Nhân Tiểu Quỷ Đại 7: Mối Nguy Của Anh Em Sinh Đôi

Nhân Tiểu Quỷ Đại 7: Mối Nguy Của Anh Em Sinh Đôi - Chương 14




“Cứu mẹ tôi, ông muốn tôi làm gì cũng được.”



“Tốt lắm, vậy ngươi quỳ xuống đi.”



Chính vào lúc người mặc áo choàng chuẩn bị buông tay ra, Thành Chu cắn răng, đầu ngoẹo sang một bên và ngất xỉu.



Người áo choàng đen: “…”



Người áo choàng đen đưa tay trái ra chọt vào mí mắt còn đang run nhẹ của anh, siết cổ anh lắc qua lắc lại rồi phê bình: “Diễn xuất tệ quá, chỉ đạt hai mươi điểm.”



Thành Chu nổi giận, mở mắt ra mắng: “Ông đừng có gạt tôi nữa! Ban nãy rõ ràng ông nói dù tôi có quỳ xuống hôn giày của ông chăng nữa, ông cứu hay không cứu mẹ tôi cũng chỉ tùy hứng của ông.”



“Nhưng nếu ngươi không quỳ thì cơ hội cỏn con ấy cũng chẳng còn.”



Thành Chu bất chấp tất cả, mặt đỏ gay hét lên om sòm: “Con mẹ mày bắt tao quỳ, muốn quỳ phải thả người ta xuống trước chứ!”



Người áo choàng đen thả tay ra.



Thành Chu quỳ xuống đất cái bịch rồi chồm tới giày của hắn với thái độ hận thù sâu nặng, nhắm mắt lại rồi hôn xuống… Cổ áo Thành Chu chợt bị xách bổng lên lúc môi anh chỉ còn cách giày hắn nửa phân.



Người mặc áo choàng đen cũng không hiểu vì sao hắn đột nhiên lại thấy nổi giận, chẳng nói hai lời mà kéo cổ áo anh lên như xách một con chó. Trong đầu Thành Chu lúc này chỉ toàn cảnh máu me tưởng tượng mình đang dùng roi quất nát thi thể của tên trước mặt.



Hai mắt Thành Chu đỏ hoe.



Lúc anh quỳ xuống trước người áo choàng đen, môi chuẩn bị chạm vào giày hắn, anh như hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc phẫn nộ chực chờ bùng nổ.



Muốn gϊếŧ chết cái tên đang sỉ nhục mình, muốn tất cả những kẻ đối xử không ra gì với mình trên đời đều chết sạch, muốn cả trái đất nổ tung, vũ trụ tan tành để ôm nhau cùng chết.



Giây phút đó anh cảm thấy cuộc đời thật quá u ám, cảm thấy tất thảy cố gắng của mình đều vô nghĩa, bao gồm cả giá trị sinh tồn của bản thân.



Anh nghĩ nếu như kẻ bắt anh quỳ không phải người mặc áo choàng đen, có lẽ anh cũng chẳng hận đến mức muốn hủy diệt tất cả, càng sẽ không hoài nghi giá trị tồn tại của bản thân.



Anh không biết vì sao mình lại mang tâm lý hận thù người mặc áo choàng sâu sắc đến thế. Cảm giác này là sự phẫn nộ khi bị người thân cận với mình nhất, người mình tín nhiệm nhất phản bội.



Nói là bị kéo đi nhưng chân Thành Chu gần như không chạm đất, chỉ trong chớp mắt, anh đã bị người mặc áo choàng xách đến một khe suối khô hạn.



Thành Chu ngẩng đầu nhìn quanh, động phủ của Tái Lang hình như nằm bên trên nơi nào đó.



Người mặc áo choàng thẳng tay ném anh xuống đất không thèm nể nang, tiện thể còn đá vào mông anh một cái.



Đồ con heo! Đồ ngu ngốc! Đồ đần độn! Ngươi có thể niềm nở dịu dàng dỗ dành tên kia, vả lại còn nào hôn nào sờ nào chọc ghẹo, đến lượt ta thì bày đặt tỏ vẻ trung liệt giữ gìn danh tiết cho ai xem? Lâu quá chưa ăn đòn chứa gì? Cho ngươi ăn đòn này!



Thành Chu từ dưới đất lồm cồm bò dậy, chả buồn phủi bụi trên quần áo mà chỉ xoay người nhìn về phía bên kia của khe suối cạn.



Tái Lang cùng vợ chồng Vương Phi thấy một người một ma đều như toát ra sát khí nên không dám đến gần.



Nhìn thấy Thành Chu xuất hiện, một lão đạo sĩ già đứng bên kia mỉm cười nói: “Thành thí chủ, lại gặp nhau rồi.”



Thành Chu cảm thấy dường như lúc ở ngoài thôn đã từng gặp mặt bèn thuận miệng hỏi: “Ông biết tôi?”



“Ngưỡng mộ đã lâu.”





“Vậy sao?” Thành Chu cười lạnh, “Thế sao lúc ngoài thôn không chào hỏi tôi?”‘



“Vốn định chào hỏi nhưng đáng tiếc có người đã nhanh hơn bần đạo một bước.” Lão đạo sĩ chắp tay cúi đầu chào người mặc áo choàng đen.



Người áo choàng đen không buồn liếc lấy một cái.



Thành Chu không nhìn thấy mẹ mình thì cau mày hỏi: “Tôi đến rồi, mẹ tôi đâu?”



“Vị nữ thí chủ bên kia phải chăng là người đang mang thai cặp sinh đôi?” Lão đạo sĩ hỏi.



Diệp Tử vẻ mặt căng thẳng siết chặt tay chồng.



Vương Phi đành phải mặt dày lặng lẽ đến gần Thành Chu, gã chỉ sợ Tái lang sẽ thẳng tay đẩy vợ chồng gã sang phía bên kia.



Thành Chu không đáp mà chỉ hỏi lại lần nữa, “Mẹ tôi đâu?”




Lão đạo sĩ nghiêng đầu như đang liên lạc với ai đó, một lúc sau, dường như đã xác định Diệp Tử là mục tiêu, lão ta mới cười giả lả nói với Thành Chu: “Đến rồi.”



Lời vừa dứt, từ trong khu rừng sau lưng lão ta có năm người đàn ông mặc quần áo khác nhau bước ra, một trong số đó kéo tay mẹ Thành đẩy bà lên trước.



“Mẹ!”



“Chu Chu?!” Mẹ Thành trợn mắt, “Sao con lại ở đây? Có phải do tên khốn nạn đó gạt con đến đây không? Ông ta muốn con làm gì?”



“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Thành Chu bất chấp chẳng buồn nghĩ xem lời mẹ hỏi là có ý gì, anh chỉ nôn nóng muốn bước qua khe suối cạn để đến bờ bên kia.



Nhưng có một bức tường vô hình nào đó chặn anh lại.



Người mặc áo choàng chụp lấy vai anh và lôi anh về.



“Ông làm gì đấy! Ông không cứu mẹ tôi thì tôi cứu! Ông trả mấy lá bùa cho tôi!” Thành Chu giãy ra, giờ đây anh dường như chẳng còn giữ nổi lý trí nữa.



“Bình tĩnh nào!” Người mặc áo choàng lạnh giọng bảo.



“Nếu mẹ ông bị người ta bắt xem xem ông còn bình tĩnh nổi không!”



“Lúc mẹ ta bị cha ta ăn thịt, ta rất bình tĩnh.”



“…Con mẹ mày.” Thành Chu vốn không tin lời người mặc áo choàng đen. Anh định rằng nếu mọi chuyện không còn cách cứu vãn, anh sẽ đưa linh hồn của mình ra ngoài hút khô đám người sống kia! Chỉ cần cứu được mẹ, dù phải xuống mười tám tầng địa ngục anh cũng chịu.



Bên mẹ Thành cũng xảy ra chuyện. Nhìn thấy Thành Chu, mẹ Thành lập tức quay đầu lại gào lên với phía sau lưng bà: “Thành Gia Kỳ! Mày muốn gϊếŧ tao thì ra tay đi! Nếu mày dám động đến con trai của tao, tao có làm quỷ cũng không tha cho mày!”



Thành Gia Kỳ? Thành Chu đang đấu đá với người áo choàng đen, bất chợt nghe thấy cái tên này cũng giật mình nhìn về phía mẹ.



Cái tên này… Chẳng phải là tên ba anh sao?



Lẽ nào ba anh chưa chết?



Nhưng ba anh tại sao lại xuất hiện vào lúc này? Hơn nữa nghe mẹ nói, hình như kẻ sắp xếp cuộc giao dịch hôm nay chính là ba anh? Hơ, không phải vậy chứ?




Bị mẹ Thành gọi thẳng tên ra, Thành Gia Kỳ cũng không ẩn náu nữa. Ông ta từ trong rừng đi thẳng đến cách mẹ Thành khoảng ba mét thì dừng lại.



Nhìn người đàn ông trung niên gần như đã nhạt nhòa trong ký ức của mình, tim Thành Chu bất giác đập loạn nhịp.



Thành Gia Kỳ gật đầu với Thành Chu, mỉm cười nói: “Lâu lắm rồi không gặp, trông con có vẻ không đến nỗi tệ nhỉ.”



“Ông…”



“Ba là ba của con.”



“Tao khinh!” Mẹ Thành phun nước bọt, “Mày xứng ư?”



“Mẹ ơi, chuyện này rốt cuộc là sao?” Thành Chu vốn mang ý định gϊếŧ người để đến, nào ngờ gặp phải cha ruột của mình, anh phải tính sao đây?



Lửa giận của Thành Chu dần hạ nhiệt. Tuy mẹ anh mắng chửi ba anh thậm tệ nhưng trong lòng Thành Chu nghĩ, người một nhà làm gì có thù hận qua đêm. Nếu người đàn ông trung niên là ba của anh, vậy biết đâu mọi chuyện vẫn còn thương lượng được? Ba anh trông cũng chẳng giống mấy tên biếи ŧɦái có thể tàn nhẫn gϊếŧ chết trẻ con.



Mẹ Thành cứng rắn trả lời con trai: “Mẹ không biết. Tên súc sinh này chỉ bảo để mẹ gặp con lần cuối. Chu Chu, con phải cẩn thận, tên súc sinh này muốn hại con, con đừng bao giờ tin lời ông ta!”



Thành Chu ngờ vực nhìn Thành Gia Kỳ.



Thành Gia Kỳ vô thức sờ mặt, còn may, còn may gương mặt bị acid ăn mòn đã hồi phục nhờ pháp thuật tối cao của môn phái.



“Con trai, ba là ba con, sao ba lại muốn hại con cơ chứ?” Thành Gia Kỳ mỉm cười rồi nhìn mẹ Thành đầy vẻ bất đắc dĩ, “Mẹ con suy nghĩ vấn đề quá đơn giản, tóc thì dài mà não lại ngắn. Bà ta cứ cho rằng ba phong ấn con là hại con, đúng là suy nghĩ của đàn bà.”



“Phong ấn?” Thành Chu càng thêm nghi ngờ.



Thành Gia Kỳ gật đầu, “Nếu chẳng nhờ năm xưa ba phong ấn con, sợ rằng giờ đây con đã bị yêu ma quỷ quái trên đời hút khô rồi.”



“Nhưng sau đó…”



“Con muốn nói sau khi quen biết Hồng Diệp, con bắt đầu nhìn thấy ma quỷ và bị chúng quấn lấy có đúng không?”




Thành Chu chần chừ rồi gật đầu.



Thành Gia Kỳ thở dài nói: “Đây đều là số mạng cả. Năm xưa lúc ba phong ấn con, muốn thay đổi số mạng của con, nhưng vì mẹ con can thiệp nên không thành công.”



Mẹ Thành cười lạnh tỏ vẻ khinh rẻ.



Thành Chu nhìn mẹ, lại càng cảm thấy khó hiểu, “Chẳng phải ông nói trước khi tôi gặp Hồng Diệp không nhìn thấy ma quỷ là vì bị phong ấn sao? Thế nào lại bảo phong ấn vẫn chưa thành công?”



“Tuy đã hạ phong ấn nhưng còn thiếu bước cuối cùng. Nếu năm xưa ba có thể hoàn thành bước cuối cùng đó, ngày nay đã không xảy ra lắm chuyện phiền phức như vậy. Đều do số mạng cả.” Thành Gia Kỳ thở dài.



“Bước cuối cùng mà ông nói có tác dụng gì? Có phải chỉ cần hoàn thành, dù tôi có gặp Hồng Diệp cũng không nhìn thấy ma quỷ đúng không? Cũng tức là cuộc sống của tôi vẫn sẽ là cuộc sống yên bình trước đây?”



Thành Gia Kỳ không trả lời thẳng câu hỏi của Thành Chu, ông ta chỉ cười hiền lành và nói: “Con à, do ba mà con đến với thế giới này, cũng bởi vì ba đã trả cái giá cực đắt con mới có được hai mươi bảy năm sinh mạng.”



“Vậy nên?” Thành Chu cảm thấy lời của ba mình dường như có ẩn ý không tốt.



Thành Gia Kỳ như không nghe thấy câu hỏi của Thành Chu, ông ta chỉ thở dài nói tiếp: “Nếu năm đó thực hiện bước cuối cùng của phong ấn, khi con gặp được tên ma đầu hủy diệt thế giới kia, chẳng những con có thể dùng sức mạnh của mình khiến hắn bị thương, giả sử may mắn còn có thể khiến hắn tiếp tục ngủ say. Còn con cũng sẽ trở về với đất trời, sẽ không còn yêu ma quỷ quái nào lợi dụng được con nữa.”




Lượng thông tin quá lớn khiến Thành Chu chưa kịp hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của ba mình.



Chính vào lúc này, người áo choàng đen chợt mở miệng: “Ý cha của ngươi là nếu năm xưa hoàn thành phong ấn, khi ngươi gặp được con trai hiện nay, ngươi sẽ chẳng khác nào một quả bom nguyên tử, vì để nổ chết con trai chính mình cũng nổ tan xác luôn.”



“…Ha!” Thành Chu ngẩn ra rồi đột nhiên phì cười, “Không thể nào, tôi đâu phải bom hẹn giờ, tôi là người, làm gì có loại phong ấn bá đạo đến thế.”



“Muốn biết tên của loại phong ấn đó và công dụng của nó không?”



“Hơ, chẳng phải là phong ấn giấu đi bản chất tế phẩm của tôi, giúp tôi không nhìn thấy ma quỷ và chúng nó cũng không phát hiện ra tôi sao?” Thành Chu cười khan.



Mẹ anh đang nhìn anh bằng ánh mắt đau đớn.



Thành Chu gãi đầu, không biết phải dùng vẻ mặt nào để đối diện với cha mẹ của mình.



Người mặc áo choàng vẫn giữ chặt vai anh, kề sát vào tai anh thì thầm từng tiếng một: “Để thực hiện được hiệu quả kể trên, trong ký ức của ta thì có ba loại phong ấn. Nhưng nếu muốn có hiệu quả lâu dài, vả lại phép thuật của người thực hiện không cao vậy chỉ còn hai.”



“Hai loại nào?”



Người áo choàng đen nhìn Thành Gia Kỳ, “Một là dùng sinh mạng của người làm phép để khởi động sức mạnh của phong ấn… Tên ngốc, ta còn chưa nói hết, ngươi cảm động cái con mẹ gì!”



Có lẽ chẳng ai ngờ tới người mặc áo choàng đen sẽ đột nhiên chửi thề, tất cả ma quỷ và con người có tại đó nhất thời đều ngơ ra.



Thành Chu xấu hổ muốn chết.



“Đáng tiếc cha ngươi nào có tinh thần chịu hy sinh như vậy. Ta từng tra về thân thế của ngươi, phong ấn trên người ngươi là loại khác.”



Thành Chu bắt đầu không dám nghe tiếp.



Nhưng người mặc áo choàng đen như đang cố ý đả kích anh vậy, hắn kéo căng tai anh ra bắt anh nghe tiếp: “Phong ấn cha ngươi thực hiện trên người ngươi có một cái tên gọi là khiếu mệnh tế. Ngươi cho rằng vì sao trước khi ngươi gặp… Hồng Diệp, ngươi không nhìn thấy ma quỷ, chúng nó cũng không phát hiện ra ngươi?



Bởi vì phong ấn đó sử dụng sinh mạng của ngươi, dùng tinh khí của ngươi để vận hành, giả sử ngươi là người bình thường, ví dụ như tế phẩm của Tái Lang, chỉ cần hạ phong ấn đó lên, trong vòng một tháng tên đó sẽ bị hao tổn biến thành xác khô.



Còn ngươi ấy à, bởi vì bản chất tế phẩm thượng đẳng nên mới miễn cưỡng giữ nổi thế cân bằng với loại phong ấn vốn phải dựa vào vô số bảo vật quý giá cùng tu vi cực cao mới duy trì được ấy.”



Nói đến đó, người mặc áo choàng đen đột nhiên tóm lấy mặt anh xoay qua xoay lại rồi mới tiếp tục: “Nghe bảo ngươi cứ thích lấy vợ? May mà chưa lấy, may mà ngươi còn giữ thân trong sạch chưa làm chuyện xằng bậy, bằng không chết sẽ càng nhanh.”



Thành Chu bấy giờ hoàn toàn rối mù, anh chỉ vào Thành Gia Kỳ rồi lại nhìn mẹ mình, cuối cùng mới quay lại đối diện với người mặc áo choàng đen với vẻ mặt quái gở và cười ngu ngơ, “Ý ông là ba tôi chẳng những biến tôi thành quả bom hẹn giờ có điều kiện mà còn muốn tôi cô đơn suốt đời?”



“…Đồ ngốc! Bộ ngươi có thể suốt đời không lấy vợ sao?” Giọng người áo choàng sắc bén như dao.



Thành Chu ngờ nghệch hỏi lại: “Chẳng lẽ ông định nói với tôi, ba ruột của tôi không phải muốn tôi cô đơn suốt đời, mà là muốn mau chóng kết liễu tôi? Nếu vậy sao năm xưa ông ấy không thẳng tay gϊếŧ chết tôi ngay từ đầu cho xong?”



Đúng, tại sao chứ?



Tất cả lũ người và quỷ đồng loạt quay sang nhìn Thành Gia Kỳ.



***