Nhân Tình 2

Chương 113





Nhã Ân đưa đôi mắt ngấn lệ của mình nhìn bác, nói:
‘‘Ngày hôm nay kết thúc cũng giống như cuộc đời của cháu đã chấm dứt.

Bác biết không mặc dù ngoài miệng nói muốn ly hôn, muốn từ bỏ nhưng khi nhớ về khoảng thời gian cùng nhau chung sống, cùng vượt qua những lời đàm tiếu của mọi người.

Bản thân cháu đột nhiên có cảm giác thôi thúc nên tiếp tục cố gắng.

Nhưng hôm nay suy nghĩ đó đã hoàn toàn biến mất.

Cháu thực sự quá thất vọng!’’
Nước mắt trong lòng không kìm nén được mà bật khóc.

Bác Lâm biết ở thời điểm hiện tại dù bác có nói gì khuyên nhủ ra sao thì cũng không thay đổi hiện thực.
Bác đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cô mấy cái trấn an, ngoài việc là nơi để cô giãi bày tâm sự thì bác không thể làm gì hơn.

Những lần trước Vương Đình Phong làm sai, bác có thể đứng ra thay mặt khuyên nhủ Nhã Ân nên suy nghĩ lại còn bây giờ thì không thể cứu vãn.
Phải chăng tình yêu là thứ luôn khiến con người ta đau khổ?
Anh đã ba lần làm cô tổn thương.

Lần thứ nhất, anh nhầm lẫn Như Ly là vợ mình rồi xảy ra quan hệ với cô ta.

Nhã Ân từng nghĩ bản thân không thể tha thứ cho lỗi lầm này vì đó là một phần trong quá khứ đau thương ở tuổi thơ.
Bởi chính ba cô đã nɠɵạı ŧìиɧ và khiến mẹ cô qua đời.

Thế rồi cô vẫn tiếp tục cố gắng bởi cô nghĩ biết đâu một ngày nào đó anh sẽ nhớ lại.

Hơn nữa cô nghĩ đến đến tình thương mà ông Vương dành cho cô những ngày cái ông còn tỉnh.
Ông cho cô tình thương của một người ba.

Nếu bây giờ cô ly hôn anh thì chẳng phải cô đã thất hứa với ông lời hứa sẽ ở bên cạnh Vương Đình Phong hay sao?
Lần thứ hai, anh ngang nhiên dẫn người con gái khác về nhà mặc dù lý do anh nói là vì muốn đảm bảo sức khỏe cho mình.

Cô không rõ mối quan hệ giữa Vương Đình Phong và Gia Hân ra sao nhưng dẫn một người phụ nữ khác ở nhà khiến cô không hài lòng.
Và cuối cùng, chính anh là người đuổi cô đi trong khi không biết rõ sự thật.

Thời khắc anh đứng ra ngăn cản Như Ly, cô đã nghĩ có lẽ trong tâm trí của anh đã phục hồi một phần ký ức đền bù cho bao nỗ lực của cô những ngày qua để rồi thứ cô nhận lại là sự thất vọng.


Đêm muộn.
Vương phu nhân ngồi một mình trong căn phòng rộng lớn.

Thứ ánh sáng vàng hắt ra từ chiếc đèn ngủ làm sáng một vùng nhỏ.
Trên bàn có đặt một ly rượu và một chai rượu vang.

Chất lỏng màu đỏ rượu sóng sánh trong chai, mang theo hương thơm mê hoặc.

Ánh mắt bà ta nhìn chăm chăm về một hướng, tay khoanh trước пɡựᴄ đăm chiêu suy nghĩ.
Trong đầu bà ta bây giờ hiện lên biết bao điều ᴍôпɡ lung rồi lại bất chợt bắt gặp chiếc hộp nhỏ màu đen trong tủ kính.

Bà ta đứng dậy từng bước đi về phía tủ, tiện tay lấy chiếc hộp đó xuống.
Mở nắp hộp, bên trong là một sợi dây chuyền với một tấm ảnh của một đứa bé sơ sinh.

Bà ta ngắm nhìn nó thật lâu, đôi mắt trắng đυ.c rưng rưng ngấn lệ bất giác nói thành tiếng:
‘‘Cũng đã hai mươi mấy năm rồi chắc bây giờ con đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp và tài giỏi phải không? Mẹ xin lỗi vì đã không bảo vệ được con để con rời xa vòng tay của mẹ.

Nếu có thể quay lại mẹ chắc chắn sẽ không để con chịu khổ.’’
Giọt nước mắt lăn dài trên má bà ta rơi xuống tấm ảnh cũ kỹ.

Bà ta đưa tay lau nước mắt trên ảnh rồi cẩn thận cất vào chiếc hộp đỏ.

Đây là thứ mà bà ta coi là báu vật, là món quà duy nhất bà có được từ đứa con gái đã mất tích nhiều năm..