Nhân Tình 2

Chương 117





Nhận được câu hỏi này Vương Đình Phong khá ngạc nhiên bởi hiếm khi nào thấy Vương Đình Viễn thẳng thắn như vậy.

Anh cười, trả lời lấy lệ:
‘‘Chuyện này cũng có thể là vì vị trí giám đốc đang trống nên các cổ đông mới để anh vào làm’’
‘‘Nhưng trước gọi anh đâu có tới công ty, các cổ đông đều lạ người thận trọng…’’
Vương Đình Viễn còn chưa nói hết câu, Vương Đình Phong đã chen ngang:
‘‘Anh hiểu điều em đang nói đến là gì nhưng ngoài em ra, ba vẫn còn một người con trai là anh.

Hơn nữa, các cổ đông trong công ty đã từng là những người cộng sự lâu năm của ba nên họ biết bản thân họ đang làm gì.’’
Vương Đình Phong nghiêm giọng đáp trả.

Anh không thể nói thẳng việc anh vào công ty một phần là do sự sắp xếp của bác Lâm.

Rất may, trong đầu anh khi nãy cái đã nghĩ tới chuyện ba và cổ đông trước kia từng là những người bạn hiểu nhau nên tránh được một phần.
Vương Đình Viễn cứng họng không nói được lời nào sau những gì Vương Đình Phong đáp trả.

Hắn không ngờ Vương Đình Phong lại có thể đưa ra câu trả lời đanh thép đến vậy.

Trong đầu hắn thầm nghĩ người anh trai này của hắn không hề đơn giản.
Một lần nữa cả hai người lại rơi vào im lặng.

Nhưng chưa đến vài phút sau, Vương Đình Viễn đã vội lên tiếng:

‘‘Em còn có một số công việc cần giải quyết.

Không làm phiền nữa, xin phép!’’
Dứt lời, Vương Đình Viễn đứng dậy rồi đi.

Hắn đi nhanh đến nỗi Vương Đình Phong chưa nói được lời nào mà chỉ có thể nhìn theo.
Cánh cửa phòng đóng lại thuận tiện tạo ra một âm thanh lớn.
Lúc này, Vương Đình Phong mới hạ bút trên tay xuống suy ngẫm.

Vương Đình Viễn không phải là người dễ dàng bỏ qua mọi chuyện đặc biệt là sau khi thấy anh được các cổ đông chú ý hơn.
E rằng nếu cứ tiếp tục không chỉ ảnh hưởng đến anh mà còn liên lụy đến những người khác.
Sau cuộc nói chuyện không mấy suôn sẻ, Vương Đình Viễn trở về văn phòng.

Ngồi xuống trước kế giữa phòng hắn thuận chân đạp chiếc bàn méo sang một bên, miệng hắn lẩm bẩm vài câu chửi thề.
Bỗng tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Hắn chau mày đáp:
‘‘Vào đi!’’
Từ bên ngoài, một nhân viên nam mặc vest lịch sự tiến lại gần hắn, cúi đầu kính cẩn:
‘‘Thưa chủ tịch, đã có kết quả xét nghiệm mà ngày yêu cầu tôi làm.’’
Đầu óc mụ mị vì tức giận của hắn nhanh chóng thay thế bằng suy nghĩ mới.


Vương Đình Viễn quau sang phía nhân viên gấp gáp nói:
‘‘Kết quả đâu?’’
‘‘Đây thưa chủ tịch!’’
Người nhân viên đưa cho hắn kết quả bằng thái độ vô cùng khép nép.

Nhận được thứ mình cần, hăn phẩy tay ra hiệu cho anh ta ra ngoài rồi cẩn thận đọc tờ giấy trên tay.
Những lời mà Gia Hân nói thực sự đã khiến hắn để tâm.

Mặc dù đã nhiều lần tự nhủ có thể là cô đang nói dối để ngụy biện.
Nhưng hắn vẫn bán tín bán nghi để rồi phải tự mình kiểm tra.

Kết quả mong chờ bấy lâu khiến hắn hoàn toàn sụp đổ.

Trên tờ giấy có ghi rõ, Gia Hân có quan hệ huyết thống với ông Vương.

Đôi môi thô ráp run rẩy, liên tục lắc đầu phủ nhận:
‘‘Không…Không thể nào! Đây không phải sự thật, chắc chắn đã có nhầm lần.

Phải, chắc chắn là nhầm lẫn.’’
Vương Đình Viễn trở nên điên dại, hắn vò nát tờ giấy xét nghiệm ném sang một bên.

Hai tròng mắt đỏ au, bên trong xuất hiện vài tia máu đỏ.
Cơn thịnh nộ bùng phát, hắn điên cuồng đập phá đồ đạc trong lòng không ngừng tự hỏi tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Âm thanh của thủy tinh vỡ nát, đồ đạc va chạm vào nhau không ngừng vang lên.
Bên ngoài những nhân viên đi ngang qua nghe thấy tiếng đều cúi đầu lẫm lũi đi nhanh xem chưa không có gì.

Có lẽ họ sợ bản thân bị liên lụy..