Nhân Tiểu Quỷ Đại 7: Mối Nguy Của Anh Em Sinh Đôi

Nhân Tiểu Quỷ Đại 7: Mối Nguy Của Anh Em Sinh Đôi - Chương 8





Thiếu nữ chống gậy bước vào tiệm tạp hóa, cô dường như không chú ý thấy những đôi mắt thù hằn phẫn nộ đang dán vào người mình mà đi thẳng một mạch đến trước quầy tính tiền.


“Tam Bà?”


Tam Bà khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc mai rồi ngẩng đầu lên cười với cô gái, “Thiên sư muốn mua gì?”


Thành Chu chớp mắt, ban nãy anh vừa nói gì nhỉ?


Thiếu nữ mở miệng đáp: “Tin tức của Thành Chu.”


Thành Chu vốn định quay sang xem là ai nhưng vừa nghe nhắc đến tên mình, anh liền cúi đầu xuống giả vờ đang kiểm tra hàng hóa.


Tam Bà buông túi hàng của anh xuống, phất tay ra dấu bảo anh cầm đi.


Thành Chu dùng túi hàng che khuất mặt mình. Lúc anh tỉnh táo lại đã nghe thấy Tam Bà nhắc đến hai chữ “thiên sư”.


Đám ma quỷ không biết anh là người sống, nhưng trong số các thiên sư tập hợp tại miếu chỉ cần để ý đôi chút và có trí nhớ không tệ nhất định sẽ nhận ra anh, hơn nữa còn sẽ tò mò vì sao anh từ người sống biến thành hồn ma.


Anh không dám tưởng tượng nhỡ mà cô nàng thiên sư này ngay trước mặt lũ kia hỏi anh về vấn đề này.


Tam Bà hỏi: “Thiên sư cũng có hứng thú với người sống ấy? Bà có thể hỏi vì sao không?”


Cô gái dường như cảm thấy vấn đề này chẳng có gì không thể nói ra, vì vậy bèn đáp: “Trao đổi với người khác.”


“Thế Thành Chu ấy có đặc điểm gì mà khiến cho cả quỷ tôn lẫn các thiên sư đều muốn tìm cho được gã?”


“Tôi cũng đang rất hứng thú về việc này. Đợi tôi bắt được gã sẽ nhìn cho kỹ, ngửi cho kỹ rốt cuộc gã có gì đặc biệt lại khiến Thiên Cơ Môn chịu trả cái giá lớn như vậy để đổi lấy gã.” Ánh mắt của thiếu nữ thoáng lướt qua Thành Chu.


Thiên Cơ Môn? Mình có thù với Thiên Cơ Môn sao? Thành Chu trong lòng thầm nổi giận.


Nếu người đang tìm mình là Thiên Cơ Môn vậy có khi nào người đang tìm anh em sinh đôi cũng là chúng?


“Đáng tiếc quá, bà không hề biết tên người sống ấy đang ở đâu.” Tam Bà rút giẻ ra bắt đầu lau quầy như muốn đuổi khách.


“Tôi từng nghe nói về quy tắc của bà. Tôi sẽ trả tiền đặt cọc, bất kể bà có nghe ngóng được gì hay không đều không cần trả lại.”


Tay của Tam Bà ngừng lại, “Thiên sư không sợ bà lừa cô?”


Thiếu nữ nghiêng đầu mỉm cười đáp: “Vậy bà có muốn biết kết cục của lũ người hay ma quỷ dám lừa gạt tôi ra sao hay không?”


Tam Bà cũng cười nói: “Bà đây chỉ biết có một người đàn bà tên Miêu Tiên Tiên vì báo thù và giữ gìn dung mạo của mình đã dùng chính con gái và cháu ruột làm người thuốc. Rõ ràng sớm đã phải chết rồi, ấy vậy lại dùng cơ thể của con cháu mình để ‘trường sinh’ đến nay.”


Sắc mặt cô gái khẽ biến, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, “Tam Bà… Không hổ là Tam Bà.”


“Quá lời.”


“Một ngàn minh tệ đặt cọc.”


“Xem ra thứ đồ cô cần đổi lấy rất quan trọng.” Tam Bà xếp giẻ lại.


Thành Chu len lén đi về phía một kệ hàng nằm sâu trong tiệm. Hai người đàn bà này anh đều đối phó không nổi, nếu chưa muốn chết tốt nhất nên cách họ càng xa càng tốt.


“Cậu bé, cậu vào nhà trong đợi bà.” Tam Bà đột nhiên vẫy tay gọi Thành Chu.



Thành Chu ngừng bước, anh còn lâu mới muốn vào nhà trong đợi Tam Bà!


Nhưng trước mắt đây không phải là vấn đề nghiêm trọng nhất. Vấn đề nghiêm trọng nhất bây giờ là vì một tiếng gọi của Tam Bà, ánh mắt của Miêu Tiên Tiên lại chuyển sang anh.


Thành Chu dám cược là Tam Bà cố ý. Tam Bà nhất định đã phát hiện anh cố tình tránh mặt Miêu Tiên Tiên nên dùng cách này để thử anh, tiện thể điều tra gốc gác của anh.


Thành Chu không dám ngẩng đầu lên. Anh phải quyết định giữa chết ngay và chốc lát mới chết, sau hai giây bèn theo hướng Tam Bà chỉ mà đi vào trong.


“Khoan đã!” Miêu Tiên Tiên mở miệng nói: “Tiểu quỷ kia, ngươi ngẩng đầu ta xem xem.”


Thành Chu căng thẳng đến trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đương nhiên đây chỉ là cảm giác của anh. Anh đã “chết” rồi làm sao còn có mồ hôi lạnh.


Tam Bà vẻ mặt hiền hòa nói: “Miêu thiên sư, cậu bé này là con cháu người thân của bà, mới chết không lâu, tính tình nhát gan, xin Miêu thiên sư đừng dọa nó.”


“Ồ? Người bà con này của Tam Bà tôi trông quen lắm, biết đâu tôi cũng có quen. Tiểu quỷ kia, lấy túi hàng ra để ta nhìn thấy mặt ngươi, nếu quen biết sẽ tặng ngươi một phần quà gặp mặt.”


Tam Bà mỉm cười tỏ vẻ hài lòng với phản ứng này.


Có quỷ mới thèm quà gặp mặt của cô! Thành Chu càng bước nhanh hơn vào nhà trong.


Miêu Tiên Tiên nhướng mày, gậy đầu rồng chỉ vào Thành Chu, một luồng điện lập tức đánh ngay vào chân Thành Chu.


Tam Bà hừ lạnh, Miêu Tiên Tiên dám không nể mặt mà ra tay ngay trong tiệm của mình, bà ta liền ném tấm giẻ lau về phía Thành Chu. Tin tức của “Thành Chu” nói không chừng tên quỷ mới này biết rõ, bà ta sao có thể để hắn xảy ra chuyện trước khi thu được tin tức.


Kinh nghiệm đánh nhau của Thành Chu còn ít, vừa nhìn thấy điện xẹt qua, anh lập tức hoảng hốt không biết nên đối phó như thế nào. Nhưng Thành Chu còn chưa kịp phản ứng thì một tấm vải đen thật to đã chụp tới, trong nháy mắt, anh không còn biết mình đang ở đâu.


Đợi lúc Thành Chu lấy lại tinh thần, anh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng ngủ trang trí kiểu cổ.


Có điều không phải đang nằm trên giường mà là dưới nền đá xanh.


Thành Chu bò dậy đánh giá căn phòng.


Phòng ngủ này rất sạch sẽ, màu sắc cũng mộc mạc, trong phòng không đặt nhiều đồ đạc, ngoài một chiếc giường phủ rèm đặt cạnh tường thì chỉ còn một bàn bát tiên nhỏ, hai cái ghế, một tủ quần áo, một bàn trang điểm cùng ghế đẩu và một cái đôn sứ đặt ở đầu giường.


Thành Chu đến trước cửa phòng bằng gỗ thử đẩy ra nhưng không được.


Ngay lúc Thành Chu lấy bùa phá cấm chế ra định tạc nổ cánh cửa này, cửa “kẽo kẹt” tự mở ra.


Tam Bà vừa bước vào vừa nói với Thành Chu: “Vì bảo vệ cậu, bà đã phải chuốc vào thân một kẻ thù lớn đấy.”


“Hơ, cảm ơn ân cứu mạng của Tam Bà.” Thành Chu chỉ đành trả lời như vậy.


“Thế cậu định báo đáp ân cứu mạng của bà ra sao?” Tam Bà chắn ngay cửa, xoay người lại và nói không hề khách sáo.


“Con còn minh tệ…”


“Ha ha, bà đây sống đã bao năm mà còn cần chút minh tệ ấy sao. Nói hơi khoa trương nhưng đúng là cả cái thôn này, trừ quỷ tôn ra bà là người có tiền nhất đấy.”


“Con, con còn biết vẽ bùa, nếu bà cần con có thể vẽ tặng bà. Bà muốn bùa như thế nào…”


“Ngồi đi.”


“Dạ dạ.” Dưới ánh mắt đe dọa của Tam Bà, Thành Chu đành đặt mông ngồi xuống ghế.



Tam Bà cũng ngồi xuống cạnh bàn bát tiên, nhìn Thành Chu và cười khẽ, sau đó vén tay áo lên nhấc bình trà rót cho Thành Chu một chén.


Chén trà tự động dời đến trước mặt Thành Chu.


“Uống trà.”


“Cảm ơn…” Nhớ lại lời dặn của con quỷ thô tục, anh bất giác nâng chén trà lên nhưng câu cảm ơn còn chưa nói hết, anh đã bị thứ trong chén trà dọa hết hồn.


Thứ này cho người uống thật á?


Nước trà trong suốt, không sai.


Nhưng trong nước trà là hàng trăm con lăng quăng nhỏ đen thui bơi qua bơi lại.


Lăng quăng dày đặc trong chén trà thi nhau vùng vẫy khiến nước trà không ngừng gợn sóng.


Dám uống thứ này thì chỉ can đảm thôi là không đủ.


Uống, hay không uống.


“Tam Bà, con có thể vớt lăng quăng trong trà ra không?” Thành Chu cố gắng đánh bạo định uống vài lần, cuối cùng đành phải tỏ vẻ đau khổ hỏi Tam Bà.


Tam Bà nghe vậy lấy làm ngạc nhiên, “Cậu nhìn thấy lăng quăng trong trà?”


“Vâng.” Lẽ nào mỗi người đều nhìn thấy thứ khác nhau?


“Nhìn thấy bao nhiêu?”


“Nhiều lắm, hơn cả trăm con.”


“Còn sống hay chết rồi?”


Thành Chu bắt đầu đề phòng nhưng không thể không đáp: “…Sống.”


“Nước trà màu gì?”


“Rất trong, trong veo.”


Tam Bà mỉm cười và hứng thủ hỏi tiếp: “Cậu có biết việc cậu nhìn thấy lăng quăng trong nước có ý nghĩa gì không?”


Thành Chu ngờ nghệch lắc đầu.


Câu tiếp theo của Tam Bà khiến Thành Chu sợ đến mức muốn co giò bỏ chạy.


“Nhìn thấy nước trong có nghĩa cậu là hồn thiện, nhưng hồn thiện tuyệt đối không vào Tiểu Phong Đô, vào nhầm cũng không thể.”


Thành Chu: “…Con nhìn nhầm, thật ra nước trà đục ngầu à.”


Tam Bà lại cười, “Được, cứ xem như cậu nhìn nhầm. Giờ nói về lăng quăng. Lăng quăng tượng trưng cho oán hận chưa trừ, cậu nhìn thấy bao nhiêu lăng quăng chứng tỏ trong lòng cậu vẫn còn bao nhiêu oán hận. Trên trăm con không nhiều cũng không ít, lúc ở cõi dương có phải cậu thường bị người ta khinh khi?”


“…Phải.”


“Cậu là người sống đúng không? Chỉ có người sống mới nhìn thấy lăng quăng còn sống. Bà đây rất tò mò cậu dùng cách gì mà lại gạt được cả bà… Ha ha!” Còn chưa dứt lời, Tam Bà đột nhiên lại phá ra cười.


Hóa ra Thành Chu lúc bà ta đang nói chuyện đã nhắm tịt mắt lại, ngưỡng cổ uống sạch nước trà trong chén.


“Sao cậu lại dám uống?” Tam Bà rất tò mò.


Thành Chu bụm miệng để tránh phun ra. Thật ra trà không khó uống, đám lăng quăng kia cũng không bò tới bò lui ở cổ họng anh nhưng về mặt tâm lý, anh vẫn thấy buồn nôn vô cùng.


“Có con quỷ dặn con.” Thành Chu cố nén cảm giác buồn nôn để trả lời.


Không phải anh muốn nói thật, anh chỉ cảm thấy nhất định không gạt được bà lão đã thành tinh này, hơn nữa còn làm quỷ không biết bao nhiêu năm trời.


“Ồ? Con quỷ nào thế?”


“Con quỷ trông rất tục tĩu tên Tái Lang.” Thành Chu thầm nghĩ, Tái Lang cũng không dặn mình không được phép nói tên hắn cho Tam Bà biết, nói ra chắc cũng chả sao.


“Là hắn à.” Tam Bà phì cười.


Thành Chu tự dưng cảm thấy nụ cười này của bà ta không giống lắm với những nụ cười trước đây.


“Tái Lang xưa nay không tốt bụng vậy đâu, hắn muốn thứ gì của cậu vậy?”


“Hắn…” Thành Chu không dám nhìn thẳng vào mắt Tam Bà.


“Bà có biết nguyện vọng của hắn. Thằng nhóc đó hai trăm năm trở lại đây chỉ có nguyện vọng duy nhất là đánh bại quỷ tôn. Trừ phi cậu có thể tặng hắn món gì quý giá để tăng thêm sức mạnh một cách đáng kể, bình thường hắn tuyệt đối không tốt bụng thế đâu.” Tam Bà thoáng ngừng lại và rót thêm chén trà khác cho anh.


Lần này nước trà trong vắt thấy đáy, trong chén cũng không có gì khác.


Tam Bà tiếp tục nói: “Những thứ có thể nâng cao sức mạnh của ma quỷ cũng chỉ có vài món, hoặc ăn thịt lũ ma quỷ lợi hại, hoặc hấp thụ được khí thuần âm, hoặc… Hút tinh khí của tế phẩm cấp cao. Cậu cho hắn loại nào?”


Thành Chu căng thẳng siết chặn chén trà.


Tam Bà đột nhiên vươn tay nâng cằm Thành Chu lên, nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi: “Cậu là Thành Chu có đúng không?”


Thành Chu: “…” Cánh tay của Tam Bà dài nhỉ, ha ha!


“Quỷ tôn hạ lệnh tìm kiếm cậu, đám thiên sư cũng đang truy lùng cậu, Tái Lang đồng ý giúp cậu, nếu bà đây đoán không sai, cậu là tế phẩm đẳng cấp rất cao, cao đến mức khiến bọn chúng động lòng.”


Thành Chu chụp lấy chiếc rìu ở lưng quần.


Thấy động tác của anh, Tam Bà lắc đầu bảo: “Nhưng nếu cậu đúng là tế phẩm, Tái Lang không thể nào chịu để cậu đến tiệm của bà. Vậy thì chỉ còn hai khả năng, một, cậu không phải tế phẩm nhưng biết được tung tích của tế phẩm. Hai, cậu là tế phẩm đã có chủ, Tái Lang muốn hút tinh khí của cậu phải được cậu đồng ý, bằng không dù gϊếŧ cậu đi ăn thịt cũng chỉ tăng được chút sức mạnh mà thôi.”


Thành Chu cảm thấy Tam Bà này đúng là quá cừ, chỉ vài câu của mình đã bị bà ta phân tích và đoán được tám, chín phần câu chuyện.


Tam Bà đứng dậy đi đến bên cạnh Thành Chu, ghé vào cổ anh hít một hơi dài, nhắm mắt cảm thụ chốc lát mới tỏ vẻ ngạc nhiên lẫn thán phục nói: “Phép thuật che giấu lợi hại thật, nhưng bà cũng không thể nào đoán sai việc cậu là người sống được. Cậu nhóc, cho bà biết, cậu có phải Thành Chu không?”


“Bà muốn làm gì con?” Thành Chu không thừa nhận mà chỉ vờ ra vẻ bình tĩnh vặn lại.


Tam Bà ấn vai anh xuống rồi đáp: “Bà đây còn một tâm nguyện chưa hoàn thành, bà lúc nào cũng muốn được đến cõi dương dạo một vòng, nhưng bà là quỷ nên không thích hợp tiếp cận người sống. Bà lại nghe nói về một truyền thuyết, đồn rằng tế phẩm tối cao để hiến tế cho ma thần có thể giúp ma quỷ có được thân thể để đi lại ở nhân gian, thân thể này còn không làm hại đến người sống ở cõi dương.”


Tam Bà cúi đầu, áp sát vào tai Thành Chu nói khẽ: “Cậu bé à, chúng ta giao dịch nhé?”


***