Nhân Tình 2

Chương 3





Anh dường như không hiểu tính chất nghiêm trọng của sự việc, còn cô thì giận đến nỗi không nói lên lời.

Đúng là chồng cô có ngốc nhưng sao lại dễ dãi để một người phụ nữ khác làm những hành động thận mật với mình.

Cô kìm nén sự tức giận, tiến từng bước tới chỗ hai người, đối diện với Như Ly:
Cô có biết mình đang làm gì không hả?
Như Ly điềm tĩnh, không một chút sợ hãi dù chức vụ có thấp hơn Nhã Ân.

Cô ta ung dung đáp lại:
Tôi biết!
Biết? Cô ngang nhiên thân mật với người đã có gia đình hơn nữa lại là chồng của sếp.

Bây giờ cô đáp lại bằng hai tiếng nhẹ nhàng như vậy, cô không thấy xấu hổ sao?
Việc gì tôi phải xấu hổ? Tôi đang giúp cậu chủ làm việc thôi mà, phải không cậu chủ?
Như Ly nghiêng đầu nhìn Vương Đình Phong, nụ cười rạng rỡ vẫn nở trên môi.

Trông cô ta đâu giống một người làm chuyện sai trái, ngược lại còn cảm nhận được sự tự hào trên gương mặt của cô ta.
Vương Đình Phong nhanh nhảu gật gù mấy cái đáp:
Đúng vậy đấy vợ, cô ấy đang giúp anh sinh con.

Vợ đừng mắng cô ấy, cô ấy không có lỗi.
Chuyện nực cười này có thể xảy ra hay sao? Chồng lại đi bảo vệ nhân tình trước mặt vợ, Nhã Ân thật không thể tin vào những gì mình nghe thấy.


Cô chẳng thể trách anh vì dù có trách anh cũng không hiểu mình sai ở đâu.

Nếu có lỗi thì là người biết nhưng vẫn cố tình chen chân vào.
Nhã Ân xoay người đối diện với Như Ly, nghiêm giọng:
Mong cô tự trọng, đừng chen chân vào gia đình người khác chuyện này tôi không muốn xảy ra lần thứ hai.

Cô nên nhớ thân phận của mình ở đâu.

Vị trí mà cô đang có, tôi có thể lấy lại bất kỳ lúc nào.
Như Ly câm lặng không nói được lời nào.

Chức thư ký chủ tịch khó khăn lắm cô ta mới có được, không thể dễ dàng đánh mất.

Như Ly liếc mắt nhìn Vương Đình Phong một cái rồi hầm hực rời đi trong tức giận.
Cánh cửa phòng đóng sầm một cái, âm thanh phát ra kêu khá lớn.

Nhã Ân không muốn làm lớn chuyện, để bố biết được việc đáng xấu hổ này cũng không hay.

Điều quan trọng bây giờ là phải chấn chỉnh lại anh chồng ngốc của cô.
Nhã Ân quay sang bên cạnh nhìn chồng mình thì bắt gặp gương mặt bí xị của Vương Đình Phong.


Cô còn chưa kịp lên tiếng, anh đã giận dỗi hỏi:
Sao vợ lại đuổi cô ấy đi?
Thái độ anh bây giờ là ý gì? Người đáng lẽ nên tức giận phải là cô mới đúng vậy mà thành ra cô là người có tội.
Nhã Ân vẫn giữ sự điềm tĩnh, hít một hơi rồi hạ giọng:
Vì cô ta làm sai nên em mới đuổi cô ta đi.
Cô ấy không làm sai.

Cô ấy đang giúp anh sinh con mà.

Em không muốn sinh thì phải để anh tự tìm cách chứ!
Lần này, cô thực sự không còn lời nào để nói với anh nữa rồi.

Hoàn toàn rơi vào trạng thái bất lực.

Lấy phải anh chồng ngốc đã là một chuyện khó, giải thích để anh hiểu còn khó hơn gấp bội.

Có điều, cô vẫn phải làm muốn giữ chồng thì chữ “nhịn” cần đi đầu.

Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
Chuyện sinh con không phải nói muốn sinh là sinh được ngay đâu.
Cô thư ký kia nói cô ấy có thể giúp mà.
Không được, anh muốn sinh con thì phải có với vợ mình chứ không thể với một người phụ nữ khác.
Nhưng vợ đâu chịu sinh con cho anh.
Không phải em không chịu sinh mà chưa đến thời điểm thích hợp.

Anh có thể đợi được đúng không?
Vương Đình Phong im lặng không đáp.

Anh hiểu dù bản thân có nói thế nào cô cũng không chịu sinh con cho anh..