Câu nói của Chi Viễn khiến cô hoảng hốt. Hắn siết chặt lấy eo cô, hơi thở ấm nóng thì thầm bên tai:
- Tôi muốn cho mọi người thấy chị dâu và em chồng đang làm chuyện không đúng đắn.
- Cậu bị điên sao? Mau buông tôi ra.
- Phải! Tôi điên nên mới yêu chị, tại sao chị lại đồng ý lấy thằng anh ngu ngốc của tôi hả?
- Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu. Buông ra!
Cô càng vùng vẫy, hắn càng làm tới. Nhã Tịnh hoảng hốt nhìn xung quanh, nếu để ai bắt gặp cảnh tượng này cô chẳng còn mặt mũi nào ở lại Trần gia thậm chí còn bị đuổi ra khỏi đây. Tự trấn tĩnh bản thân, Nhã Tịnh dùng hết sức lực đẩy Chí Viễn ra khỏi người, tiện tay tặng hắn một cái bạt tai.
Năm ngón tay hằn trên mặt hắn, vừa đau vừa rát. Hắn đưa tay lên sờ mặt, cô đúng là ra tay rất mạnh. Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ đám đánh hắn như vậy.
- Cậu! Tốt nhất nên biết giữ tự trọng.
Chí Viễn nhoẻn miệng cười:
- Tại sao tôi phải giữ tự trọng với người mình yêu.
- Cậu điên rồi. Tôi là chị dâu của cậu đấy!
- Chị dâu thì sao? Đâu có luật nào cấm không được yêu chị dâu, với lại chị lấy anh tôi đâu phải vì yêu.
Nhã Tịnh im lặng không đáp, cô không muốn đôi co với một tên không lý lẽ như Chí Viễn. Đây không phải lần đầu tiên hắn giở trò đồi bại với cô. Ngay từ lúc bước chân vào Trần gia làm dâu, ánh mắt hắn nhìn cô đã có nhiều điều bất thường chỉ là đến ngày hôm nay hắn mới lộng hành. Nhã Tịnh bất giác lùi về sau vài bước. Để đảm bảm an toàn cho bản thân cô với tay lấy cái dĩa đằng sau cầm chặt đến nỗi chuỗi dĩa hằn lên lòng bàn tay một vệt dài. Ánh mắt đầy căm phẫn nhìn người đối diện, cô hắng giọng:
- Đừng có giở trò với tôi.
- Thôi nào chị dâu, chị không cần phải quá khắt khe như vậy. Tôi chỉ là đang muốn thể hiện tình cảm của mình thôi mà.
- Cút!
Cô càng cương quyết cự tuyệt càng làm hắn thêm hứng thú. Trước sự phòng ngự của cô, hắn không tiến tới chỉ đứng im một chỗ. Thanh âm nhẹ nhàng vang lên nhưng vẫn đủ khiến cô cảm thấy ghê tởm.
- Tôi sẽ không làm phiền chị, chỉ cần chị trả lời tôi một câu hỏi.
- Nếu tôi nói không...
- Thì chuyện này sẽ tiếp tục diễn ra.
Nhã Tịnh mất vài giây im lặng để suy nghĩ. Dù sao cũng chỉ là một câu hỏi, chuyện này càng kéo dài chẳng hay ho. Cô gật đầu đồng ý:
- Nói đi!
Chí Viễn như thể chỉ chờ câu nói lời phát ra từ cô. Hắn đắc chí mỉm cười, từ tốn hỏi:
- Chị không yêu anh tôi đúng không?
Cô sững người bởi câu hỏi có chút bất ngờ. Trong đầu dần xuất hiện suy nghĩ về cuộc hôn nhân của hai người. Vốn dĩ chỉ là câu hỏi đúng sai nhưng với cô lại là cả một vấn đề. Để rồi mãi đến khi thực sự chắc chắn với câu trả lời mình có, cô mới mở lời:
- Đúng! Tôi không yêu anh ta. Chẳng ai dại khờ mà đi yêu một tên ngốc!
Chí Viễn khẽ gật đầu, hài lòng với điều mình nghe thấy. Có lẽ những gì hắn cần chỉ có câu nói này. Rồi chưa được bao lâu, Nhã Tịnh lại tiếp tục nói:
- Nhưng đó chỉ là suy nghĩ ban đầu, sống chung với Đình Phong tôi nhận ra dù anh ấy có ngốc cũng luôn đối xử tốt với tôi. Không giống như cậu, một kẻ cặn bã luôn muốn hại anh tria mình.
- Chị biết tôi hại anh ta? Hay có bằng chứng chứng minh?
Nhã Tịnh tuyệt nhiên không nói một lời. Cô biết Chí Viễn có ý định xấu với Đình Phong bởi bản chất hắn cũng chẳng tốt lành gì nhưng nói đến bằng chứng thì không có. Nhìn vẻ mặt tự đắc kia cô chỉ hận không thể đánh hắn. Nhận được thứ mình muốn, Chí Viễn quay lưng rời đi để Nhã Tịnh ở lại một mình. Nhìn theo bóng hắn khuất dần, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đúng là một tên điên không có lòng tự trọng.
Trả lời cũng đã xong, Nhã Tịnh quay người cầm khay đựng thức ăn rồi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của Chí Viễn. Đứng ở khoảng cách gần, hít chung một bầu không khí với hắn khiến cô khó chịu.
Bước vội lên lầu, đứng trước phòng, Nhã Tịnh hít một hơi lấy bình tĩnh rồi đẩy cửa vào trong. Cô niềm nở vui vẻ nói:
- Phong! Em mang đồ ăn lên rồi này.
- Phong?
Thấy anh nằm trên giường chùm chăn kín mít, gọi thì không thấy đáp lại. Nhã Tịnh nheo mắt đầy nghi ngờ, đặt khay thức ăn xuống bàn rồi đi lại về phía anh. Cô đưa tay lay nhẹ người anh, hỏi:
- Phong! Anh mệt ở đau hả? Sao bỗng nhiên lại chui vào chăn nằm thế này? Anh mau dậy đi, hôm nay toàn món anh thích thôi đấy.
- Anh không muốn ăn!
- Sao vậy? Anh có ổn không? Có cần em...
- Anh đã nói không muốn ăn rồi. Sao vợ nói nhiều thế?
Nhã Tịnh sững sờ trước câu nói của Đình Phong. Lần đầu tiên cô thấy anh lớn tiếng với mình. Trong lòng có chút khó chịu nhưng dịu dàng nói:
- Nếu anh không muốn ăn, em cũng không ép buộc. Em để đồ ăn ở đây bao giờ đói thì ăn, nhé?
Đáp lại cô là khoảng không tĩnh lặng, không một phản ứng hay lời nói. Nhã Tịnh dần suy nghĩ về những hành động anh đang làm nhưng cũng không quá để tâm bởi cô nghĩ do anh mệt.
Ngồi kế bên anh thật lâu, cô mới đứng dậy rời đi. Đôi chân vừa bước được vài bước nhỏ, giọng nói của anh vang lên khiến cô dừng lại:
- Đồ nói dối!