Nhân Tình 2

Chương 48





Như Ly ngập ngừng mãi mới nói được một câu:
Chiếc...chiếc nhẫn nào? Tôi...tôi không biết gì hết.
Cô ta nhiều lần dời ánh mắt sang nơi khác, dường như không dám nhìn thẳng vào người đang nói chuyện với mình.

Hành động của Như Ly càng khiến Nhã Ân tin rằng chính cô ta là người đã tháo chiếc nhẫn trên tay Vương Đình Phong.

Ánh mắt Nhã Ân dần trở nên sắc lạnh nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Cô hắng giọng, hệt như muốn kìm nén tâm tình phẫn nộ:
Tôi hỏi lại một lần nữa.

Cô giấu chiếc nhẫn cưới của chúng tôi ở đâu?
Tôi...tôi thực sự không biết.
Đừng có giả bộ ngây thơ! Tôi hỏi lại một lần nữa, cô giấu nó ở đâu?
Tôi không biết! Thực sự không biết mà.
Nếu cô không nói vậy thì tôi sẽ làm cho cô nói ra.
Dứt lời, Nhã Ân giơ tay lên định tát Như Ly nhưng rồi một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay cô hất sang một bên.


Trong khi cô còn chưa định hình được, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên:
Đủ rồi đấy! Tôi cấm cô động vào vợ tôi.
Nhã Ân tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Cô dường như không tin ở mắt mình nữa, nhưng tất cả đang ở trước mắt đều là sự thật.

Hốc mắt cô đỏ hoe, sống mũi cay xè những giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má.

Cô là vợ anh nhưng anh lại không nhận ra cô.

Điều tồi tệ nhất chính là việc anh nói một người phụ nữ khác là vợ mình ngay trước mặt cô.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Ngày đêm cô chăm sóc anh, mong đợi đến ngày anh tỉnh dậy để rồi nhận lại đắng cay thế nào sao? Và cho dù những gì đang diễn ra trước mắt cô là sự thật, cô vẫn tự nhủ với lòng mình rằng đây chỉ là một vở kịch.
Nhã Ân tiến lại gần Vương Đình Phong, cô nắm chặt lấy tay anh nghẹn ngào nói:
Phong! Anh hãy nhớ lại đi.

Em mới là vợ anh, không phải cô ta.

Phong!
Anh hất mạnh tay cô ra khỏi người mình, lạnh lùng đáp lại:
Đến tên cô tôi thậm chí ý chí còn không biết.

Làm thế nào để tôi tin cô là vợ tôi?
Nếu vậy thì tại sao anh lại nói cô ta là vợ anh? Vợ chồng thì phải có nhẫn cưới, anh nhìn xem anh và cô ta có không?
Nghe Nhã Ân nói, Vương Đình Phong liền nhìn xuống tay mình rồi đưa mắt liếc nhìn sang phía Như Ly.

Quả thực trên tay hai người không hề đeo nhẫn.

Việc Như Ly có phải là vợ anh hay không, chính bản thân anh vẫn còn mơ hồ.

Khi anh tỉnh dậy đầu óc ᴍôпɡ lung không nhớ được gì, quay sang bên cạnh thì đã thấy Như Ly ở kế bên.


Cô ta nói của ta là vợ anh.

Sau khi gặp tai nạn anh rơi vào hôn mê đã nằm ở bệnh viện được một tuần.

Như Ly còn nói, ngày nào cô ta cũng đến đây chăm sóc cho anh anh nên anh tin cô ta là vợ mình.
Bây giờ nghe Nhã Ân nói, Vương Đình Phong mới có chút nghi ngờ.

Anh nhìn Như Ly đang định nói điều gì đó thì có giọng nói chen ngang:
Ai bảo hai bọn nó không có nhẫn!
Cả ba người bất ngờ nhìn về phía cửa phòng.

Từ bên ngoài, Vương phu nhân bước vào bên trong.

Bà liếc nhìn Nhã Ân một cái rồi tiến lại gần chỗ Vương Đình Phong.

Bằng giọng điệu ân cần nói:
Con mới tỉnh dậy sao không nằm ở giường mà lại đứng đây?
Vương Đình Phong mỉm cười đáp:
Con không sao.

Mà mẹ, cô gái này là ai? Đột nhiên cô ta xông vào phòng rồi nói là vợ con.


Chuyện này có phải là thật không mẹ?
Vương phu nhân nhướn mày ra hiệu cho Như Ly.

Hai người cùng nhau dìu Vương Đình Phong ngồi xuống giường.

Vương phu nhân cố tình không để Nhã Ân lại gần anh, bà nói:
Cô gái này tên là Nhã Ân, là cháu gái của bác Lâm.

Hiện tại cô ta đang làm giúp việc cho nhà mình, còn đây...
Vương phu nhân kéo Như Lu đứng trước mặt Vương Đình Phong:
Đây, Như Ly mới chính là vợ con!
Phát ngôn của Vương phu nhân khiến Nhã Ân không hài lòng.

Cô biết bà ta không thích cô nhưng chuyện này rất quan trọng không thể che đậy bằng một lời nói dối.

Nó ảnh hưởng đến hôn nhân của hai người..