thần lướt gió tung mây hoang đường.



Chỉ có thế mới giải thích được vì sao hắn lại có chung dòng gien với thằng nhỏ.



Nhưng hắn thề, những thói xấu be bét kia của nhóc quỷ không phải là từ gien của hắn truyền sang đâu. Một người phụ nữ lợi dụng gien tốt hay gien nước ngoài như thế thì tốt đẹp chỗ nào? Hừ, chẳng chịu xem xem hắn có đồng ý hay không nữa. Ít ra cũng phải hỏi hắn một tiếng chứ? Hắn cũng đâu bài xích tình một đêm đâu… Hự hự!



Chắc cô ấy quá xấu xí nên không có đủ tự tin để quyến rũ hắn đi nhỉ? Thành Chu ưỡn ngực. Tuy hắn không phải trai đẹp nhưng cũng có thể xem là “gần đẹp trai” đấy!



“Ba… Hu hu… Ba không muốn con thật sao? Hu hu hu…” Nhóc con khóc nấc lên, thở không ra hơi.



“Ấy, ba… ba làm sao mà bỏ con được chứ… Ngoan nào!” Dưới sức ép của dư luận, một kẻ gió chiều nào theo chiều nấy như Thành Chu không thể không cúi đầu.



“Ba ba!” Nhóc con khóc oà, nhào đến ôm chặt lấy hắn.



Một màn trình diễn mới cảm động làm sao. Hai vợ chồng chủ biệt thự Yama Ongaky cũng hoe hoe vành mắt.



“À mà… Thằng nhỏ có thể đi máy bay với tôi được không? Hình như nó còn chưa có hộ chiếu mà?” Thành Chu



vẫn cố nỗ lực giãy dụa.



“Anh hoàn toàn không cần lo lắng điều này. Hiện tại nhóc con đang mang quốc tịch Nhật Bản, mà quốc tịch Nhật Bản có hiệu lực trong vòng mười lăm ngày ở đất nước anh nên không cần đến hộ chiếu.



Nói cách khác, trong vòng mười lăm ngày sau khi anh về nước, anh phải trình ra hộ chiếu của mình, rồi nhập lại quốc tịch của nhóc nhỏ này là Trung Quốc.



Đương nhiên, khi bọn tôi xác định quan hệ cha con của hai người thì đã liên hệ với Cục xuất nhập cảnh Trung Quốc và đã trình tư liệu cho cảnh sát hải quan ở quý quốc bên ấy rồi. Nếu trong vòng mười lăm ngày mà anh chưa làm thủ tục nhập quốc tịch cho nhóc nhỏ thì cảnh sát nước anh sẽ tìm đến anh.




À, thiếu chút nữa đã quên, nhóc nhỏ vẫn có thể mang quốc tịch Nhật Bản song song, cho đến khi nó qua mười sáu tuổi mới thôi.”



Nanzan mặt lạnh lấy vé máy bay ra, cậu thật lòng lo lắng không biết thằng nhóc có được Thành Chu chăm sóc tốt khi ở cùng hắn hay không.



Cũng vì lo lắng năng lực của người đàn ông này và sợ nhóc con bị bỏ rơi lần nữa nên cậu mới tận tâm chuẩn bị như vậy. Đây cũng là lời cảnh cáo với hắn rằng cậu sẽ không rời mắt khỏi hắn dù hắn có mang nhóc nhỏ về nước đi chăng nữa.



Thậm chí, cậu sẽ tận dụng ngày nghỉ để bay đến Trung Quốc thăm nó luôn.



Thành Chu chết lặng tiếp nhận vé máy bay.



Shumei đi lên ôm Thành Chu một cái thật chặt: “Anh luôn luôn được chào đón ở Nhật Bản. Tôi sẽ luôn đón tiếp anh.”



Thành Chu gật đầu cười miễn cưỡng.



Chào hỏi xong, dưới ánh mắt niềm nở và đe doạ của mọi người, Thành Chu nắm tay nhóc nhỏ, cúi người kéo chiếc vali không to lắm vào phòng chờ máy bay.



Xác định không ai nghe được giọng mình, Thành Chu quay đầu nhìn nhóc nhỏ ngồi cạnh mình.



Nhóc quỷ đang ngó nghiêng xung quanh, vẻ đắc ý hiện rõ mồn một trên gương mặt.



“Nè, tao là ba của nhóc mày đó, có biết không?”



“Vầng.” Nhóc con vẫn đang tò mò ngắm nghía cảnh vật, không để ý Thành Chu đang nhéo nó.



“Sau này mày phải nghe lời tao đó, có biết không?”



“…” Sắc mặt nhóc con dần chuyển thành màu đen. Nó hất đầu lên, né đi tay Thành Chu.



“Nếu mày không nghe lời là tao tét mông đó!”



“…” Nhóc con dẩu dẩu môi.



“Khi quay về tao sẽ cho mày đi nhà trẻ, mày phải chăm học, không được lãng phí tiền học của tao đó!”



Nhóc con thở hắt ra một hơi, tiếp tục quay đầu nhìn hướng khác. Con người này nghĩ hắn là cha của nó thật hả? Đùa à?



Thành Chu cũng không vừa lòng với thái độ của nhóc con, bèn nhỏ giọng quát:



“Này, nhóc ranh, nghe kĩ đây! Ba mày nghèo lắm! Đừng hy vọng ba sẽ mua cho mày nhiều đồ chơi, quần áo. Thứ Bảy, Chủ nhật cũng đừng mong ba dắt mày đi chơi. Việc đó là không thể! Cũng đừng nghĩ tới việc ba cho mày ăn KFC hay Mc Donald’s đấy! Mấy món thức ăn nhanh nước ngoài đó không có rẻ đâu!”



Hắn xoay mặt nhóc con lại.



Nhóc con chớp chớ đôi mắt to, thoạt trông rất ngây thơ.



“Còn nữa, không có sự cho phép của ba thì tuyệt đối không được vào phòng ba! Sáng sớm phải xếp chăn, đánh răng rửa mặt, thay quần áo cho đàng hoàng. Vớ và quần sịp không được mặc hai ngày, tự sắp xếp đồ đạc trong phòng. Không có ba ở nhà thì tuyệt đối không được mở bếp gas!



Còn nữa, mỗi tối chín giờ là phải lên giường, không được xem TV khuya! Cuối tuần cũng không được luôn! Phải tập dưỡng tính tình khi còn nhỏ! Tiếp nữa, không được dẫn bạn học về nhà! Không được tranh giành kênh truyền hình với ba! Ba nấu gì mày ăn đó! Tiếp nữa…”



Nhóc con ngoáy ngoáy lỗ tai trong lúc ngồi đợi anh nhà tụng kinh.



Thành Chu đại sư niệm một hơi trên khoang máy bay, năm phút sau khi máy bay cất cánh, hắn mới chợt nhớ ra một chuyện.



“Nè, nhóc mày tên gì thế? Mẹ nhóc chắc phải đặt cho nhóc một cái tên chứ nhỉ? Vé máy bay đâu? Trên đó hẳn là có tên của nhóc đi…” Thành Chu quay vòng vòng tìm cuống vé máy bay.



“Khỏi cần!” Nhóc con dời ánh mắt khỏi cửa sổ, ngửa đầu nhìn Thành Chu, cười đáng yêu một cách rất đáng sợ và bí ẩn không kém, “Tôi là Hồng Diệp, quỷ mộ Hồng Diệp.”



Thành Chu giật giật khoé miệng, nhìn thằng cu một hồi, sau đó…. cười hô hố thật lớn.



“Hồng Diệp? Há há há! Tên gì mà hường lụa vãi~! Thành Hồng Diệp? Oa ha ha ha! Khó nghe muốn chết! Há há há há há!”



Không biết có phải do Thành đại ca cười lợi hại quá hay không mà máy bay bỗng nhiên bị chao đảo.



“Á á ──!” Hét thảm một tiếng với tất cả sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ, Thành Chu ôm chặt lấy nhóc con── Hắn không muốn chết hai lần chỉ trong một tuần đâu à!!



Hồng Diệp ngồi trong lòng Thành Chu, cười âm hiểm rồi tiếp tục nghiên cứu chiếc máy bay.



Ai bảo anh dám cười tôi! Tôi cho đường về Trung Quốc của anh tròng trành chông chênh luôn!



Còn những người trên máy bay thì… Mặc kệ đi!



Nhóc con lấy ra từ ba lô nho nhỏ quả táo mà vợ chồng biệt thự Yama Ongaky đã đưa trước đó, tiện tay lau lau trên quần áo, cắn rôm rốp một mảng lớn. Không được mang hoa quả lên máy bay sao? Chỉ cần những người kia và máy quét không phát hiện ra là được chứ gì?



Với tiếng “rôm rốp” này, máy bay lại chao đảo một cái, Thành Chu liên tục kêu lên sợ hãi. Mà bây giờ trong máy bay đã không chỉ có mỗi mình hắn kêu la thôi đâu.



Quỷ con ôm quả táo tiếp tục nhai rôm rốp rôm rốp, máy bay cũng đảo qua đảo lại, tiếng kêu sợ hãi của mọi người cũng dần dần hoà thành một bản giao hưởng mang tên “hú hồn chim én”.



Nhóc con ôm táo ngồi trên ghế đung đưa hai chân, vui sướng gật gù.



Trung Quốc ư? Hồng Diệp nó sắp đến rồi đây!



End



Vài lời của chị Dịch:



Đây cũng không hẳn là một tiểu thuyết BL chân chính, chỉ là một cuộc phiêu lưu của hai người đàn ông một lớn một nhỏ mà thôi.



Xin lỗi nhé, hôn tạ lỗi.